Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

“ Hự “

Bên dưới mật thất, một thiếu niên hốt hoảng tỉnh giấc.

Thiếu niên nhoái nhìn một khắc, tinh thần có chút sa sút.

Mộng bức hồi lâu, thiếu niên nặng nề đứng dậy.

“ Hà “

Chưa đi được 2 bước thiếu niên đã lần nữa ngã xuống. Lúc này, khuôn mặt thiếu niên bỗng trở nên cứng đờ, ngũ quan như phảng phất đóng băng lại.

Hồi lâu,

Thiếu niên lần nữa tỉnh dậy, hắn như cảm nhận được điều gì đó. Hắn sờ vào chiếc nhẫn ở mu bàn tay sau đó lắc nhẹ.

Không gian tĩnh lặng.

Lần tiếp theo, thiếu niên dùng sức mạnh hơn

“ Bộp bộp bộp “

Âm thanh va chạm của bàn tay và sàn đá dội vang dường như khiến thiếu niên càng thêm tức tối.

Như nhận ra điều gì đó, thiếu niên nhắm mắt lại.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mắt thiếu niên lần nữa mở ra.

Cùng với đôi mắt, một lọ đan dược từ trong không trung hiện ra nằm trọn trong bàn tay thiếu niên.

Uống vội ít viên đan dược, lúc sau, khuôn mặt thiếu niên đã trở nên hồng hào nhưng vẫn pha chút lạ lẫm.

Thiếu niên bước tới bên giường gỗ,

Ngả lưng xuống, thiếu niên lại dần rơi vào giấc chiêm bao.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên lần nữa tỉnh lại.

Lúc này, khuôn mặt thiếu niên đã trở nên bình thản, pha chút lạnh nhạt, bất cần.

Thiếu niên bước tới bên cửa đá,

Một bước lại một bước, cửa đá dần mở ra theo bước chân của thiếu niên.

Đi ra khỏi mật thất, một bóng đen dần hiền ra sau lưng thiếu niên.

Bóng đen cúi đầu nói : “ Thiếu chủ “

Thiếu niên có chút giật mình, con ngươi lay động, nhưng chỉ thoáng chốc, mọi thứ lại trở về như thường.

Thiếu niên đáp : “ Bạch Lão, ta muốn ra ngoài một chút “

Bạch lão thoáng chốc trầm tư, có vẻ như đã nhận ra điều gì đó.

“Thiếu chủ, người có muốn ta ... “

Bạch lão muốn nói, lại ngừng.

Thiếu niên liếc mặt, lại thôi.

Thiếu niên bắt đầu tản bộ, chậm rãi, chậm rãi.

Từng bước chân nhẹ nhàng đáp xuống, khuôn mặt thiếu niên sinh khí càng thêm rõ rệt.

Thiếu niên thả lỏng, không còn lạnh lùng như lúc gặp Bạch Lão.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua.

Thiếu niên vẫn tản bộ, ngẫu nhiên, thiếu niên bắt gặp những người khác, có kẻ chỉ trò, người dèm pha, có kẻ cung kính, có người sợ sợt. Nhưng thiếu niên dường như không hề để tâm tới.

Một ngày thêm một ngày, thiếu niên rảo bước càng thêm chậm rãi. Thiếu niên giờ đây không còn dáng vẻ thiếu niên, thiếu niên như chiếc lá, đang nhẹ nhàng mà chậm rãi chờ ngày về cội.

Không biết bao lâu, thiếu niên lần nữa trở về mật thật. Bóng lưng dần biến mất, cánh cửa mật thất dần đóng lại. Bên ngoài, Bạch Lão lần nữa hiện thân.

Nhìn theo hình bóng thiếu niên, Bạch Lão giường như có điều trắc trở, nhưng Bạch Lão dường như lại bị điều gì trói buộc.

Muốn nói, lại thôi.

Thiếu niên vào đến mật thất,

Chậm rãi lấy ra đan dược, tiếp đến là linh thạch.

Vắt chân chữ ngũ, thiếu niên nhắm mắt định thần.

Cứ như vậy, 2 tháng trôi qua.

“ Thiếu chủ “

Bạch Lão ở ngoài mật thất khẽ nói.

Thiếu niên chậm rãi mở mắt.

Từng viên đan nhẹ nhàng hiện ra trước mắt thiếu niên.

Phục dụng, thiếu niên mới dần dần đi ra.

Mắt thấy thiếu niên, Bạch Lão cúi đầu cung kính nói : “ Thiếu chủ “

“ Đi thôi “ Thiếu niên đáp

2 thân ảnh dần biến mất, khung cảnh lại trở nên tĩnh lặng.

Đến nơi gọi là Thiên Điện, thiếu niên cùng Bạch Lão dần dần dừng lại.

Tiếp đất, Bạch Lão dừng lại.

Thiếu niên, rảo bước.

Đi vào bên trong, thiếu niên gặp phải rất nhiều ảnh mắt kì lạ.

Thiếu niên, rảo bước.

“ Đông ca ca, chờ đệ “

Âm thanh từ bên ngoài Thiên Điện vọng vào, 1 thiếu niên trẻ tuổi hớt hải chạy tới.

