Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Cổ Thiên Đình binh khí

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

Chương 23: Thượng cổ Thiên Đình binh khí

Bên ngoài Thất Mai thành, kiếm vệ, mai vệ đã sớm mai phục, Ngô Đông Nam một khi ra khỏi thành... Hừ!

Băng Thần cung tầng ba, ba vị Kim Đan thả ra thần niệm, quan sát Ninh Phàm, hoài nghi không hiểu.

Ninh Phàm rốt cuộc là Kim Đan lão quái ẩn giấu tu vi, hay là tên ích mạch nhãi nhép? Thôi, hãy nhìn người này chủ trì buổi đấu giá ra sao.

Toàn tràng yên tĩnh, không còn ồn ào. Vân Hủ đứng sau lưng Ninh Phàm khẽ gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Ông ta vỗ tay một cái, hai thị nữ dung mạo xinh như hoa, đều bưng một thanh đồng kiếm rỉ sét, cùng một cái vỏ kiếm gỗ mục, để trên bàn đấu giá trước người Ninh Phàm.

Kiếm, bất quá hạ phẩm linh bảo. Vỏ kiếm, cũng là do gỗ bình thường tạc thành, thủ pháp vụng về.

Ích mạch tu sĩ không nhìn ra môn đạo. Tầng hai dung linh cao thủ, cũng không biết kiếm này như thế nào. Duy có ba vị Kim Đan ở tầng ba, sau khi rất lâu, mới nhìn ra đại khái, đều ngược lại hít một hơi khí lạnh.

“Thượng cổ’ Thiên Đình’ binh khí!”

Bọn họ nhận ra lai lịch của kiếm này, lại chợt lắc đầu. Thiên Đình là tên gọi quá lâu đời. Trong Tứ thiên cửu giới, vô số lão quái đang đánh dò tung tích của Thiên Đình. Kiếm này tuy có liên quan cùng Thiên Đình, nhưng cũng không thể cung cấp đầu mối của Thiên Đình, giá trị không lớn, nhiều là có thể bán một trăm tiên ngọc.

Mọi người nhìn Ninh Phàm, chờ đợi hắn giám định kiếm này như thế nào.

Nhưng thấy Ninh Phàm một ngón tay lau thân kiếm một cái, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lại chạm vỏ kiếm, thần sắc chợt động. Sau khi hắn trầm ngâm chốc lát, lời nói ra kinh người.

“Kiếm này là thượng cổ Thiên Đình binh khí, giá trị một trăm tiên ngọc, nhưng có nhiều vết đồng hen gỉ, trị giá một vạn.”

Thanh âm vừa rơi xuống, toàn tràng yên tĩnh, đầu tiên là cả kinh, kinh ngạc uy danh của Thiên Đình, sau một khắc, vô số nghị luận truyền tới.

“Mười ngàn tiên ngọc! Đó cũng đủ mua Thất Mai thành rồi... rỉ đồng xanh gì mà có thể trị giá mười ngàn tiên ngọc. Ninh công tử, không nhìn lầm chứ.”

“Cho dù là Thiên Đình binh khí, thì có ích lợi gì... Thiên Đình sớm không còn tồn tại.”

Trên tầng ba, hai Kim Đan lão quái nhíu mày, liên tục lắc đầu.

Mười ngàn tiên ngọc... Đây chính là giá cả của thượng phẩm linh bảo, kiếm này không lẽ trị giá nhiều tiền như vậy.

Nhưng một vị Kim Đan lão quái khác, nghe thấy ’gỉ đồng xanh’ cũng không ngồi yên nữa.

Mà nghe được Ninh Phàm ra giá, trên thủy tinh đài, nét mặt già nua của Vân Hủ rõ ràng kinh ngạc một chút.

Kiếm này ông ta biết lai lịch, là Thần Hư các chủ tự mình giảng thuật, Các chủ định giá, cũng ra gần mười ngàn. Hơn nữa Các chủ từng chắc chắn, gỉ đồng xanh kia trừ bản thân các chủ, trong cửu giới không mấy người biết.

Nhưng Ninh Phàm lại đánh giá ra cùng giá cả như Các chủ... Người này, lại cùng Các chủ có kiến thức như vậy...

Trên tầng ba, vị Kim Đan lão quái kia đắn đo, sau khi trầm tư thật lâu, vén lên bức rèm dày, một bước đạp không, đáp xuống trên thủy tinh đài, vẻ mặt chết lặng, nhìn Ninh Phàm, lãnh đạm nói:

“Ninh đạo hữu, ngươi nói gỉ đồng xanh này có giá trị mười ngàn, có chứng cớ gì... Nếu tiểu huynh đệ có thể vì lão phu giải thích, lão phu nguyện ý dâng lên’ Giám lễ’!

