Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy dấu vết

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Chương 13: Truy dấu vết

Một màn ánh sáng màu vàng nhạt được hình thành trước người của hắn. Tiếp theo một cái chớp mắt, hắc hỏa đốt tới màn sáng, nhưng sau khi đốt tới thì kim quang từ từ tiêu tán.

“Đỡ được rồi...”

Úy Trì đổ mồ hôi lạnh. Nếu kim cương phù ngăn cản không được hắc hỏa, mình nhất định phải bị thương không nhẹ.

Nhưng hắn còn chưa thở phào, kim cương phù ở ngực chợt bốc lên một luồng hắc viêm, nửa tờ kim phù đốt cạn sạch một phần mới ngưng lại.

“Đây chính là dùng mười khối tiên ngọc mới mua được...”

Úy Trì đường đường thiết tháp hán tử cao hai trượng, cười khổ, nhìn về Ninh Phàm, càng cảm thấy không cách nào nhìn thấu.

“Thiếu chủ, thật chẳng lẽ là dung linh cao thủ sao? Nếu không, làm sao chỉ một cái đã bị thương ta...”

Ninh Phàm cũng không nhìn vẻ mặt phức tạp của Úy Trì. Hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng một cái, cơ hồ hôn mê, tứ chi lại mất sức.

Ích mạch tầng một pháp lực quá yếu, cho nên hắn sử dụng ban chỉ này cũng quá miễn cưỡng

Cắn răng một cái, ổn định thân hình, trong mắt hắn cũng hơi kinh ngạc.

Không cầm ban chỉ, hắc hỏa có thể làm bị thương ích mạch tu sĩ. Đeo lên ban chỉ, cho dù là dung linh, cũng có thể đánh cho bị thương!

Cái giới chỉ này, giới hạn cảnh giới pháp lực, bây giờ còn không cách nào dùng để đối địch, nhưng đã đủ khiến cho Ninh Phàm kích động.

Linh trang, quả nhiên là đồ tốt!

“Phàm ca ca, huynh làm sao trở thành lợi hại như vậy?”

Chỉ Hạc mở mắt to, chớp lóe chớp lóe. Cho dù là Sát cô của Hợp Hoan tông, cũng không lợi hại như vậy.

“Tối hôm nay, sẽ nói cho nàng biết...”

Ninh Phàm vuốt ve gò má của Chỉ Hạc, không khỏi cười một tiếng, lại bị Chỉ Hạc chợt thẹn thùng né tránh.

Buổi tối, vì sao buổi tối mới nói cho ta...

Chỉ Hạc suy nghĩ lung tung, quả tim trong lòng càng nhảy càng nhanh.

“Úy Trì, chuyện mua thuốc ở phường thị giao cho ngươi. Đào chi ngàn năm, Băng Lôi Thạch trăm năm, Hỏa Vũ Hoa, đừng có quên đó. Thân thể ta khó chịu, trở về cung nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong hắn kéo Chỉ Hạc, quay trở về, nhưng đi ra được mấy bước, chợt nhớ tới gì đó, bỗng nhiên quay đầu.

“Đúng rồi, lưu ý giúp ta. Ta muốn một loại cỏ đen, không linh tính, vị cay độc hơi đắng, hình dáng thì, ừ... có chút giống cỏ khô trước đó.”

Hai vị chủ dược của Ngọc Hoàng đan, Ngọc hoàng thảo đã có, còn lại được đặt tên là Bàn Ma thảo. Ninh Phàm tuy không trông cậy vào Úy Trì có thể tìm được, nhưng vẫn nhắc tới.

“Cỏ màu đen? Chẳng khác gì cỏ dùng nuôi heo đó sao? Ừm, hình như đã gặp trong Tư Đồ gia, tựa hồ là ở đó có trồng một ít. Năm ngoái ta đi nhổ một chút nuôi heo, kết quả hại cho Thiên Hà trư của ta đi ị chảy cả nửa tháng... Cũng không biết bây giờ còn có không... Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ”

Úy Trì mơ hồ suy đoán. Ninh Phàm là dung linh cao thủ, ngôn ngữ càng cung kính.

Mà hắn vô tâm nói như vậy lại khiến Ninh Phàm bỉu môi một cái, bỗng nhiên quay đầu, phức tạp nhìn về Úy Trì.

Bàn Ma thảo... cũng có... Nhưng Ninh Phàm, lại không cao hứng nổi...

“Ngọc Hoàng thảo ngươi nuôi heo. Bàn Ma thảo ngươi cũng nuôi heo... Nếu ở Thái cổ thì ngươi thật là phí của trời, tất bị trời phạt... Kiếp sau, phải để cho ngươi đầu thai thành heo mới được...”

Thất Mai thành, Tư Đồ phủ.

“Tam đệ, ngươi nói gì? Chủ công đem Mai vệ của ngươi đưa cho Ninh Phàm chỉ huy”

Trong Tư Đồ phủ, người đàn ông gầy gò chân mày lạnh lẽo được đặt tên là Tư Đồ. Hắn tóc đen mắt yêu, nhưng lại mặc Phật y màu đen, cầm niệm châu đen.

“Hắn muốn cỏ màu đen? Còn bảo ngươi tới đòi ta sao? Hừ, tên này thật lớn lối, để chính hắn tới đây lấy!

