Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Nam Cung Yến nhún vai, nói với vẻ mặt không hề gì: “Không sao, đợi lát nữa sẽ để cho các người được mở rộng tầm mắt, cho các người biết thế nào mới là cao thủ thật sự.”

Trên võ đài, theo tiếng ra lệnh của Nam Cung Bác Lăng, tên to xác kia vặn cổ, bóp ngón tay nhìn Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên không hề thực hiện bất kỳ tư thế công kích mạnh mẽ nào, chỉ lũng thững đi về phía đối phương.

“Tên này làm gì vậy, định tản bộ trên võ đài hả?”

“Không phải cậu ta tới đây để làm mấy trò hề đấy chứ. Đi tới trước mặt người ta để chịu chết sao?”

“Xem ra lần này Nam Cung Chuẩn đúng thật là muốn làm mấy trò hề rồi. Vậy mà lại tìm tới một tên ngu ngốc.”

Mọi người nhìn thấy cảnh này, không hề nể tình liên tục chế giễu Hàn Tam Thiên.

Vẻ mặt của Nam Cung Chuẩn vô cùng dữ tợn. Anh ta cũng không biết rốt cuộc Hàn Tam Thiên đang làm gì. Đối mặt với tên to xác nhìn có vẻ rất lợi hại kia, vậy mà anh vẫn có thể tản bộ được, như này không phải là đang đi tìm đường chết sao?

“Phụt.” Nam Cung Phong ôm bụng cười phá lên: “Ha ha ha ha, Nam Cung Chuẩn, mẹ nó, em tìm ở đâu ra tên hề này vậy? Hại anh cười đau cả bụng, em phải bồi thường cho anh đó.”

Lúc này ngay cả trên mặt Nam Cung Bác Lăng cũng đã lộ ra biểu cảm không vui, nói: “Đây chính là người khiến con phá hủy cả Địa Tâm để mang về sao? Tốt nhất là con nên cho ông một lời giải thích thỏa đáng đi.”

“Ông nội, cậu ta... lý do cậu ta tỏ ra thong dong như thế là bởi vì cậu ta không hề coi đối thủ ra gì.” Nam Cung Chuẩn căng da đầu nói.

“Nam Cung Chuẩn, bản lĩnh khoác lác của em đúng là càng ngày càng lợi hại. Nếu là

một tên mù nói ra mấy lời này, anh còn có thể hiểu được. Nhưng không phải mắt của em vẫn rất tốt đó sao?” Nam Cung Phong cười nhạo, anh ta ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Không phải là em mù thật rồi đấy chứ? Nếu không sao thể tìm tới một tên phế vật như thế này?”

Ánh mắt âm trầm của Nam Cung Chuẩn nhìn về phía Nam Cung Phong, nghiến răng ken két nói: “Trận đấu còn chưa phân thắng bại, bây giờ cũng không phải là thời điểm để anh đắc ý đâu.”

Nam Cung Phong ngửa đầu, trận đấu đúng là vẫn chưa kết thúc nhưng kết quả đã quá rõ ràng rồi. Hơn nữa cũng không phải một mình anh ta tự tin vào điều này, người của nhà Nam Cung ở đây cũng đều cho là như vậy.

“Được rồi, để cho em giãy giụa một lúc.

Dù sao em cũng là em trai của anh, nếu anh so đo với em quá thì chẳng phải anh là một người nhỏ mọn sao.” Nam Cung Phong cười nói.

Đúng lúc này, trên lôi đài đột nhiên phát ra một tiếng phịch, khiến cho ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía võ đài.

Hàn Tam Thiên đang lững thững thông dong tản bộ, dưới chân đột nhiên phát lực, khiến cho cả võ đài rung chuyển, loại sức mạnh bùng nổ thế này không phải người thường có thể làm được.

Nam Cung Bác Lăng nhíu mày đứng bật dậy. Trước đó ông ta chưa từng coi Hàn Tam Thiện ra gì, nhưng lúc này Nam Cung Bác Lăng lại dần dần xem trọng cậu thanh niên này.

Trong chớp nhoáng, Hàn Tam Thiên phát lực vung nắm đấm lên.

Đối thủ theo bản năng duỗi đôi tay ra để đỡ đòn, nhưng sức mạnh lớn như vậy vốn không phải là thứ mà gã có thể chống lại được.

Bị một lực lớn tác động, người kia bị đánh

lùi thẳng đến rìa võ đài. Gã còn chưa tìm được cơ hội để phản kháng, cú đấm thứ hai của Hàn Tam Thiên đã đánh tới.

Giờ phút này, gã cuối cùng cũng biết bản thân đã xem thường Hàn Tam Thiên. Ánh mắt của gã chứa đầy sự kinh hãi nhìn Hàn Tam Thiên vung nắm đấm xông tới một lần nữa.

