Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuồn mất

Phiên bản Dịch · 727 chữ

" Tại sao ngươi lại có viên ngọc này?" Đồng Ý Ngôn quấn quít hỏi.

Bị Đồng Ý Ngôn nhắc tới, ta lúc đầu mới cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy viên ngọc không biết từ khi nào bị máu của ta dính vào, cả viên ngọc bắt đầu tỏa ra ánh sáng và con rồng khắc trên viên ngọc giống như đang run lên.

Ta XXX, không ngờ muốn phát huy tác dụng của viên ngọc thì nhất định phải có máu người?

Nếu không phải máu từ vết thương vừa lúc chảy tới chỗ viên ngọc, vậy ta chắc chắn coi như xong đời?

Nghĩ tới đây, ta thật sự là khóc không ra nước mắt.

Nãi nãi à, bà thật đúng là hại khổ con! Bà chỉ nói cho con biết đây là viên ngọc có thể bảo vệ con bình an, lại không nói cho con biết viên ngọc này phải có máu thì mới được!

Nhưng đã có viên ngọc này trong tay, ta phô trương thanh thế cầm viên ngọc chĩa về hướng Đồng Ý Ngôn. Đồng Ý Ngôn thấy thế, lập tức né ra phía sau một chút.

"Ngươi ngươi muốn làm gì?"

Ta cười giảo hoạt: " Ngươi nói ta phải làm gì? Ngươi sợ viên ngọc này như vậy, ta đương nhiên sẽ cho ngươi nếm thử tư vị của nó."

Nhưng Đồng Ý Ngôn lại nở nụ cười lạnh lùng, nói: " Chỉ bằng viên ngọc này mà ngươi có thể uy hiếp ta sao?"

Ta hơi run lên: "Ngươi có ý tứ gì?"

"Viên ngọc này chỉ có thể bảo toàn mạng ngươi, nhưng đâu thể bảo toàn người khác?" Dứt lời, Đồng Ý Ngôn đánh tới hướng Diệp Tử Thần. Ta có viên ngọc hộ thể nhưng Diệp Tử Thần lại không có. Hắn đã từng đối đãi Đồng Ý Ngôn như vậy, hiện tại Đồng Ý Ngôn thành quỷ, không giết chết hắn mới là lạ! Nghĩ đến đây, ta bất chấp làm liều, cầm viên ngọc hướng Đồng Ý Ngôn hất văng nàng ra.

Thấy một màn như vậy, Diệp Tử Thần trợn tròn cả mắt:" Tiểu Phỉ sao ngươi có thể trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?"

Mẹ kiếp, vừa mới thoát khỏi tay của nữ quỷ, lại có tâm tư nói lời vô nghĩa? Qủa thực Diệp Tử Thần ngươi muốn chết? Ta hung hăng trừng mắt liếc hắn, lớn tiếng quát: "Đừng vô nghĩa, muốn sống thì chạy nhanh theo ta!" Dứt lời, ta liền lôi Diệp Tử Thần chạy như điên hướng về nhà trọ. Bởi vì lo lắng Đồng Ý Ngôn đuổi theo, chạy được một đoạn ta ngoái lại nhìn. Mà Diệp Tử Thần rốt cuộc thân cao chân dài, chạy nhanh hơn so với ta, hắn lôi ta tha lên lầu. Lấy chìa khóa ra mở cửa, ta cùng Diệp Tử Thần vội vàng đi vào. Tuy rằng ta không biết căn phòng này có thể ngăn quỷ nữ Đồng Ý Ngôn ở bên ngoài, nhưng chỉ cần Diệp Tử Thần ở đây thì hẳn không phải là vấn đề lớn.

"Tiểu Phỉ, ngươi vừa rồi dùng viên ngọc đó là gì?Sao có thể lợi hại như vậy?" Diệp Tử Thần tò mò hỏi.

Trải qua một trận kinh khủng như vừa rồi ta làm sao có tâm tư trả lời hắn chứ?

" Nếu ngươi còn nói lời vô nghĩa, ta sẽ vất ngươi ra ngoài cho nữ quỷ Đồng Ý Ngôn dày vò ngươi đến chết nha!"

Vừa nghe xong, mặt Diệp Tử Thần trắng bệch. Đồng Ý Ngôn đã biến thành quỷ, nhưng vừa rồi còn đem mặt Diệp Tử Thần liếm mấy lần. Thật ghê tởm!

"Ngươi mau chạy đi rửa mặt thật sạch, bằng không giây tiêp theo ta sẽ ói!" Ta nói với Diệp Tử Thần.

Diệp tử thần sờ soạng mặt mình, thấy mặt còn dính dịch, chính mình cũng thấy ghê tởm, vì thế vội vàng đi toilet rửa mặt.

Ta ngồi ở sô pha, sờ sờ viên ngọc đeo trên cổ, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng có thể làm giúp ta bình an vượt qua kiếp nạn lần này.

Nhưng toilet liền truyền đến tiếng hét như heo của tên Diệp Tử Thần kia: "Máu, tất cả đều là máu!"

Bạn đang đọc Chào buổi tối, Minh Vương đại nhân của Đỗ Sơn Khảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuvivi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.