Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải tán đi!

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

Chương 107: Giải tán đi!

Lúc Ngưu Xuyên và Trần Hân đuổi kịp đến, thì nhìn thấy Chu Dương đã dừng xe, anh đang đứng dựa vào trước mũi xe.

“Anh Dương".

“Anh Dương".

Ngưu Xuyên và Trần Hân nhìn thấy Chu Dương bình an vô sự, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, vội vàng chạy đến.

“Nam Ca! Nam Ca”.

“Nam Ca! Nhất định là tên tiểu tử kia đã giở trò đểu”.

“Đúng thế! Nếu không, sao anh có thể thua được”.

Lúc này, nhóm người đua xe cũng lũ lượt chạy về phía Nam Ca.

Lúc này Nam Ca cũng đang dựa vào bên cạnh cửa xe của mình.

Khác với sự bình tĩnh của Chu Dương, Nam Ca lúc này sắc mặt âm trầm, đôi mắt lạnh lùng cực độ, nhìn chằm chằm vào Chu Dương.

“Ban nãy sao mày vượt qua tạo được?"

Nam Ca hỏi với giọng nói gằn gọc.

Lúc này, đám người kia cũng đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Dương

Bởi lẽ ban nãy, các thành viên trong nhóm quan sát đều nói về quá trình đua xe ở từng đoạn đường trong bộ đàm.

Lúc đang ở khúc cua thứ sáu, Chu Dương nhấn mạnh chân ga, phóng nhanh đến khúc cua thứ bảy, vượt qua Nam Ca và dẫn đầu về đích.

Quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt, đến cả những người tận mắt chứng kiến cũng không nhìn được rõ, chứ đừng nói đến phần đông mọi người chỉ nghe thấy.

Vì vậy, bọn họ rất muốn biết, Chu Dương đã vượt qua Nam Ca bằng cách nào?

Dù sao thì bọn họ cũng rất có niềm tin ở trình độ đua xe của Nam Ca. Cả thành phố Đông Hải, có thể nói, gần như không ai có thể thắng được Nam Ca.

Nhưng hôm nay Chu Dương lại làm được điều này. Tên tiểu tử này rốt cuộc là ai? “Rất đơn giản! Cống thoát nước”.

Chu Dương cười nhạ, rồi tùy ý, nói. Nhưng một giây sau, nhóm người đua xe lại thấy kinh hoàng.

“Cái gì cơ? Cống thoát nước?" “Sao có thể như thế được?" “Anh ta thật sự tưởng mình là thần xe sao?"

“Cống thoát nước trên núi Tiểu Thục, căn bản không thể lái xe qua đó".

“Tôi nhớ là hình như năm đó tay đua 'cánh tay cuồng phong cũng từng lợi dụng cống thoát nước để vượt xe”.

Mọi người đều bàn luận sôi nổi nhưng trên khuôn mặt đều lộ vẻ không tin lắm.

Đối với họ mà nói, lợi dụng cống thoát nước để vượt xe gần như là chuyện không thể.

Cứ coi như có khả năng đó thì cũng phải cấp thần xe mới có thể dùng được kỹ xảo này.

Phải biết rằng, trong đám người bọn họ không có ai lợi dụng được cống thoát nước để vượt xe.

Kể cả là Nam Ca thì cũng không thể làm thế.

Trong mắt bọn họ, Chu Dương chẳng qua cũng chỉ là tên tiểu tử chả có chút danh tiếng nào, làm sao có thể lợi hại hơn đám người bọn họ.

“Nhãi con! Mày đừng có giỡn mặt với bọn tao, nếu không mày không gánh được hậu quả đâu.

Nghe thấy Chu Dương nói như vậy, Nam Ca chỉ ngây ngơ ra một chút rồi lạnh lùng nói.

Lợi dụng cống thoát nước để vượt xe, bao nhiêu năm nay, hắn tập luyện nhưng không thực hiện được.

Phải biết rằng, hắn ta đã luyện mấy năm ở cái vành đai uốn lượn trên núi Tiểu Thục này.

Còn Chu Dương, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

Một tay đua mới, sao có thể quen thuộc với cống thoát nước ở đường vành đai uốn lượn của núi Tiểu Thục như vậy được.

Đây rõ ràng chỉ là cái cớ của Chu Dương.

"Ồ! Hậu quả gì mà tôi không gánh được thế?"

Chu Dương khẽ cười, căn bản không để ý đến những lời mà Nam Ca nói.

Cái nhóm đua xe này, thoạt nhìn thì rất lợi hại nhưng trên thực tế thì rất nhiều người trong bọn chúng đều là những đứa trẻ nổi loạn. Chỉ vì đối đầu với bố mẹ mà chúng ra ngoài kiếm tìm kiếm thách thức.

Nếu nói đến đua xe đường phố thì đây chắc chắn là sở trường của đám người này nhưng nếu nói đến việc làm gì người khác thì...Chu Dương nghĩ rằng, cho dù cho chúng mười lá gan thì chúng cũng không dám làm gì anh.

“Tên tiểu tử kia! Đừng có mà ngạo mạn quá".

“Đúng thế! Nam Ca của chúng tao chỉ là hơi sơ suất chút thôi, còn mày cũng chỉ vượt xe được ở khúc cua cuối cùng thôi, đây đã là cái quái gì”.

“Đúng vậy! Nếu mày mà không nói rõ việc mày đã lợi dụng cống thoát nước kiều gì thì hôm nay mày đừng mơ sẽ rời được chỗ này".