Trong đầu của gã lúc này chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là bỏ chạy!

Chỉ có bỏ chạy mới có thể tránh được cú

đấm chí mạng này.

Đáng tiếc, suy nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu thì nắm đấm của Hàn Tam Thiên đã đánh đến trước mặt. Không để gã nghĩ nhiều, cú đấm này đã đánh mạnh vào huyệt Thái Dương, muốn tránh cũng không thể tránh.

Một tiếng động trầm thấp vang lên, hai mắt của người nọ lập tức trở nên đỏ bừng vì bị ứ máu.

Sau đó vài giây, tai mũi miệng của gã đều chảy ra máu tươi, thân thể to lớn ngã xuống võ đài, giống như một đống bùn nhão, không còn hơi thở.

“Xi...”

Vô số tiếng hít thở sâu vang lên không ngừng, mọi người kinh hãi nhìn về phía người mà họ vừa mới cho là kẻ vô dụng

kia.

Người này vô dụng ở chỗ nào chứ?

Một quyền đã đánh chết đối thủ, sứcmạnh kinh người thế này đã vượt qua phạm vi mà người bình thường có thể lý giải rồi.

“Cậu ta... Sao cậu ta lại lợi hại như vậy?”

“Nam Cung Chuẩn tìm dạng quái vật gì đưa tới đây vậy, một đấm đã có thể đánh chết người!”

“Không ngờ, thật sự không ngờ.”

Lúc này những người nhát gan đã nhũn hết cả chân, nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một cơn ác mộng vậy.

“Ông nội, người con tìm đến không khiến ông thất vọng chứ?” Nam Cung Chuẩn đắc ý hỏi Nam Cung Bác Lăng.

Nam Cung Bác Lăng hít sâu một hơi, thân thủ này đúng thật là không thể xem thường.

Thực lực mạnh mẽ được bộc lộ ra từ một cú đấm chí mạng này, Nam Cung Bác Lăng chưa từng nhìn thấy ở trên người bất kỳ kẻ nào, có thể nói Hàn Tam Thiên đã cho ông ta một sự chấn động trước nay chưa từng có.

“Ông nội.” Lúc này, Nam Cung Phong không phục nghiến răng nghiến lợi nói: “Người của cháu chắc chắn không có

chuyện không chịu nổi một đòn như vậy được. Chắc chắn là tên này có gì đó mờ ám, Nam Cung Chuẩn vì có thể biểu hiện tốt trước mặt ông, nó sẽ không từ một thủ đoạn nào.”

“Nam Cung Phong, em có thể hiểu được vì sao anh lại không phục. Có điều cuộc thi dùng thực lực để giành phần thắng thế này, anh nghĩ em có thể dùng mấy trò mờ ám gì, lẽ nào em còn có thể mua chuộc người của anh sao?” Nam Cung Chuẩn nói với vẻ đắc ý. Lúc trước bị Nam Cung Phong chế giễu, anh ta đã nén đầy một bụng tức, bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái trút hết ra một lượt.

Sắc mặt của Nam Cung Phong vô cùng khó coi, cho dù muốn bôi đen Nam Cung Chuẩn, anh ta cũng không thể dùng cách này.

Người của mình bị Nam Cung Chuẩn mua chuộc, không phải là đang chứng minh với người khác là anh ta vô dụng sao? Hơn nữa cho dù thật sự bị mua chuộc, muốn dùng một đấm đánh chết người cũng không phải là một chuyện dễ làm.

Nam Cung Phong không phải là kẻ ngốc, anh ta không thể đặt bản thân vào tìnhhuống thiếu hiểu biết để cho Nam Cung Bác Lăng có cơ hội chế giễu.

“Lần này xem như em may mắn.” Nam Cung Phong nói với vẻ không cam lòng.

Nam Cung Chuẩn cười ha ha, quay đầu nhìn Nam Cung Yến, nói: “Bây giờ đến lượt người của cậu lên sân rồi.”

Sắc mặt Nam Cung Yến cũng không tốt hơn Nam Cung Phong là bao. Người do gã tìm đến chắc chắn cũng không yếu, nhưng thực lực mà Hàn Tam Thiên biểu hiện ra lại quá mạnh. Trước khi chưa thăm dò được lại lịch của Hàn Tam Thiên,

Nam Cung Yến tuyệt đối không chấp nhận để người của mình tùy tiện ra tay. Nhờ đâu lại rơi vào kết cục chết trên võ đài, như vậy mọi nỗ lực của gã dạo gần đây sẽ đều uổng phí hết.

“Ông nội, trận đấu hôm nay có thể dùng lại ở đây không?” Nam Cung Yến nói với Nam Cung Bác Lăng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.