Kim Đan lão quái vừa hiện thân, không ít người cũng nhận ra thân phận của ông ta.

Mà nghe nói lão giả cấp cho Ninh Phàm giám lễ, vô số ma đầu đồng loạt lộ vẻ động dung.

Trong tu giới, đấu giá sư cao cấp giám bảo, cũng phải thu lễ. Nhưng mà lão giả nổi danh keo kiệt kia sao chịu cho người giám lễ?

Lão quái kia râu tóc bạc phếu, mặt như cương thi, kim quan kim bào, lưng đeo’ Cổ nhạc kim chùy’, chính là tông chủ của Cổ Nhạc phái, được xưng’ đệ nhất luyện khí của Việt Quốc,’ “thập đại cao cao thủ của Việt Quốc, Tần Tử Ngư! Người này thiên tư không tầm thường, nhưng trời sanh tính keo kiệt...

“Không ngờ ngay cả lão quái này cũng tới tham gia đấu giá Đạo quả . Tần Tử Ngư từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, không lợi lộc không dậy sớm, ông ta vừa mở miệng...”

“Chẳng lẽ kiếm này thật có huyền cơ, gỉ đồng xanh thật trị giá mười ngàn? Chẳng lẽ Ninh Phàm định giá, cuối cùng chính xác!”

Ninh Phàm đối diện Tần Tử Ngư, lại cử chỉ trấn định ung dung, cười nói:

“Ta có thể giải thích lai lịch của đồng tú. Tuy nhiên ta muốn biết, các hạ sẽ cho ta ‘Giám lễ’ gì...”

“Vậy phải xem vật này là lão phu cần hay không...”

Tần Tử Ngư mặt cương thi không chút biểu lộ.

Ninh Phàm nhàn nhạt gật đầu:

“Kiếm này luyện khí thủ pháp tồi, nhưng mà gỉ đồng xanh lại có chút lai lịch, cũng không phải là chân đồng, mà là thượng cổ Thần Ma huyết, nhuộm ra huyết tú... Phương pháp nhận ra ’Huyết tú’ hiếm người biết, một loại phương pháp trong đó là’ Gặp lửa thành băng’...

Ninh Phàm một lời nói ra, người ngồi đầy đều kinh hãi!

Gỉ đồng xanh này cuối cùng là huyết tú sao? Huyết tú đủ để luyện chế cực phẩm linh bảo. Nếu thật như vậy, mười ngàn tiên ngọc cũng không đắt.

Mà Tần Tử Ngư nghe lời nói của Ninh Phàm sửng sốt một chút. Ông ta lần đầu tiên nghe nói phương pháp giám định huyết tú. Đầu ngón tay rỉ ra một luồng hỏa diễm, đốt một cái lên thân kiếm, quả nhiên thấy đồng tú bắt đầu đóng băng.

Một màn này khiến cho Tần Tử Ngư tin chắc tám thành, vật nọ chính huyết tú! Còn có hai thành không tin thật, ai biết Ninh Phàm có thể nói láo hay không?

Mắt của ông ta lộ tinh quang, mặt cương thi nặn ra một nụ cười xấu xí:

“Tốt lắm! Vật này hơn phân nửa chính là huyết tú rồi. Lão phu tìm vật này ba mươi năm, cuối cùng tìm được. Có vật này, ta tất có thể luyện ra cực phẩm linh bảo, đột phá Nguyên Anh kỳ! Bảo vậy này mười ngàn tiên ngọc, lão phu muốn!”

Ánh mắt của ông ta lạnh lùng quét qua toàn tràng, giọng mang uy hiếp. Ung dung giờ phút này có ai dám tranh cùng ông ta, chỉ biết lấy mạng tương bác vậy. Hai vị Kim Đan khác tầng ba thấy vậy lắc đầu một cái. Bọn họ cũng không phải là luyện khí sư, vì huyết tú đắc tội Tần Tử Ngư, không đáng giá...

Không người đấu giá, trong đầu Tần Tử Ngư mừng rỡ, lập tức giao ra mười ngàn tiên ngọc, thu hồi đồng kiếm, xoay người rời đi.

“Ninh đạo hữu ánh mắt trác tuyệt, lão phu bội phục. Cáo từ!”

“Giám lễ của ta thì sao?”

Ninh Phàm mặt không đổi sắc, trong đầu cười lạnh, Tần Tử Ngư này tựa hồ không tính cho mình giám lễ rồi.

Dù sao tu sĩ ma đạo nói không giữ lời, chính là chuyện thường.

“Ha ha, xem trí nhớ của lão phu kìa. Vỏ kiếm này lão phu không dùng được, đưa cho tiểu huynh đệ đi, để làm’ Giám lễ’”

Tần Tử Ngư vỗ ót một cái, cười khan hai tiếng.

