Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yếu đuối

Tiểu thuyết gốc · 947 chữ

Anh cầm điện thoại gọi điện cho ai đó, chưa đầy vài giây bên kia đã bắt máy với giọng điệu hạnh phúc:

- Thần, …

- Bà có quyền gì quản chuyện của tôi – Đầu dây bên kia chỉ mới vừa kêu tên anh thì anh đã hét lớn cắt ngang lời nói.

- Ta là mẹ con tại sao lại không có quyền quản.

- Mẹ ư!? Hừm… Từ năm năm trước bà đã không còn là mẹ tôi nữa rồi. Tôi đã nói bao năm nay không lẽ bà không hiểu

- Chuyện đó đã là quá khứ, ta thực sự là không muốn như thế - Giọng bà bắt đầu diệu xuống, nói nhưng những dòng nước mắt chảy xuống từ lúc nào.

- Bà không muốn nhưng nó cũng đã xảy ra. Từ nay đừng quản chuyện của tôi, kể cả chuyện hôn ước gì đó, bà hẹn thì bà tự mà gả, tôi đây không gả. – Anh vẫn tức giận hét lớn

- Có phải tại con nha đầu quê mùa đó không? – Bà tuy khóc nhưng cũng bắt đầu tức giận

- Bà không có quyền gọi bảo bối của tôi như thế? Bà đừng bức tôi, hãy để mỗi năm tôi về nhà hai lần nếu không bà không thể gặp lại con trai mà lần nào nữa đâu.

- Thần…Con trai…- Bà hoảng hốt kêu lên

- Tít…tít…tít – Đầu dây bên kia đã ngắt từ lúc nào, không đợi nghe tiếng kêu của bà.

Anh ngồi bịch xuống ghế, ôm đầu rồi vài giọt nước mắt bắt đầu rơi nhè nhẹ, sau đó chỉ anh chùi đi giọt nước mắt ấy rồi ngửa đầu ra dựa vào thành ghế nghĩ suy về chuyện quá khứ. Bố anh là Bạch Triết, mẹ anh là Trương Thụy, hai người họ kết hôn là vì hợp đồng hợp tác giữa Bạch thị và Trương thị, sau một thời gian họ có anh, khi anh lên 16 tuổi thì cũng là lúc anh nghe được tin mẹ mình lên giường với người đàn ông khác và còn giúp ông ta có chức có quyền, người đó chính là Quan Thống là bố của Quan Tiểu Phi, bố anh vì quá sốc khi biết tin này nên đã bị nhồi máu cơ tim mà qua đời và cũng chính vì thế anh hận bà rất nhiều, nhưng lúc ấy anh dù muốn trả thù cũng không thể, nên anh mang thù hận ra ở riêng mặc cho bà khóc lóc, van xin. Dù sao bà cũng là mẹ anh, nên mỗi tháng anh đều trả tiền cho người làm và đưa tiền cung cấp cho ăn mỗi tháng. Mỗi năm anh cũng chỉ quay về nhà đúng 2 ngày là ngày giỗ Bạch Triết và ngày tết, dù về anh cũng không nói chuyện với bà. Đến bây giờ bà lại tự mình đặt hôn ước cho anh và Quan Tiểu Phi chẳng khác nào đang bức chết anh.

Anh đang nhắm mắt dưỡng thần thì có tiếng bước chân như mọi khi, nhẹ nhàng, năng động mở cửa bất ngờ:

- Thần, em về rồi – Là Thi Thi vừa cười cười nói .

Anh cố che giấu nỗi đau nhìn ra cửa, nở nụ cười ôn nhu nhìn cô, cô chạy vào ngồi lên đùi, ôm cổ anh rồi cười tươi. Cô cứ như liều thuốc vậy, thấy cô anh như quên hết mọi muộn phiền, một tay giữ eo cô, một tay vuốt mặt rồi đặt nụ hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng cô lại cảm thấy nụ hôn hôm nay có điều gì đó lạ lắm nhưng cô vẫn đáp lại nụ hôn của anh. Khi anh cảm thấy cô bắt đầu cảm thấy khó thở mới lưu luyến buông môi của cô. Cô cười rồi đứng lên:

- Em đi thay quần áo

- Uk.

Cô thay quần áo xong ra ngồi sofa cầm định coi TV nhưng thấy anh đang làm việc đành thôi, cầm tờ báo lên đọc, nhưng thật ra cô là đang nhìn lén anh, cô phát hiện hôm nay anh không chăm chú, tập trung như mọi khi, ánh mắt anh hiện lên nét buồn. Cô tuy không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô muốn được san sẻ cùng anh. Cô nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, nhìn anh rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng:

- Chồng à.

- Chồng…chồng đây. – Anh nghe tiếng gọi của cô ngọt như thế, anh thực sự xém nữa rơi mất tập tài liệu, đơ người nhìn cô, tai anh hơi đỏ, biểu cảm này thực sự chỉ có một không hai từ anh, cô được chứng kiến thế thấy thích lắm, anh lúc này đáng yêu không thể tả.

- Em muốn nói chuyện này.

- Em nói đi, vợ. – Anh đứng lại đi lại chỗ cô, ngồi cạnh cô, tay khoác ra sau ghế, nghiêng người, đưa mặt sát lại cô, chỉ cần cô nói điều gì khiêu khích thì anh sẽ cương lên đến không nhịn được mất, nhưng có lẽ hôm nay vẫn còn nỗi buồn nào đó sẽ kiềm chế được anh

- Chúng ta là vợ chống đúng không?

-…- Anh gục đầu lia lịa

- Em muốn chúng ta sẽ không giấu nhau bất kì điều gì? Nếu một trong hai người có chuyện gì đó thì hãy nói với đối phương, như thế là một trong những cách giúp nỗi buồn trôi đi đấy, cũng là giúp niềm vui nhân lên. – Cô nhìn anh dịu dàng

Anh nghe cô nói xong lòng ấm áp hơn hẳn, khóe mắt bắt đầu cảm thấy hơi cay.

Bạn đang đọc Chỉ Cần Bên Tôi sáng tác bởi CSYY01
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pphan115
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.