Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không sao

Tiểu thuyết gốc · 1008 chữ

Cô lái xe về cũng đã 6h hơn, bây giờ về nếu nhanh chóng nấu ăn thì chắc sẽ kịp cho anh ăn uống, cô nhanh chóng đi xuống tầng, nhà này được lắp đèn từ động, cứ tới khoảng 5h30 đèn sẽ tự sáng, tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để thấy đường đi, cô đi xuống tới nơi, cô để đồ lên bàn, định chạy vào phòng xem anh như thế nào, cô bước vào phòng, bật điện lên thấy giường trống không, cô vào phòng vệ sinh cũng không thấy anh, cô mở cửa phòng ngủ định gọi tên anh thì thấy anh nằm co ro trên sàn, người cong lại, hai tay ôm lấy đầu gối, đây là tư thế mà con người ta cảm thấy an toàn nhất trong thời khắc họ đang cảm thấy sợ hãi, người anh run run trông có vẻ lạnh, miệng lẩm bẩm điều gì đó, cô nhanh chóng vào phòng lấy mềm cùng gối ra cho anh, may mắn sàn này được lốt thảm nhung khắp nơi nên lúc anh nằm sống cũng đỡ lạnh rất nhiều, cô đỡ đầu anh lên rồi để gối phía dưới, cô đắp mềm cho anh, anh có vẻ đỡ nóng nhưng mắt hơi sứng, hình như mới khóc, hàng mi tâm anh nhíu chặt đến đau lòng, cô dùng tay xoa xoa hang mi tâm rồi hôn lên trán anh, anh có vẻ đã giản ra một chút, cô nằm xuống bên cạnh, tay vươn lên vuốt vuốt tóc anh, tay còn lại đan xen vào bàn tay anh. Anh như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, từ từ mở đôi mắt của mình, anh nhìn cô, cô nhìn anh không chớp mắt:

  • Anh tỉnh rồi! Sao lại ngủ ngoài này chứ?

    Anh không nói, đôi mắt ôn như không giấu nổi tia vui mừng nhìn cô, tay anh để sau ót, kéo đầu cô và anh gần lại với nhau, hôn cô thật sau, một lúc sau chắc chắn mình không mơ, anh buông hơi sưng, đưa đôi mắt đỏ nhìn cô mũi cạ cạ vào mũi cô, tay anh vuốt vuốt một bên má cô một cách dịu dàng như trân quý món báu vật:

  • Em vẫn ở đây, thật tốt!

    Cô mỉm cười ôn nhu nhìn anh:

  • Em không xa anh nữa, em đã hứa với anh rồi mà.

    Anh một lần nữa kéo cô lại hôn một lần nữa, anh rời môi cô nhìn cô cười hạnh phúc, cô định ngồi dậy nhưng lại bị cánh tay của anh giữ lại, cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hiểu, cô an ủi, tay xoa xoa vuốt vuốt đầu anh:

  • Em nấu một chút thức ăn

    Nghe cô nói thế anh cũng bớt lo lắng, thả lỏng một chút để cô đứng lên nấu thức ăn, cô nấu được một lúc, anh ngồi dậy lại gần, anh tựa cầm lên vai cô, cô mỉm cười nhìn anh:

  • Sao thế?

    Anh không đáp chỉ cười, tiếp tục cúi người xuống cầm vẫn đề lên vai cô, tay vòng qua ôm lấy bụng cô, nấu ăn xong lại bàn ngồi ăn anh cũng ôm cô ngồi lên đùi để cô đút anh ăn, cô dọn dẹp chén đũa, anh muốn giúp nhưng cô không cho đụng, anh đành đi theo sau lừng cô, vẫn bu cô như gấu koala.

    Màn đêm tĩnh mịch bao lấy căn phòng, chỉ có ánh sáng trắng len qua cửa sổ, len lỏi qua ke hở của màn chiếu lên cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo của người con gái, anh ngước mắt lên nhìn cô, miệng cứ nhấp nhấp như định nói điều gì đó nhưng đến cuối lại không nói gì, sau đó cô nhìn xuống anh, cười một chút, rồi tay vuốt vuốt khuôn mặt anh:

  • Anh có chuyện gì muốn nói sao?

  • Anh…anh…

  • Không sao! Khi nào sẵn sàng thì nói với em cũng được.

  • Anh cúi đầu xuống áp lên ngực của cô, tay cô vẫn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, xoa đầu anh. Được một lúc sau anh lại ngước lên nhìn cô, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô

  • Thật ra, anh cảm thấy mẹ anh thay đổi khác từ khi anh lên 3 tuổi, nhưng anh không dám chấp nhận điều đó, vì vậy anh vẫn tiếp tục chấp nhận rằng mẹ anh không thay đổi cho đến khi bà ấy phản bội ba anh khiến ông ấy mất. Đến lúc đó anh mới thực sự chấp nhận rời đi khỏi bà ấy, anh rời đi là để trốn tránh sự thay đổi của bà ấy. Anh không…không thể chấp nhận…

    Cô mỉm cười, nhìn anh, tay vẫn vuốt vuốt mái tóc của anh

  • Được rồi, em hiểu mà.

  • Ờ…ùm…

    Im lặng một lúc, cô tiếp tục nói:

  • Ngày mai anh cùng em ra ngoài một chuyến nhé!

  • Ùm…

    Anh ôm cô, bây giờ anh như đứa trẻ nhỏ, cô ôm anh trong lòng không nói điều gì, chỉ biết nhìn anh vuốt vuốt mái tóc, nhẹ nhàng xoa đầu, bây giờ vết thương lòng của anh quá lớn, lớn đến nỗi khiến cô khó có thể giúp được, bây giờ chỉ có thể có một người, một người này mới có thể khâu vết thương của anh lại, chỉ có một người mới khiến anh trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, chỉ có người này mới có thể khiến tảng đá lòng anh mất đi, khiến anh nhẹ nhàng hơn. Cô đau lòng nhìn anh, cúi đầu xuống hôn anh, chàng trai mà trước giờ cô yêu, trước giờ anh bảo vệ quan tâm cô rất nhiều, chú ý đến mọi cảm xúc nhưng hình như những gì cô hiểu về anh rất ít thì phải, hình như cô có hơi ích kỉ không quan tâm anh thì phải. Cô ôm chặt anh hơn, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc anh rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Chỉ Cần Bên Tôi sáng tác bởi CSYY01
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pphan115
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.