Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Doanh địa

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Đùng! Tiếng nổ chói tai vang lên, bảy âm hồn tán loạn.

Đùng! Thêm roi nữa, quấn lấy bảy âm hồi, lôi mạnh, Âm Lôi nổ vang, tia lửa bắn ra, ném đám âm hồn đang la hét vào hồn đỉnh.

Năm người trợn mắt há miệng, đơ người nhìn cảnh tượng này. Họ nhìn xích trong tay Từ Lạc, lại nhìn mười Bạch Cốt Hắc Kỳ cắm sau xe, ánh mắt đảo qua đám khói đen bốc lên từ hồn đỉnh, cuối cùng là Từ Lạc.

Có thể hắn ăn mặc quá quỷ dị, khiến năm người kia sợ hãi, mặt trắng bệch, run rẩy.

Mãi sau, một người đàn ông gầy gò, đeo kính, lắp bắp hỏi:

- Xin hỏi… Ngài là… Cao nhân thần miếu?

Lại thần miếu? Từ Lạc lắc đầu, không đáp, định đi tìm nơi nhiều âm hồn tiếp.

- Cao nhân! Xin hãy cứu mạng, doanh địa chúng ta bị một âm linh đáng sợ quấy rối, chết rất nhiều người! Xin hãy cứu chúng ta!

Nghe thấy hai chữ âm linh, Từ Lạc khựng lại, đôi mắt u ám sáng lên, vội hỏi:

- Ngươi nói âm linh?

- Vâng ạ!

Được! Từ Lạc kích động. Khi âm hồn mở thần trí, sẽ tiến hoá thành âm linh.

Từ Lạc vẫn luôn muốn săn bắt một âm linh, không phải để luyện hoá, mà vì tế luyện. Chỉ cần có âm linh, Âm Quý Trận Kỳ của hắn có thế thăng cấp, sánh ngang tu sĩ Hoá Khí.

Trong Ma Đạo, vẫn lưu truyền một câu, bảy ngày âm hồn, ba mươi sáu năm âm linh, bảy mươi hai năm âm quỷ.

Ý là, sau khi chết, xử lý thi thể bằng chút thủ đoạn đặc thù, trong vòng bảy ngày, có thể sinh âm hồn. Một âm hồn hoang dã ở nơi âm khí, cần đủ ba mươi sáu năm mới tiến hoá thành âm linh, bảy mươi hai năm hoá thành âm quỷ. Vì thế, ở tu chân giới, âm linh và âm quỷ hoang dã đều đã tuyệt tích.

Đừng nói âm linh và âm quỷ, đến âm hồn hoang dã cũng rất khó tìm, Ma Tu săn bắt sạch sẽ, âm hồn không thể sống sót bên ngoài, chỉ cần vô ý, vài phút sau biến thành âm khí tinh hoa rồi.

Đến bây giờ, âm linh ở tu chân giới, một là nuôi, hai là cho ăn. Cái trước tốn thời gian, cái sau hao tổn âm hồn.

Ngay cả như vậy, vẫn có rất nhiều Ma Tu nuôi âm linh. Dù sao, âm linh là thứ không thể thiếu trong luyện chế đan dược và tế luyện pháp khí, đồng thời, tu luyện pháp môn hơi đặc thù, thậm chí luyện chế âm binh, đều cần âm linh.

Theo một nghĩa nào đó, Từ Lạc tế luyện Âm Quý Trận Kỳ, cũng thuộc loại nuôi âm linh, dù âm hồn ở khắp thế giới tận thế, hơn nữa đều là âm hồn cực phẩm, nhưng nuôi cũng khá chậm.

Đương nhiên, chậm với hắn thôi, với Ma Tu khác, khắp tu chân giới không ai có thể tế luyện được mười âm quý mạnh ngang Dưỡng Khí hậu kỳ trong thời gian ngắn như vậy.

Từ Lạc vẫn biết, chắc chắn nơi này có âm linh, thậm chí có cả âm quỷ, nhưng nửa năm nay, hắn chưa thấy, không ngờ nay lại may như thế. Chẳng cần suy nghĩ, hắn đồng ý ngay, đi theo bọn họ về doanh địa.

Nói chuyện dọc đường mới biết, năm người đều đến từ doanh địa Hồ Lô Trại, người đeo kính mới mười chín tuổi, tên là Vương Tiểu Lượng.

Mấy người vừa đi vừa nói, khoảng hai canh giờ sau, đi tới một mảnh ruộng xanh mơn mởn. Thứ trồng ở đây đều là Khu Hồn Thảo.

Sau khi đốt Khu Hồn Thảo, âm hồn không dám đến gần, nhưng cũng chỉ không dám tới gần thôi. Âm hồn vô hình, như một cơn gió đen, Khu Hồn Thảo không gây tổn thương chúng được, chỉ có thể xua đuổi.

- Từ ca, chúng ta sắp tới rồi, doanh địa ở ngay phía trước!

Vương Tiểu Lượng không cao, dáng người gầy gò, có lẽ tìm được cứu tinh, nên rất hưng phấn.

Từ Lạc nhìn qua, phía xa có hai tháp canh, sau là nhà ở, chỗ đất ruộng, cách một đoạn lại có một chiều hào rất dài, hắn thắc mắc:

- Mấy người đào chiến hào này để đối phó với âm hồn à?

- Bình thường thì không dùng đến, chỉ hôm nào có hồn triều quy mô lớn, chúng ta mới đốt Khu Hồn Thảo ở đó.

Nghe thấy hai chữ hồn triều, hai mắt Từ Lạc sáng lên:

- Hồn triều xuất hiện thường xuyên hả?

- Cái này…

Vương Tiểu Lượng gãi đầu, nghĩ một lát rồi nói:

- Khó nói lắm, có năm không gặp lần nào, năm lại rất nhiều.

Đi qua mấy chiến hào, bên trong có Khu Hồn Thảo đã đốt, Từ Lạc lại hỏi:

- Gần đây có hồn triều à?

- Không.

Có lẽ hiểu Từ Lạc đang nghi hoặc cái gì, Vương Tiểu Lượng giải thích:

- Là âm linh kia! Mỗi lần nó đánh lén, sẽ tụ rất nhiều âm hồn, Khu Hồn Thảo chỉ xua đuổi được âm hồn, thứ mạnh hơn âm hồn sẽ không sợ Khu Hồn Thảo, nhất là âm linh kia, nó có thể đoạt xác.

Vương Tiểu Lượng cho biết, âm linh mang theo một lượng lớn âm hồn tập kích, doanh trại sẽ đốt Khu Hồn Thảo ở chiến hào, nhưng âm linh đoạt xác, nó không sợ, tìm cách mở đường, lỗ hổng chiến hào vừa xuất hiện, âm hồn sẽ xông lên.

Từ Lạc chưa gặp âm linh ở thế giới tận thế, nhưng đã từng thấy Ma Tu nuôi âm linh ở tu chân giới rồi.

Nói thế nào được nhỉ? Nó khá hung tàn. Với âm hồn, dù không có Khu Hồn Thảo, chỉ cần nín thở, nó sẽ không bắt được ngươi, thậm chí không phát hiện ra ngươi.

Bạn đang đọc Chạy Mau! Ma Đầu Kia Tới! (Dịch) của Cửu Hanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.