Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyên gia diệt âm hồn: Quỷ Kiến Sầu

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

- Bình tĩnh! Nhỏ thôi mà!

Từ Lạc hít sâu một hơi, vừa đè sự kích động xuống, vừa quan sát bốn phía, tìm vị trí thích hợp để cắm cờ.

Quét mắt một chút, trong lòng đã có ý tưởng. Hắn vung tay, mười Bạch Cốt Hắc Kỳ cắm bên trái cổng doanh địa.

- Lên!

Một đạo quyết pháp bắn ra, Bạch Cốt Hắc Kỳ bùng lên u hoả, toả ra khói đen.

U hoả cháy hừng hừng, mười Bạch Cốt Hắc Kỳ bay phấp phới tron gió, trong nháy mắt cao hơn một trượng.

Nương theo động tác tay của Từ Lạc, u quang quấn quanh đầu ngón tay, sau đạo pháp quyết, mười Bạch Cốt Hắc Kỳ bốc cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn.

- Kết trận!

Xoẹt! Hắc phong rít gào, cuốn lấy khói đen, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.

Thập Phương Phệ Hồn Trận vừa mở, âm hồn bị hút vào trong vòng xoáy này. Ở giữa vòng xoáy, hồn đỉnh màu đỏ xoay điên cuồng, đường vân trên thân đỉnh loé lên quang hoa quỷ dị, luyện hoá âm hồn không ngừng.

Bất chợt, Từ Lạc phát hiện có vấn đề, tập trung nhìn, hắn thấy một người đang tới đây.

Là một tên mập, hình như là Hoàng Đức Phát. Ánh mắt hắn đờ đẫn, miệng há to, mặt xám ngắt, bước chân loạng choạng.

Từ Lạc liếc cái biết ngay, đây không phải Hoàng Đức Phát, mà là âm linh kia đoạt xác.

- Được lắm! Cuối cùng cũng xuất hiện!

Từ Lạc không tới ngay, âm linh rất hung tàn, nó có thể sánh ngang với tu sĩ Hoá Khí Cảnh, hắn cũng không biết âm linh này mạnh đến mức nào.

Nếu là một lão âm linh, chưa biết ai chết vào tay ai.

- Gào!

Âm linh còn đang đi lảo đảo, phảng phất như nổi điên, gầm lên một tiếng, mặt mày dữ tợn, co rúm lại chỉ còn cái miệng há to, giơ móng vuốt, bổ nhào tới.

Từ Lạc nhanh chân, lách người, vung tay lên, đập vỡ đầu Hoàng Đức Phát rồi chụp lấy vai, xé đứt hai tay, chân quét ngang, hai chân Hoàng Đức Phát gãy vụn.

- Cút!

Nó chỉ còn lại nửa người, bị Từ Lạc đạp thẳng ra ngoài.

Vụt! Luồng sương mù xanh đen thoát ra từ nửa người của Hoàng Đức Phát, hình thành vòng gió xoáy cao bốn năm mét, nửa thân còn lại kia bị vặn nát.

Rắc! Rắc! Mặt đất như bị xé ra, cây cối xung quanh bị quật tan tác.

Từ Lạc tế xích Âm Lôi ra, giơ tay quất một roi, lôi minh nổ vang, tia lửa bắn bốn phía, âm linh tán loạn, nhưng nó ngưng tụ lại rất nhanh, hắc phong càng hung mãnh.

Thấy vậy, Từ Lạc khẽ lách mình, áo bào đen biến thành màu trắng, đây là pháp y hắn thu được từ Trần Hồng Phi, tâm niệm vừa động, pháp y bạc trắng toả ra ánh sáng chói mắt, bảo hộ thân thể.

Gào! Âm linh rít lên, đồng thời xoay tròn điên cuồng, hoá thành sợi chỉ đen, phóng thẳng tới mặt Từ Lạc.

- Muốn chui vào thất khiếu ta ư? Mơ đi!

Không biết Từ Lạc làm gì, thất khiếu thoát ra khói đen, gầm lên:

- Nghĩ lão tử tế luyện âm sát ở thất khiếu là để chơi à? Chính là để phòng ngươi! Mở cho ta!

Lời còn chưa dứt, thất khiếu như ống lửa, phun ra bảy ngọn âm sát u hoả, nhìn giống lửa hàn điện, đốt sạch sợi chỉ đen do âm linh hoá thành.

Đánh ra một quyết pháp, mười âm quý lao ra, hoá thành mười đầu Hắc Ám Ác Long trấn áp âm linh.

- Vào cho ta!

Nhân cơ hội này, Từ Lạc lấy một túi đen ra, dùng thần thức thao túng mười âm quý nhốt âm linh vào.

Âm linh là đồ tốt, hắn cũng không định ném vào hồn đỉnh, giữ lại để tế luyện trận kỳ.

Buộc túi xong, lúc này hắn mới thở phào.

Âm linh khó đối phó hơn hắn tưởng một chút, nó hung mãnh, có thể sánh với tu sĩ Hoá Khí tầng hai, may là có mười Âm Quý Trận Kỳ bảo vệ, bằng không, cũng khó giải quyết.

- Xích Âm Lôi chưa thể đối phó được với âm linh, hiện tại ta chỉ có mười Âm Quý Trận Kỳ hộ đạo, xem ra sau này phải học thêm.

Đang suy tư, Từ Lạc cảm thấy có điều không ổn. Hắn quay đầu nhìn, hồn đỉnh lơ lửng giữa Thập Phương Phệ Hồn Trận, càng ngày càng xoay chậm lại, đường vân trên thân cũng như ẩn như hiện. Ngay sau đó, hồn đỉnh bắt đầu rung lắc, phát ra âm thanh binh binh.

- Nổ vạc hả?

Chẳng lẽ nhiều âm hồn quá, hồn đỉnh không luyện được nữa, nên… Vỡ? Chắc vậy rồi.

Từ Lạc vội tới Thập Phương Phệ Hồn Trận, đánh một pháp quyết, duy trì sự ổn định của hồn đỉnh. Cùng lúc đó, hắn hé miệng, hấp thu âm khí tinh hoa từ miệng đỉnh vào người.

Trong doanh địa, đám người Ngu Yến Thanh, Lục Đại Nam và Vương Tiểu Lượng, nhìn cảnh tượng khó tin đó, ai cũng trợn mát há miệng, như thấy thần giáng lâm.

Quên thời gian, quên cả hô hấp, Từ Lạc đâu? Bọn họ không biết, cũng chẳng thấy. Chỉ thấy mười Bạch Cốt Hắc Kỳ hình thành một vòng xoáy khổng lồ, cắn nuốt hết âm hồn ở bốn phương tám hướng.

Âm hồn đầy trời càng ngày càng ít. Trời ạ! Rốt cuộc… Hắn là ai? Thủ đoạn quỷ thần gì đây? Cũng quá… đáng sợ! Không ai biết. Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn, đầu trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, âm hồn chi chít như hồn triều đã biến mất sạch sẽ, tựa như chưa từng xuất hiện.

Trên cánh đồng trống trải, chỉ còn lại một vòng xoáy hắc phong vẫn xoay tròn, mười đầu Ác Long vờn quanh liên tục, tốc độ xoay chậm lại rồi dần tiêu tán đi.

Bạn đang đọc Chạy Mau! Ma Đầu Kia Tới! (Dịch) của Cửu Hanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.