Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khổ cực xuyên qua

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

“Trước đây con không đồng ý cuộc hôn nhân này thì sao không nói với mẹ và cha con, còn có ba ngày nữa cưới rồi thì lại chạy đi nhảy sông? Con đây là muốn ép chết mẹ và cha con hả?”

“Mẹ còn nói với cha con, trong năm đứa con con là đứa ngoan nhất hiếu thuận nhất, ai ngờ con mới là đứa đáng lo nhất! Con có biết trong thôn bây giờ đều mắng mẹ và cha con là bán con gái không hả? Mẹ và cha con vất vả nuôi con lớn, con lại báo đáp chúng ta như vậy…”

Đầu Điền Thiều đau như muốn nứt ra, mở to mắt lại thấy trước mặt một mảnh mơ hồ. Người bên cạnh vẫn cứ lải nhải nói không ngừng, ồn ào đến độ làm hai tai cô “ong ong” theo. Cô cũng không phải người tính tình tốt bèn quát lớn:

“Im đi.”

Trong nháy mắt, cả nhà im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.

Lý Quế Hoa giận dữ hét: “Điền Đại Nha, con ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám ăn nói với mẹ như thế?”

Điền Thiều che lại cái đầu sắp nổ, lạnh nhạt nói: “Bà điếc sao? Tôi bảo bà cút đi, còn không cút thì đừng trách tôi không khách khí.”

Còn không ra thì cô sẽ báo cảnh sát. Không hiểu khách sạn này làm ăn kiểu gì, trình độ phục vụ này mà dám nhận là năm sao.

Điền Đại Lâm đứng ở cửa, nghe thấy hai mẹ con cãi nhau thì bước nhanh đến, vừa lúc nhìn thấy Lý Quế Hoa giơ tay muốn đánh Điền Thiều, ông xông lên cản lại: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Lý Quế Hoa tức quá hoá rồ: “Nó bảo tôi cút, nó lại dám bảo tôi cút! Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết nó!”

Điền Đại Lâm kéo bà ra khỏi phòng.

Điền Thiều nhắm mắt lại, dựa lưng lên vách tường lạnh lẽo đợi đến khi đầu ngừng đau mới mở mắt ra, nhìn thấy khung cảnh trước mặt thì ngây cả người.

Xà nhà treo ngang xám đen, cửa sổ gỗ nhỏ hẹp, tường đất cùng sàn nhà gồ ghề, tủ quần áo cũ nát, bàn gỗ bấp bênh chân cao chân thấp cùng với cánh cửa không lành lặn.

Đây, đây là đâu? Nhà cửa ở quê so với chỗ này còn tốt hơn.

Đúng lúc này, một cô bé mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp đi tới. Bé bước đến bên đầu giường: “Chị cả, chị có phải vẫn còn thấy không thoải mái ở đâu không?”

Điền Thiều nhìn cô bé, một dòng ký ức không thuộc về cô đột nhiên trào lên, cô không khỏi ôm lấy đầu.

Tam Nha vội vàng nói: “Chị cả, chị đau đầu phải không? Em gọi cha mẹ đưa chị đi viện.”

Nói xong, bé bước nhanh ra ngoài.

Tiếp thu xong ký ức, Điền Thiều không muốn sống nữa luôn. Cô không phải là về phòng nghỉ ngơi à, sao tự dưng lại nghẻo rồi? Còn chạy theo mô-típ xuyên không. Cứ cho là xuyên đi, cũng đâu cần phải xuyên đến cái niên đại thiếu ăn thiếu mặc, trở thành con gái lớn nhà Điền Đại Lâm - gia đình nghèo nhất thôn Hồng Kỳ này hả?

Nghe thấy đầu Điền Thiều không thoải mái, Lý Quế Hoa cũng không đoái hoài đến tức giận mà vội cùng Điền Đại Lâm tới xem.

Vợ chồng hai người vừa vào phòng đã thấy ánh mắt Điền Thiều nhìn chằm chằm xà nhà, trong lòng lộp bộp.

Điền Đại Lâm dịu giọng nói: “Đại Nha, nếu con không muốn gả thì không gả nữa, ngàn vạn đừng làm chuyện dại dột nữa.”

Lý Quế Hoa vừa nghe thế đã nóng nảy, nói: “Mình à, ông nói hươu nói vượn gì vậy? Lễ hỏi chúng ta thu đã đem đi trả sạch nợ, lễ đính hôn cũng dùng mất rồi, bây giờ không cưới thì tôi lấy gì trả cho Sử gia?”

Điền Đại Lâm trầm giọng đáp: “Tôi đi vay.”

Lần này nhảy sông tự sát còn sống xem như may mắn, nếu không từ hôn, sau này bọn họ không chú ý cô lại làm việc dại dột cũng chưa biết có may mắn được như vậy nữa không.

Lý Quế Hoa hét lên: “Vay? Tận hạ trăm đồng thì đi đâu vay, ai cho chúng ta vay?”

“Tìm người trong đội vay.”

Lý Quế Hoa tức giận đẩy chồng ra, quay sang nói với Điền Thiều: “Đại Nha, con đừng nghe mấy đứa nó nói linh tinh! Chúng nó đều không có ý tốt. Mẹ mang nặng đẻ đau con chín tháng mười ngày, chẳng lẽ còn hại con sao? Thiết Sinh tuổi hơi lớn, nhưng tuổi tác lớn sẽ càng biết thương người.”

Điền Thiều có ký ức của nguyên chủ, nghe xong lời này không khỏi ha hả, cô cười lạnh nói: “Tuổi tác hơi lớn?”

Người kia đã 34 tuổi, nguyên chủ còn chưa tròn 17, tuổi hai người ước chừng kém gấp đôi nhau. Hơn nữa ông ta dưới gối còn có ba nam một nữ, con trai lớn chỉ kém nguyên chủ 2 tuổi, cũng đã mười lăm tuổi rồi! Còn người trong sạch? Rõ ràng chính là cái hố lửa!

Lý Quế Hoa vẻ mặt cứng lại, nói: “Thì, đúng là Thiết Sinh lớn hơn con nhiều tuổi, nhưng nó đã đồng ý sau khi con gả qua thì sắp xếp công việc cho con.”

Nói đến đây, đôi mắt bà loé lên ánh sáng: “Đại Nha, chờ khi con làm việc được ăn lương thực hàng hoá, về sau mỗi tháng còn được lấy tiền lương, không cần giống mẹ và cha con đào đất kiếm ăn, mệt đến chết đi sống lại cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ăn tết thịt cũng chẳng mua nổi.”

“Mấy năm nay bởi vì trong nhà nghèo, quà tặng ngày lễ tết cho ông bà ngoại con cũng không có, mẹ chả có mặt mũi nào mà về nhà ngoại. Đại Nha, mẹ không hy vọng con phải trải qua cuộc sống như vậy nữa.”

Nói tới đây, hốc mắt bà đỏ lên. Điền Thiều ban đầu còn giận dữ, cảm thấy đôi cha mẹ này chính là gả bán con gái, nghe thấy những lời này thì trầm mặc.

Bạn đang đọc Chị cả bia đỡ đạn dẫn đám em gái phản kích. của Lục Nguyệt Hạo Tuyết

Truyện Chị cả bia đỡ đạn dẫn đám em gái phản kích. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi embemeow
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.