Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1545 chữ

"Anh sắp xếp nhiều như vậy, chắc hẳn giá trị lợi dụng của tôi đối với anh rất lớn. Nếu tôi bị thương, có thể ảnh hưởng kế hoạch của anh không?" Mặt Hàn Tam Thiên không thay đổi nói, cả lông mày cũng không nhíu. Sau khi nói xong, anh lại rút dao găm ra.

Trong lòng Nam Cung Chuẩn chùng xuống. Quả thực giá trị của Hàn Tam Thiên với anh ta rất lớn, nếu không, sao anh ta lại vì Hàn Tam Thiên mà phá hủy toàn bộ Địa Tâm chứ?

Chính là vì Hàn Tam Thiên xuất hiện nên Địa Tâm mới mất đi ý nghĩa vốn có của nó.

Trên đời này tất cả mọi người đều xem Địa Tâm là việc làm ăn kiếm tiền, nhưng chỉ có nông cốt nhà Nam Cung mới biết, ý nghĩa tồn tại của Địa Tâm là để tìm kiếm cao thủ cho nhà Nam Cung.

Nhà Nam Cung có tiền có thế, nhưng trên thế giới này vẫn tồn tại một giới khác. Giới đó không phải có tiền là tiến vào được, phải có giá trị vũ lực mạnh mẽ mới được. Đó mới thực sự là đỉnh cao thực sự, không được đại chúng biết, lại khiến cho xã hội thượng lưu trên đời tranh giành nhau.

"Tôi muốn ba người bọn họ lành lặn rời khỏi." Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên lại giơ dao lên, đâm vào cái chân còn lại.

"Tam Thiên!" Hàn Thiên Dưỡng hốt hoảng

"Anh Tam Thiên." Đạo Thập Nhị kêu lên với vẻ mặt đau đớn.

Chuột Chũi cúi đầu, sợ tới mức cả người run rẩy, một chữ cũng không dám nói.

Gã không ngờ rằng Hàn Tam Thiên sẽ làm chuyện này để bọn họ sống sót. Cho đến giờ phút này, hình như Chuột Chũi đã hơi hiểu tại sao Đạo Thập Nhị lại chịu chết vì Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên vẫn vô cảm, tuy rằng hai chân đã chảy máu đáng sợ, nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn chút nào.

"Con mẹ nó có phải anh điên rồi không?" Nam Cung Chuẩn nghiến răng nghiến lợi chửi. Tên này vì cứu hai người không liên quan mà chịu tổn thương bản thân, điều này khiến Nam Cung Chuẩn không thể nào tưởng tượng cuối cùng trong đầu Hàn Tam Thiên nghĩ gì.

Hai tên thuộc hạ mà thôi, chết thì chết, có gì ghê gớm đâu?

Hàn Tam Thiên lại rút dao. Anh không dám giết Nam Cung Chuẩn, bởi vì Hàn

Niệm còn trong tay anh ta. Nhưng anh cũng không muốn chứng kiến Đao Thập Nhị và Chuột Chũi chết ở chỗ này, vì vậy đây là lựa chọn duy nhất của anh.

Giá trị của anh ở chỗ thân thủ lợi hại, đó cũng là lý do Nam Cung Chuẩn muốn lợi dụng anh, nếu anh bị thương, giá trị sẽ suy giảm.

Anh đang đánh cược, đánh cược Nam Cung Chuẩn không muốn nhìn thấy anh bị thương. Tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng trong tình cảnh không có lựa chọn khác, chỉ có thể thử một lần.

"Không bị điên, lấy gì sống." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Nam Cung Chuẩn không muốn vì chuyện này mà thỏa hiệp với Hàn Tam Thiên, nhưng ánh mắt Hàn Tam Thiên đường như đang nói cho anh ta biết, nếu anh ta không nhận lợi, việc này vẫn sẽ tiếp tục.

Nếu Hàn Tam Thiên tiếp tục bị thương, như vậy giá trị của anh sẽ nhỏ đi.

Phá hủy toàn bộ Địa Tâm, nếu chỉ đổi lại một tên tàn phế, vậy làm sao giải thích với những người khác trong gia tộc?

Nam Cung Chuẩn đang do dự, điều này cho thấy nhất định trong lòng anh ta có kiêng kỵ nào đó. Hàn Tam Thiên càng có lòng tin có thể dùng điều này để uy hiếp Nam Cung Chuẩn.

"Phá hủy toàn bộ Địa Tâm, trả một cái giá đắt như vậy, chẳng lẽ anh chịu tay không mà về hả?" Hàn Tam Thiên nói.

Trong lòng Nam Cung Chuẩn hoảng hốt, sự kiêng kỵ của anh ta đã bị Hàn Tam Thiên đoán trúng. Tên này chẳng những có thân thủ lợi hại, ngay cả tâm tư cũng tinh tế như vậy, đúng là một người đángSợ.

Cũng may anh ta còn con át chủ bài, chỉ cần nắm tính mạng Hàn Niệm trong tay mình, Hàn Tam Thiên chỉ đành mặc cho anh ta ra lệnh.