Nói xong, mười mấy người trong nhóm đua xe cùng xông lên bao vây ba người Chu Dương, Ngưu Xuyên và Trần Hân lại, không cho bọn họ rời đi.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng”.

Nhưng đúng lúc này, ở phía xa lại truyền đến tiếng nổ vang rền.

Từ xa chiếu lại ánh sáng chói mắt.

Rất nhanh, xuất hiện trước mặt mọi người là một con xe Lamborghini.

Nam Ca khi nhìn thấy con xe này thì sắc mặt biến đổi, lập tức thu lại biểu cảm bất mãn ban nãy, bây giờ sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều. Sau khi con xe này dừng lại, bóng dáng một người chầm chậm bước xuống xe.

“Tô Nam! Sao mày lại ở đây?"

Người này Chu Dương có quen biết, đó chính là Tô Vỹ.

Lúc này, Tô Vỹ nhìn thấy Nam Ca, dường như có quen biết, liền nhăn mày hỏi.

“Em chỉ đến giải sầu thôi”.

Nam Ca không dám nhìn vào mắt của Tô Vỹ, cố ý tránh ánh nhìn của cậu, sau đó tiện miệng nói một câu.

Tô Vỹ không thèm để ý đến Tô Nam, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn về phía Chu Dương và Ngưu Xuyên.

“Sư phụ". “Lão đại".

Nhìn thấy Ngưu Xuyên và Chu Dương, ánh mắt Tô Vỹ sáng lên, lập tức đi đến rồi cúi người sâu xuống .

“Cuối cùng em cũng đuổi kịp được hai người rồi”. Tô Vỹ thở hổn hển nói, trên mặt có chút ửng đỏ. “Anh à, anh quen bọn chúng sao?"

Thấy dáng vẻ của Tô Vỹ như vậy, Tô Nam cũng bước lại, vẻ mặt nghi hoặc.

“Sao? Mày lại gây sự với sư phụ và lão đại của tao đấy à?"

“Còn không mau xin lỗi và đền tội đi".

Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Tô Vỹ đoán ngay được, lập tức quát lớn trách mắng.

“Sao? Các người quen nhau sao?"

Chu Dương nhau mày, khẽ hỏi.

"Lão đại! Thật xin lỗi, đây là em trai của em, nếu như có làm gì đắc tội với các anh thì cứ nói với em, em nhất định sẽ bắt nó phải xin lỗi”. Tô Vỹ nghe thấy Chu Dương hỏi như vậy, trong lòng thấy không ổn, lập tức cúi thấp người, cẩn thận nói.

Lúc này, Chu Dương cũng đã khẳng định chắc chắn được một điều.

Tô Vỹ và tên Nam Ca kia có quen biết với nhau. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, hai người chắc là anh em.

Chỉ có điều, hai anh em nhà này có khác biệt lớn quá.

Tô Vỹ có chút ngoan cố, có chút đam mê với võ thuật. Còn Tô Nam thì vô cùng có hứng thú với việc đua xe.

“Không có gì! Chỉ là ban nãy tôi có đua một hiệp với em trai cậu thôi”.

Chu Dương thản nhiên nói.

“Sao cơ? Thằng khốn khiếp kia lại dám đua xe với lão đại sao?"

“Lão đại! Anh bớt giận nha, thằng ranh con kia đúng là kiêu ngạo quá. Em nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận. Mong anh cứ coi những lời ngỗ nghịch của nó như gió thổi bên tai”.

“Nếu nó đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì anh cũng đừng để bụng nhé".

Tô Vỹ kinh ngạc, vội nói.

Trong lòng cậu ta, mặc dù Chu Dương là đàn anh của Ngưu Xuyên, hơn nữa là người thâm sâu khó đoán. Nhưng về phương diện đua xe thì cậu vẫn có niềm tin vào phía Tô Nam hơn.

Vì vậy khi nghe thầy Chu Dương nói, cậu ta tưởng rằng Tô Nam đã thắng và mượn cớ đó để đưa ra điều kiện gì quá đáng với Chu Dương.

“Anh à, không phải em thắng đâu”. Tô Nam đứng phía sau Tô Vỹ, nhỏ tiếng nhắc.

“Tao thừa biết là mày không thắng rồi, mày đã đưa ra yêu cầu gì quá đáng rồi ..."

“Cái gì? Không phải mày thắng? Vậy thì là..”

Tô Vỹ há hốc miệng, mắt trợn trừng nhìn Tô Nam, sắc mặt không thể tin nổi.

“Là anh ta thắng".

Tô Nam ngước mắt lên nhìn Chu Dương, cười khổ sở, nói.

Lúc này, Tô Vỹ mới kinh hoàng nhìn về phía Chu Dương.

Cậu ta là người hiểu rất rõ về kỹ thuật đua xe của em trai mình.

Ở cả thành phố Đông Hải, những người quen biết, không ai là đối thủ của Tô Nam.

Nhưng bây giờ, không ngờ Tô Nam lại là người thua cuộc.

“Tôi nhớ trước đây chúng ta từng có thỏa thuận là người thắng có thể đưa ra yêu cầu cho người thua”.

Chu Dương khẽ cười, nói. “Anh có yêu cầu gì?" Tô Nam chật vật nói.

“Điều kiện của tôi rất đơn giản! Đó là nhóm người đua xe của các người, bắt đầu từ ngày hôm nay, giải tán đi!"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đại Gia (Bản Dịch) của Linh Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.