Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi không định cưới đạo lữ à?

Phiên bản Dịch · 918 chữ

Sáng sớm hôm sau, hai mắt Mục Dã đầy quầng thâm, lại tinh thần sáng láng ra khỏi thạch ốc.

Lúc ra thạch ốc, vừa lúc thạch ốc đối diện cũng có một lão nhân gầy như cán đay, tóc trắng bệch đi ra, hai người liếc nhau, lão giả kia cười nói: “Mục Dã, tiểu tử ngươi không phải tối qua vụng trộm đi Thiên Hương lâu đó chứ?”

“Ngươi đến phòng số mấy? Sao ta không gặp được ngươi?”

“Xéo đi.” Mục Dã khoát tay áo, nhấc cuốc chim, dọc theo đường đá đi về phía quặng mỏ: “Cây trúc ngươi cũng đã tàn tạ thế này mà còn dám đến Thiên Hương lâu à? Không sợ bị những hồ ly tinh kia hút khô hết tu vi à?”

Người này tên là Trúc Phong Lưu, lão tạp dịch Kim Thạch tông.

Nhìn khuôn mặt tang thương, tóc trắng phơ, không biết còn tưởng rằng đã già bảy tám mươi tuổi.

Nhưng trên thực tế, gia hỏa này mới ngoài ba mươi thôi.

Mấy năm nay ở quặng mỏ Thanh Hà, linh thạch kiếm được trên cơ bản đều trả cho Thiên Hương lâu phường Thanh Hà.

Thuộc về loại tu sĩ sống buông thả, chủ yếu là tận tình hưởng lạc, sống lâu một ngày thì vui vẻ một ngày.

“Ha ha ha, đừng đi nhanh vậy chứ, cùng làm chung mà!” Tên gậy trúc kia khiêng cuốc chim, thân hình còng xuống đi theo sau Mục Dã: “Ta ngươi này, tiểu tử ngươi thật sự là một khúc gỗ, đừng có mơ tiên đạo trường sinh xuân thu đại mộng gì nữa, giữ lại linh thạch thì có tác dụng gì chứ?”

“Ngươi không nghĩ đến chuyện cưới đạo lữ à?”

Trúc Phong Lưu đi đến bên cạnh Mục Dã, vỗ vỗ bả vai: “Hiện tại thế đạo này chính là không cưới nổi. Ngươi có biết Trần thọt ở sát vách không?”

“Biết, sao vậy?” Mục Dã lắc một cái, phủi rớt bàn tay phía sau.

“Sao vậy?” Trúc Phong Lưu cười nhạo nói: “Đồ ngu xuẩn kia nửa tháng trước không phải đã phí món tiền khổng lồ mời người giới thiệu một vị nữ tu Luyện Khí tầng một sao? Sau đó rời khỏi quặng mỏ, đến phường thị kết thân.”

“Ngươi đoán xem kết quả thế nào?”

“Thế nào?” Mục Dã hỏi.

“Cũng chỉ nửa tháng, nữ tu kia đã yêu cầu ly dị, Trần thọt không đồng ý, kết quả bị người ta đánh gãy luôn cái chân còn lại. Nghe nói là lê lết khỏi phường thị, bây giờ thi thể đã lưu lạc hoang dã rồi.” Trúc Phong Lưu cảm thán: “Cho nên có linh thạch thì cứ hưởng thụ đi.”

“Ngươi xem tư chất của ta cũng luyện không ra cái quỷ gì, cho dù đến thế giới người phàm cũng bị những tu tiên gia tộc đánh chết.”

Mục Dã hơi sững sờ, không ngờ Trần thọt kia lại thảm như vậy.

Ừm, có điều ở Tu Tiên Giới thì lại rất thường gặp.

Phạm vi địa vực của Kim Thạch tông, chỉ có thể bảo hộ không bị yêu thú tập kích thôi.

Mục Dã thổn thức vài tiếng thì cũng không nghĩ gì đến việc này nữa, đi vào quặng mỏ, vị Hứa quản sự sớm đã chờ từ lâu.

Chỉ khác xưa là, hôm nay bên cạnh Hứa quản sự có một thanh niên nam tử tuấn tú, Hứa quản sự có chút kính cẩn nhỏ giọng nói thầm gì đó. Hiển nhiên, thân phận nam tử này hẳn là cao hơn Hứa quản sự rất nhiều.

Một lát sau, nam tử kia phất tay áo quay người, một bàn tay đập vào trên người Hứa quản sự.

Hứa quản sự đỏ mặt, lại thưa dạ nói không ra lời.

Mục Dã nhìn thấy thì thầm nghĩ có thể khiến Luyện Khí tầng sáu Hứa quản sự nói không ra lời, chắc hẳn là đệ tử chính thức của Kim Thạch tông.

Tranh thủ thời gian cúi đầu, chớ xen vào việc của người khác.

Đi theo nhiều tạp dịch chậm rãi đến trước quặng mỏ.

Hứa quản sự cất tiếng quát:

“Hôm nay đào mỏ có thưởng, nếu có thể tìm được Xích Viêm tinh, thưởng mười linh thạch.”

Nghe được lời này, một đám tạp dịch nhao nhao kích động.

Trong lòng Mục Dã cũng thầm mắng, mười linh thạch?

Nguyên thân đào mấy năm cũng mới tích trữ tầm hai mươi viên linh thạch thôi.

Mục Dã nhớ kỹ mấy tháng mình xuyên qua, mỗi ngày đào mỏ, một tháng không dư nổi một viên linh thạch.

Quặng mỏ Thanh Hà đều là chia năm năm, số linh quáng mà tạp dịch đào được thì phải giao một nửa cho Kim Thạch tông, nửa còn lại đều là dùng để đổi lấy linh thạch hoặc là linh tinh này nọ.

Mà thường thường phải từ mấy đến mười mấy khối Xích Viêm thạch mới có thể đổi được một viên linh thạch.

“Xích Viêm tinh, ai mà tìm ra được thứ này?” Trúc Phong Lưu bên cạnh thầm nói: “Ta ở quặng mỏ Thanh Hà mấy năm cũng chỉ mới nghe được hai lần, cái đồ chơi này còn là Xích Viêm trùng trộn lẫn mấy thứ linh tinh nữa. Xem ra vị đại nhân vật này muốn dùng Xích Viêm tinh luyện chế pháp khí phi kiếm rồi.”

Bạn đang đọc Chỉ Chơi Một Cái Game, Sao Lại Thành Tiên Rồi (Dịch) của Hạ Thụ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.