“Nhị ca, đây…”

Úy Trì lộ ra vẻ mặt làm khó.

Nhưng người đàn ông gầy gò phẩy tay áo một cái, đuổi Úy Trì ra ngoài.

Thất Mai thành, Nam Cung phủ.

“Đại nhân, đây chính là tin tức tiểu nhân hỏi thăm …”

Trong Nam Cung phủ điện, một nữ tử mặc đồ bó sát quỳ xuống.

“Hả? Ninh Phàm đó, lấy được dược liệu trị độc cho chủ công, ta không nhìn thấu huyền cơ trong đó... Bảy loại độc dược chí âm, bảy loại bổ dược chí dương, về mặt dược liệu là hoàn toàn tương phản... Như vậy, luyện ra đan dược thật sự có thể kềm chế độc cho chủ công sao... Lâu Lan, làm không tệ, đi xuống đi...

Người này tên là Nam Cung, là một người đàn ông trung niên thanh âm âm nhu. Nhìn bức họa Ninh Phàm trong tay, liếm môi một cái.

“Người này, có thể do Kiếm giới phái tới để hại chủ nhân hay không...”

Thất Mai thành, Thần Hư các.

“Đã điều tra xong chưa? Hôm nay tới mua “Đào chi ngàn năm”, rốt cuộc là người nào...?

Trong Thần Hư các, một yêu nữ dung mạo khoảng hai mươi, mặt che lụa đen, trên người mặc yếm màu đen, phía dưới mặc quần đen. Quần có chút ngắn, lộ ra bắp chân ngọc trắng nõn.

- Như chủ nhân đoán, mua “Đào chi ngàn năm”, cũng không phải là Hàn Nguyên Cực tam thần thống lĩnh. Lấy trình độ luyện đan của Nam Cung cùng Hàn Nguyên Cực, không thể dùng được dược liệu có ngàn năm tuổi... Mua dược liệu này, rốt cuộc là một thiếu niên ích mạch tầng một, chính là đồ đệ mà Hàn Nguyên Cực mới thu.

“Sao? Ích mạch tầng một?

Nàng nâng bức họa của Ninh Phàm, hơi có chút hứng thú.

“Hắn còn mua gì nữa?”

“Hồi bẩm chủ nhân, hắn còn mua Băng Lôi Thạch trăm năm, cùng Hỏa Vũ Hoa.

“Ngàn năm linh dược là dùng để luyện chế “tứ chuyển tiên đan”. Hàn Nguyên Cực bị trúng độc, đang cần vật này... Băng Lôi Thạch cùng Hỏa Vũ Hoa, hai vật này dược tính không hòa hợp, quyết không thể dung hợp dược. Nhưng truyền thuyết kể rằng thời thượng cổ có phương pháp khiến cho dược tính không dung hòa trở thành đan... Hai loại thuốc đó là cho Mai vệ của Hàn Nguyên Cực dùng... Không đơn giản... Người này y đạo thiên phú, trong Vũ giới này người vượt qua hắn, không hơn mười người... Người này, rất thú vị đây...”

Yêu nữ thiên kiều bá mị đó không một chút tu vi, nhưng chỉ nghe tên một trong hai vị thuốc đó lập tức đoán ra được động cơ Ninh Phàm mua thuốc. Học thức uyên bác của nàng cũng không kém Ninh Phàm có ký ức của tiên đế chút nào.

Bên ngoài Thất Mai tuyết thành, một thanh niên áo bào đen, vỗ một cái túi thu yêu, thả ra một đám chuột, cắn răng nghiến lợi:

“Hừ! Bản quân ở trong Hợp Hoan tông tự nuôi “Đỉnh lô” lại bị đoạt rồi... Thôi, Hàn lão ma không thể đắc tội, âm thầm đoạt lại đỉnh lô là được rồi... Chỉ cần tiểu cô nương đó chưa phá thân, không người nào có thể nhìn ra thể chất của nàng...”

Hết thảy các thứ này Ninh Phàm đều không biết.

Hắn về Tư Phàm cung, liền mang một nhóm lớn linh dược đi tới Luyện Dược các trong cung.

Lão ma được người gọi là Hàn dược tôn, ở Việt Quốc cũng coi là tam chuyển luyện đan sư đại danh đỉnh đỉnh. Dược đỉnh dùng để luyện đan trong Tư Phàm cung có phẩm chất cực kỳ không tầm thường. Trong Luyện Dược các, có một mạch băng viêm địa hỏa, được dùng để luyện đan.

Hôm nay Úy Trì chưa mua được hết các loại dược liệu. Cho nên giải dược của lão ma, cùng với của Mai vệ đều không thể luyện.

Ninh Phàm quyết định trước tiên luyện chút ít ích mạch đan dược cho Chỉ Hạc. Dù sao tu vi của Chỉ Hạc càng cao, thì hiệu quả song tu càng tốt.

Trong lòng của Ninh Phàm, dần dần tiếp nhận công pháp song tu “Âm Dương biến” này, cũng khát vọng thử một lần xem hiệu quả như thế nào.

Bạn đang đọc Chấp Ma (Truyện dịch) của Ngã Thị Mặc Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangle251084@gmail.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.