Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoá hoả vi kiếm

Phiên bản Dịch · 1596 chữ

Chương 16 Hoá hoả vi kiếm

Nữ tử này mặc một bộ quần áo trắng, vai như gọt, tóc mây đen cuộn lên cao, eo thon thon như nắm gọn bàn tay. Nàng đứng ở trong phong tuyết, chỉ để lại cho Ninh Phàm một cái bóng lưng.

Dường như cảm giác được Ninh Phàm đuổi theo ra, nàng ngừng bước chân, bỗng nhiên quay đầu.

Tóc xanh như suối, chân tóc có một đóa hoa mai, ánh mắt đẹp như U Lan, dung mạo xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhưng ánh mắt của nàng, cũng mang vẻ bi thương không người trợ giúp, khiến cho người ta nhìn mà sinh lòng thương xót.

Nét bi thương này chỉ trong một cái chớp mắt, sau một khắc đó, nó hóa thành ánh mắt ác liệt như kiếm, khiến cho Ninh Phàm không tự chủ được lùi lại sau mấy bước, sắc mặt hơi kinh ngạc.

‘Không cho phép ngươi đi theo ta”

Nữ tử kia đi tới trước một cây mai, thân ảnh bỗng nhiên tản ra, tiêu tán.

Quỷ!? Yêu quái?!

Ninh Phàm thu bước chân, ngắm nhìn cây mai.

Dưới táng cây, đứng thẳng một cái mộ thấp, trên bia có khắc hai chữ, thanh tú không mất kiếm cốt.

Độc Cô...

Cạnh mộ, có một khối đá xanh, cao hai trượng, trên tảng đá có ba vết kiếm.

Ba đạo kiếm ngân này hoàn toàn bất đồng, Ninh Phàm đứng ở cạnh đá xanh, trầm ngâm không nói, thật lâu không có ý rời đi.

Trong mộ, chợt truyền ra giọng nữ tử không nhịn được:

“Ngươi tại sao còn chưa đi... Ở cửa nhà ta khiến người chán ghét, biết không!”

“Vết kiếm này, là ngươi chém lên đó?”

Ninh Phàm hướng về phía mộ, hỏi ngược lại.

“Nếu phải thì sao? Ngươi lại không hiểu kiếm... Ngươi là học trò của Hàn Nguyên Cực, cũng không phải thứ tốt gì...”

Nữ tử tựa hồ đối với lão ma khá có thành kiến. Ninh Phàm lắc đầu một cái, chẳng lẽ nữ tử này, là bị lão ma giết?

Ninh Phàm không hề biết, kẻ mà nữ tử này có thành kiến, chính là mình.

Nữ tử liên tiếp hai đêm, nghe được Ninh Phàm cùng Chỉ Hạc đeo bám triền miên, tiếng rên rỉ khiến nàng trắng đêm không cách nào ngủ yên được.

Ở trong tâm của nàng, Ninh Phàm là một tên vô lại, chỉ như vậy thôi, vô lại không thể nào hiểu biết về kiếm.

Ừ, hắn không đi, có lẽ là nhìn thấy dung mạo của ta xinh đẹp, tìm ta bắt chuyện. Ta không để ý tới hắn, hắn tự giác không thú vị, liền đi.

Nữ tử nghĩ như vậy, vô luận như thế nào, không nói thêm gì nữa. Mộ, nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe gió tuyết.

Còn Ninh Phàm, lại như cũ đứng ở trước đá xanh, dường như trầm tư, dường như do dự.

Rất lâu, chợt thò ra bàn tay, sờ về phía vết kiếm thứ nhất.

Cử động của hắn, vượt ra ngoài dự liệu của nữ tử, khiến cho nữ tử thét lên một tiếng.

“Không cho phép ngươi đụng chạm vết kiếm! Không cho, không cho! Ngươi không biết xấu hổ”

Ba đạo kiếm vết này, liên quan đến lời thề của mình, há có thể tùy tiện để cho đàn ông đụng chạm!

“Hừ! Không đụng thì không đụng, không phải là “Hóa hỏa vi kiếm’ sao”

Ninh Phàm rút bàn tay về, sắc mặt lạnh lẻo, xoay người rời đi. Trong tâm chỉ cảm thấy nữ tử trong mộ phần không giải thích được.

Người tuy đẹp, tính tình lại quá cô tịch rồi, khó trách kêu là Độc Cô. Mình bất quá sờ một cái vết kiếm, cảm ngộ một chút kiếm khí, liền bị mắng thành kẻ không biết xấu hổ?

Mà sau khi Ninh Phàm đi, nữ tử trong mộ phần, bỗng nhiên biến ảo hiện ra, tinh khiết như Thất mai, u nhược như lan hương, tròng mắt vốn trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này nhìn bóng lưng Ninh Phàm, mặt đẹp lạnh như hàn băng.

Thầm nói, may mà mình ngăn cản mau, nếu không bị Ninh Phàm mò tới kiếm khí, thì phiền toái to rồi.

Nhưng nàng nhìn lên đạo kiếm khí thứ nhất trên tảng đá, cơ hồ giận đến sắp phát khóc lên.

Kiếm khí kia, bị Ninh Phàm vừa đụng đến, là đã tiêu tán rồi, không còn dấu vết gì, đã bị Ninh Phàm thu đi.

“Đáng ghét! Bất quá thật may là ta ngăn cản nhanh hơn, nếu không để cho hắn xóa đi ba đạo kiếm khí, ta chẳng phải là phải gả cho hắn...”