Nghe giọng của thiếu niên kia, thiếu niên như nhận ra điều gì đó, khuân mặt pha chút khởi sắc đáp : “ Chậm rãi “

Thiếu niên kia chạy tới, khuôn mặt tươi cười ôm lấy thiếu niên mà nói :

“ Đông ca ca, 2 tháng trước huynh xuất quan đột xuất. Đệ còn chưa kịp phản ứng thì huynh lại bế quan, làm đề buồn chết đi được “

Lời nói pha chút giận giữ làm thiếu niên càng thêm lay động. Thiếu niên nhẹ giọng nói :

“ Thành Đô, đệ cần phải tu luyện “

“ Tu luyện, tu luyện, tu luyện, huynh chỉ biết tu luyện, huynh phải đi thăm thú nhiều nơi mới gọi là đáng sống chứ “ Võ Văn Thành Đô đáp

Thiếu niên lặng thinh, sau đó nói : “ 2 tháng trước, ta đi thăm thú rất lâu “

Như nhận ra điêu gì đó, Võ Văn Thành Đô vội vàng hỏi : “ Đúng, đúng, ca ca, huynh tu luyện đến điên rồi hả, bình thường huynh có như vậy đâu “

Thiếu niên im lặng hồi lâu, đáp : “ Tâm cảnh “

Võ Văn Thành Đô như hiểu ra điều gì đó,

Năm lấy tay thiếu niên, Võ Văn Thành Đô nói lớn : “ Ca ca, nhanh nhanh vào bên trong “

Vào sâu bên trong Thiên Điện, nơi đây được xây dựng một cách tráng lệ nhưng không kém phần tinh tế. Ở giữa chính là một chiếc hồ lớn, bên trong hồ, những màu sắc chen chúc nhau hiện thân khiến khung cảnh càng thêm sống động.

Lúc này, 1 thiếu niên khác lên tiếng : “ Võ Văn Đông, ta nghe nói 2 tháng trước ngươi xuất quan đột xuất, tẩu hỏa nhập ma hả, haha “

Nghe thiếu niên kia nói, những kẻ xung quanh cũng cười theo với vẻ mặt khinh thường.

Thấy vậy, thiếu niên vẫn tiếp tục đi tiếp.

“ Võ Văn Đông “ Thiếu niên kia gằn giọng nói

“ Phập “

Một mũi tiêu từ trong không trung xuất hiện đâm về người thiếu niên kia.

Võ Văn Đông nói : “ Biết điều một chút “

Nói xong, Võ Văn Đông cùng Võ Văn Thành Đô lại tiếp tục bước tới.

Đừng trước mặt hồ, Võ Văn Thành Đô dừng lại.

Võ Văn Đông chậm rãi đưa mắt, sau đó cởi giày, tiếp tục cất bước vào sâu bên trong hồ.

Xung quanh, nhiều lời xì xào bàn tán lại trở nên rầm rộ. 1 thiếu nữ trẻ đi lên nói với thiếu niên đang bị thương : “ Võ Biến Thiên ca ca, lần nào hắn cũng như vậy, ỷ mình là đích tôn, có chút thiên phú thì tự cao tự đại, không coi ai ra gì “

Vừa nói, thiếu nữ vừa nhẹ nhàng bôi thuốc và đút đan dược cho thiếu niên Võ Biến Thiên.

Võ Biến Thiên nhìn về Võ Văn Đông, ánh mắt đầy vẻ căm phẫn nhưng vẫn pha chút bất lực. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu thiếu nữ rồi đáp : “ Biểu muội, hắn mồ côi, nên được ưu tiên “

Vừa dứt lời, hai mũi tiêu đã găm thẳng lên hai bên má của Võ Biến Thiên. Võ Biến Thiên kêu lên một cách đau đớn. Lúc này, âm thanh của Võ Văn Đông từ dưới hồ hướng tới Võ Biến Thiên mà tới :

“ Ngươi, không cần mạng “

Âm thanh mang theo lực xung kích, đem hai mũi tiêu đâm sâu vào bên trong khiến Võ Biến Thiên càng kêu lên một cách đau đơn.

Xung quanh, những thiếu niên khác dường như muốn nói nhưng lại thôi.

Lúc này, một thiếu niên hô to : “ Thanh lão “

Như được cứu sống, tất cả thanh thiếu niên trong Thiên Điện đều hướng về Thanh lão

Thanh lão ngó nhìn một lượt, nhìn về phía Võ Văn Đông, lại nhìn về phía Võ Biến Thiên.

Dường như đã quá quen, Thanh lão khua tay nói : “ Các ngươi vào đi “

Nói xong, Thanh lão lại tiến đến, lấy ra một viên đan dược đưa cho Võ Biến Thiên mà nói : “Đừng tùy tiện, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt “

An ủi Võ Biến Thiên một lúc, Thanh lão chỉ về phía hồ sau đó biến mất

Thanh lão đã đi, Võ Biến Thiên cùng thiếu nữ mới đi đến hồ, anh mắt hắn u oán nhìn Võ Văn Đông, miệng lẩm bẩm nói : “ Ta mong Dược Thủy gặp vấn đề cho tên khốn kia tắm Vong Xuyên “

Thiếu nữ nghe thấy vậy, vội vàng nắm tay Võ Biến Thiên lắc nhẹ.

Như hiểu ý, Võ Biến Thiên im lặng mà đi vào trong hồ.

Mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc Chí Tôn Mộng sáng tác bởi ATL03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ATL03
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.