Trong Băng Thần cung, hít hà dần lên. Tần Tử Ngư quả thật nhỏ mọn, đem vỏ kiếm hư hại làm lễ vật cho Ninh Phàm. Cái đó chỉ có trị giá mấy khối tiên ngọc.

Trong thanh âm hít hà, Tần Tử Ngư mặt mũi cũng không nhịn được nữa, suy nghĩ một chút, khẽ cắn răng, lấy ra một cái túi trữ vật màu trắng đưa cho Ninh Phàm.

Trữ vật đại này là hạ phẩm linh bảo, bán một trăm tiên ngọc, coi như làm giám lễ, vẫn có chút nhẹ. Nhưng Tần Tử Ngư như cũ có chút nhức nhối.

Còn Ninh Phàm cố ý nhíu mày lại, ung dung không tình nguyện nhận lấy túi trữ vật, thắt ở ngang hông, đồng thời đem vỏ kiếm thu vào túi trữ vật.

Lắc đầu một cái, thở dài nói:

“Đấu giá sư thu giám lễ thật không dễ dàng...”

“Đúng vậy a, ai kiếm tiền cũng không dễ dàng... Hắc hắc, cáo từ, cáo từ...”

Tần Tử Ngư vỗ xuống huyết tú, không còn tiên ngọc đấu giá Đạo quả rồi, không còn lòng ở lại, trực tiếp rời đi Băng Thần cung, trở lại Cổ Nhạc phái.

Ông ta cũng không biết, mình đưa cho Ninh Phàm vỏ kiếm phế vật nhưng thực tế giá trị vượt xa huyết tú.

Ông ta đối với Ninh Phàm hẹp hòi, Ninh Phàm đương nhiên cũng sẽ không nói thật cho ông ta biết.

Trên vỏ kiếm mang một luồng kiếm ý, cách vạn cổ, vẫn không chôn vùi... Thử nghĩ, kiếm này bất quá hạ phẩm linh bảo, lại có người dùng nó chém thượng cổ Thần Ma, mới vừa ra đời huyết tú... kiếm ý của người cầm kiếm, bá đạo kinh thiên!

Tần Tử Ngư bởi vì keo kiệt, mãi độc hoàn châu, đã thành trò cười trong đầu của Ninh Phàm.

“Tiếp theo, đấu giá món bảo vật thứ hai…”

Ninh Phàm vẻ mặt lạnh lùng, trong đầu mừng thầm, đấu giá sư cho người giám bảo thu chút giám lễ, tựa hồ làm ăn không tệ, cho dù tất cả mọi người đều keo kiệt như Tần Tử Ngư...

Chỉ cần đấu giá nhiều thêm mấy món đồ, mình một thân trang bị phỏng chừng đều đã tụ tập đủ.

Sau khi Tần Tử Ngư rời đi, trong đại điện, không còn người hoài nghi ánh mắt của Ninh Phàm.

Mà đại điện một xó xỉnh không người chú ý, một thiếu nữ quần đen mặt che lụa mỏng, diêm dúa lòe loẹt cười một tiếng, nhìn về ánh mắt Ninh Phàm, ung dung xác định một điều gì vậy.

“Hì hì, ngươi có thể nhận ra ’huyết tú’, Âm Dương tỏa, hơn phân nửa trên người ngươi... Loạn Cổ truyền thừa không biết so với ‘Thần hư’ truyền thừa của ta thì như thế nào...? Bất quá, biểu lộ của ngươi mới vừa rồi diễn trò, rất thú vị đây...”

Yêu nữ mái tóc thả lỏng vén lên. Nàng bướng bỉnh cười một tiếng, điên đảo chúng sanh. Nàng nâng lên tay nhỏ bé, bắt một cái về phía Ninh Phàm, ung dung chưởng khống hắn.

Chỉ không biết cuối cùng là Ninh Phàm rơi vào bàn tay của nàng, hay nàng rơi vào ma chưởng của Ninh Phàm.

Giờ phút này, Thái Hư phái ngoài vạn dặm Thất Mai thành, một vị khách không mời mà đến đi tới.

Đường đường Thái Hư lão tổ, lão quái cấp Kim Đan, thấy người này, lại cúi đầu xưng lễ.

“Người ta muốn tìm, tìm được chưa...?”

“Nghe nói Ngô quốc hải ninh Ninh gia, từng thu nuôi một người ở... Nhưng mất tích rồi...”

Thanh âm của Thái Hư lão tổ dần dần thấp không thể nghe nổi.

Bạn đang đọc Chấp Ma (Truyện dịch) của Ngã Thị Mặc Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangle251084@gmail.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.