Một mặt bi thương, một mặt lại vui mừng. Bốn mươi năm buồn tẻ, vào thời khắc này, lại lơ đãng có chút mất mác.

Bốn mươi năm qua, người đầu tiến biết kiếm ý của mình, lại bị mình khu trục...

Cái tên vô lại đó, ánh mắt nhìn mình, tựa hồ không phải là kẻ tùy tiện, chẳng lẽ hắn không phải vô lại?

“Hắn còn trở lại không?”

Ninh Phàm đi nhanh về phía đại điện của Tư Phàm cung, cũng không chú ý tới, trong cơ thể hắn, đã nhiều hơn một đạo kiếm khí, kiếm khí thuộc về cô gái kia. Kiếm khí đó đã bị Ninh Phàm dần dần luyện hóa, nắm giữ.

Úy Trì đem dược liệu đưa tới, mà hắn thì mang dược liệu, trực tiếp đi vào phòng luyện đan để luyện đan. Mặc dù Úy Trì không đưa tới Bàn ma thảo, nhưng Ninh Phàm cũng không để ý.

Từ phòng luyện đan đi ra, Úy Trì đã chờ đợi nóng lòng. Bởi vì hôm nay, Ninh Phàm luyện đan dược, được đặt tên là Nhật Nguyệt đan, chuyên sử dụng để chữa trị kinh mạch của Mai vệ.

“Thiếu chủ là tam chuyển luyện đan sư? Không thể nào đâu... Chủ công cũng mới là tam chuyển luyện đan sư mà thôi... Nhật Nguyệt đan, đây là đan dược gì... Nhưng từ dược liệu mà xét, đúng là tam chuyển... Thiếu chủ có thể luyện ra... Rốt cuộc có thể hay không thể?”

“Tranh cãi cái gì! Tranh cãi nữa, cút ra ngoài cho Lão tử”

Chẳng biết lúc nào, lão ma cũng xuất hiện ở bên ngoài phòng luyện đan.

Trên thực tế, tâm tình lão giờ phút này, cũng giống như Úy Trì, khẩn cấp muốn biết xem Ninh Phàm có thể luyện tam chuyển đan dược hay không. Ngày hôm qua Ninh Phàm luyện chế nhị chuyển đan dược, lão ma đã xem toàn bộ quá trình. Thủ pháp luyện đan có chút tinh diệu, tự bản thân lão ma cũng xem mà không hiểu.

Lão tử mới là tam chuyển luyện đan sư, Ninh tiểu tử nếu như luyện ra tam chuyển đan dược, há chẳng phải là thuật luyện đan ngang bằng cùng tài nghệ của Lão tử hay sao... Lão tử còn chưa kịp dạy hắn thuật luyện đan! Hắn tự học sao?

Lão ma đang suy nghĩ, đánh oành một tiếng, trong phòng luyện đan, truyền ra tiếng nổ đỉnh lô.

“Nổ đỉnh lô rồi?”

Lão ma đẩy cửa vào, bên trong phòng tất cả đều là khói đen, phẩy tay áo một cái, tản đi bụi mù.

Bên trong Phòng luyện đan, đan đỉnh quả thật đã phát nổ, bất quá đan dược cũng luyện thành. Đan dược trắng sáng đầy đất, phỏng chừng có trăm viên.

Mà Ninh Phàm, thì bị nổ đỉnh lô trùng kích đánh vào, chấn động bị hôn mê.

“Thiếu chủ luyện đan thành công”

Úy Trì ngạc nhiên mừng rỡ nhìn sang, lấy ra đan bình, nhặt đan dược trên đất, gần như quên quan tâm luôn Ninh Phàm đã hôn mê.

Còn lão ma, thì tâm tình của giờ khắc này quả thực phức tạp. Nhìn Ninh Phàm, lão vừa thích, lại vừa hoài cảm.

Thiên tài đệ tử, ai không thích? Đặc biệt là Hắc Ma phái cái loại Ma Môn “Sư là cha, đệ là tử” này.

Bất quá, suy nghĩ một chút Ninh Phàm phỏng chừng không cần bao lâu nữa, sẽ vượt qua mình, trong tâm cũng có chút vướng víu.

“Cho dù là Thái Cổ Ma mạch, tư chất này, dường như cũng quá yêu nghiệt...”

Lão ma giống như xách một con gà con vậy, xốc Ninh Phàm lên, chuẩn bị đưa hắn đi về nghỉ.

Nhưng vào thời khắc này, ánh mắt lão liếc một cái, nhìn thấy đan đỉnh trên đất, không ngờ lại là bị cắt thành hai nửa thẳng đứng, thiết diện bóng loáng, giống như bị kiếm khí chém vậy.

Vì vậy lão ma, hoàn toàn ngây ngẩn.

- “Hóa hỏa vi kiếm’! Kiếm khí của tiểu nha đầu Độc Cô. Ninh tiểu tử cùng Độc Cô có mối quan hệ với nhau sao? Hắn lấy được mấy đạo kiếm khí rồi, hắn cùng Độc Cô, có làm cái ...ấy ấy... hay chưa...”

Lão ma không thể không lo. Cả đời Lão ma, chỉ thích qua một nữ tử, mà Độc Cô, chính là muội muội ruột của nữ tử kia...

“Ninh tiểu tử nếu như cùng Độc Cô có quan hệ, thì cùng Lão tử coi như là xóa bỏ bối phận rồi...”

Lão ma lo lắng, thực tế chính là điểm này!

Bạn đang đọc Chấp Ma (Truyện dịch) của Ngã Thị Mặc Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangle251084@gmail.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.