Giết ba người này hay không với Nam Cung Chuẩn mà nói cũng không có ý nghĩa quá lớn, anh ta không cần phải vì những kẻ không liên quan này mà bị gia tộc lên án.

"Tôi có thể thả bọn họ, nhưng nếu anh không thể khiến tôi thỏa mãn, tôi có thể phái người giết bọn họ bất cứ lúc nào, kể cả con gái của anh." Nam Cung Chuẩn nói.

Hàn Tam Thiên nghe anh ta nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên cạnh Đao Thập Nhị, thấp giọng bảo: "Sau khi trở về, giúp tôi chăm sóc tốt cho Nghênh Hạ. Nói với cô ấy, nhất định tôi sẽ cứu được Hàn Niệm, bảo cô ấy đừng lo lắng

quá."

Đao Thập Nhị nhìn vết thương trên chân Hàn Tam Thiên, hít sâu một hơi, đáp: "Tôi sẽ không để bất kỳ ai động vào cô ấy. Mạng của Đạo Thập Nhị, chỉ là để bảo vệ cô ấy mà sống."

Hàn Tam Thiên cười vỗ đầu Đao Thập Nhị, nói: "Anh còn có con gái, còn phải chăm sóc tốt cho con gái của mình."

Dứt lời, Hàn Tam Thiên lại bước đến trước mặt Hàn Thiên Dưỡng, nhìn vẻ mặt lo lắng của Hàn Thiên Dưỡng, Hàn Tam Thiên nói: "Ông nội, ông yên tâm, con sẽ còn sống trở về nghe ông kể chuyện."

Trong giọng nói tang thương của Hàn Thiên Dưỡng mang theo chút khàn khàn, nói: "Còn sống đi thì còn sống trở lại, còn rất nhiều người đang chờ con."

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nói với Nam Cung Chuẩn: "Đưa bọn họ đi."

Nam Cung Chuẩn giơ tay lên, một chiếc trực thăng trên boong thuyền lập tức khởi

động.

Sau khi ba người lên trực thăng, Hàn Tam Thiên mới yên lòng. Bất kể sau đó anh phải đối mặt với cái gì, vì Hàn Niệm, anh cũng phải tiếp tục sống.

"Cho tôi một khoảng thời gian dưỡngthương, sau khi vết thương lành, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh." Hàn Tam Thiên nói với Nam Cung Chuẩn.

"Tôi thừa nhận anh rất lợi hại, anh cũng là người tàn nhẫn nhất mà tôi từng gặp, nhưng anh tuyệt đối đừng quên, con gái của anh còn nằm trong tay tôi." Nam Cung Chuẩn nói.

"Cố gắng nhắc nhở tôi là vì sợ tôi hả?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Những lời này khiến vẻ mặt của Nam Cung Chuẩn lập tức trở nên dữ tợn, nói: "Anh chỉ là một con chó của tôi, sao tôi lạiSợ anh."

Hàn Tam Thiên cười cười không nói thêm gì nữa.

Nếu như Nam Cung Chuẩn không sợ anh thì cần gì phải nhắc nhở anh như vậy chứ?

Lúc anh ta nói ra những lời này, chẳng phải anh ta đã tỏ ra kiêng kị Hàn Tam Thiên sao?

Không thừa nhận, không có nghĩa là không có.

Hai ngày sau, thành phố Thiên Vân.

Lúc ba người Đao Thập Nhị xuất hiện ở của Mordor, đám đàn em ở cửa đều sợ ngây người, vội vàng thông báo tin tức này cho Mặc Dương và Lâm Dũng.

Chưa tới một phút, hai người đã chạy như bay tới của.

"Sao chỉ có các người, Tam Thiên đâu?" Mặc Dương hỏi Đạo Thập Nhị, đồng tử rõ ràng run rẩy, hình như đang sợ Hàn Tam Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Anh Tam Thiên còn sống." Đạo Thập Nhị biết ông đang sợ điều gì, lập tức gạt bỏ suy nghĩ của ông.

Mặc Dương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cậu ấy trở về biệt thự sườn núi rồi hả?"

Đao Thập Nhị lắc đầu, kể chuyện xảy ra ở Địa Tâm cho Mặc Dương.

Mặc Dương nghe xong nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ người bắt Hàn Niệm đi lại là người của Địa Tâm. Người đó còn dùng Hàn Niệm để uy hiếp Hàn Tam Thiên làm việc cho minh. Chuyện nàyquá hèn hạ, Hàn Niệm chỉ là một đứa bé mới chào đời mấy ngày thôi mà.

"Thập Nhị, các người giết sạch mọi người

Địa Tâm, không còn một mống hả?" Lâm Dũng hỏi, sống lưng phát lạnh từng cơn. Tuy rằng anh ta không hiểu nhiều về Địa Tâm, nhưng anh ta cũng biết ở Địa Tâm có những ai, nếu lời Đao Thập Nhị nói là thật, vậy thì quá đáng sợ rồi.

"Đúng vậy, chắc hẳn đó là thử thách của Nam Cung Chuẩn dành cho anh Tam Thiên." Đạo Thập Nhị nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.