Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảo Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 2319 chữ

Trước mắt,Quý Nhậm phải trở về nhà cái đã. Gã muốn xem xem thằng nhóc Thanh Lâm ấy còn bị giam giữ hay không. Việc mà gã sẽ làm tiếp theo chắc chắn phải tra rõ thằng nhóc Thanh Lâm đó đã ghi lại thước phim nào, ở đâu và nội dung là gì trước đã. Nghĩ đến việc gã đã bị thằng nhóc ấy qua mặt, đúng là máu nóng dồn lên não mà.

Đáng lý gã nên thâm nhập vào đầu óc của thằng nhóc ấy trước mới phải. Gã đã muốn biết âm mưu của Huyết Yêu là gì cơ mà, gã đã muốn biết bí mật mà Huyết Yêu luôn luôn giấu kín là gì cơ mà. Gã đã quá lơ là thằng nhóc ấy. Thay vì tra khảo nó, gã chọn bảo vệ nó khỏi những tác động bên ngoài. Chỉ vì gã muốn bảo toàn mạng sống của thằng nhóc sẽ được ban ân huệ chứa linh hồn của Quỷ vương đầu tiên.

Nhưng chuyện khiến Quý Nhậm không hiểu nhất chính là: Thằng nhóc ấy làm cách nào chuyển điện thoại từ nơi ở của lão ra ngoài? Không phải nó chỉ là một người phàm bình thường ư? Trừ phi không phải, trừ phi ngay từ đầu người bị bắt không phải Thanh Lâm.

Quý Nhậm bực bội quát tháo:

“Đám người ngu xuẩn, lại bắt nhầm một tên sử dụng thần lực.”

Nếu cái tên áo choàng đen còn sống, gã thề sẽ giết chết tên đó một lần nữa cho hả dạ. Nhất định gã sẽ cho tên ngu si ấy chết một cách thảm nhất. Một việc nhỏ nhoi cũng thất bại. Như vậy, gã có thể đoán được vài phần năng lực đội quân nho nhỏ của Huyết Yêu rồi. Xem ra cái tên đầu đỏ đáng ghét đó giấu giếm nhiều chuyện tốt đấy. Chỉ không biết Thanh Lâm là do người nào biến thành mà thôi. Người này hẳn phải mạnh lắm mới qua mắt được gã.

Quý Nhậm hừ lạnh, tự nói với không khí:

“Chậc chậc. Càng lúc ta càng cảm thấy phấn khích đấy, Huyết Yêu. Dù ngươi đã bị giam vào thiên cung, nhưng tay chân thân cận của ngươi đang biết cần phải làm gì lắm đấy. Đạo tạo người còn tốt hơn cả ta.”

Vừa đi Quý Nhậm vừa tặc lưỡi không vui. Dạo gần đây không biết vì sao chuyện tốt của gã cứ bị phá bĩnh, như có ai đang ngầm phá hoại. Đầu tiên là chuyện Thanh Lâm đột nhiên không phải Thanh Lâm, sau đó chuyện giết chết đám thần tiên như Minh Nghĩa cũng không thành. Nhất là vụ việc Hoàng Ân đã bị lộ thân phận. Cái tên yêu họa đó đúng là vô dụng, chuyện cỏn con đó đã bị phát hiện dễ dàng. Gã đoán lão đã bị bại lộ, thế nên Minh Nghĩa mới thay đổi kế hoạch bất thình lình như vậy. Làm cho gã mất đi cơ hội giết chết tên Minh Nghĩa ấy. Gã cũng mất đi cơ hội lấy đầu ma cà rồng nhờ tay của Gia Khánh.

Tính tới tính lui, Quý Nhậm cảm thấy mình có lợi thế hơn một chút. Hai tên kia không hề biết gã đã nghe lời buộc tội của chúng, không hề biết Thiên tử rất tin tưởng gã, không hề biết chúng chẳng được lợi lộc gì khi công kích gã trước mặt Thiên tử. Đã thế thì gã không nên giết chết chúng bây giờ, chỉ thêm nghi ngờ trùng trùng mà thôi. Hai người đó may mắn lắm mới được sống lâu thêm một chút.

Bốn người Trúc Chi, Nhất Uy, Vô Ảnh và Linh Đàm đã vào thành công sào huyệt của Quý Nhậm. Nhưng trước mặt họ chỉ là một thảo nguyên mênh mông, rộng lớn, không cây cối xung quanh. Thảo nguyên rất đẹp, không khí ở đây càng trong lành hơn. Không ngờ Quý Nhậm lại ở một nơi thơ mộng như vậy. Nghĩ lại thì nơi này quá thoáng đãng rồi. Nếu gã trở lại, họ không biết nên trốn vào đâu nữa.

“Nhìn kìa.” Trúc Chi chỉ tay về ngôi mộ sừng sững, duy nhất trên thảo nguyên. Họ chạy nhanh về phía đó. Ngôi mộ không ngờ lại là mộ của Y Lân.

Vô Ảnh không tin nổi. Y Lân làm sao có thể được chôn ở đây. Anh buột miệng nói:

“Y Lân đã bị phong ấn dưới Âm phủ, không thể nào được chôn ở đây.”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mang tâm trạng gì trong lúc này. Trúc Chi ngẫm nghĩ rất lâu. Nếu đúng như lời Vô Ảnh nói, ngôi mộ này nhất định có huyền cơ nào đó. Cô nhìn khắp nơi cũng không thấy địa đạo nào cả, có khi nào ngôi mộ trước mặt là cánh cửa vào lãnh địa của Quý Nhậm hay không. Vì thảo nguyên mênh mông trước mặt chẳng có lấy sinh khí nào, không có dấu hiệu có người sống ở đây.

Trúc Chi suy đoán:

“Có thể đây là cánh cửa vào sào huyệt của hắn chăng?”

Nhất Uy nói nhanh:

“Vậy thì mình phải thử mới biết được.”

Vừa dứt lời, ba người con trai nhanh chóng chạy tới kiểm tra ngôi mộ một hồi khá lâu. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, họ mới biết đây hoàn toàn là một ngôi mộ bình thường. Xem ra Quý Nhậm là người cuồng điên vì Y Lân, làm hẳn một ngôi mộ trống không chỉ vì muốn tưởng nhớ chủ nhân của mình.

Đột nhiên một tiếng còi lớn vang lên khắp thảo nguyên. Bốn người bị dọa cho ngay người, họ cảnh giác nhìn xung quanh. Âm thanh nghe giống như chuông báo động cho Quý Nhậm biết có người đã xâm nhập vào lãnh địa này. Điều này cực kỳ nguy hiểm, cả bốn người họ có khả năng thắng Quý Nhậm và đồng bọn hay không. Họ không đủ tự tin, nếu có Huyết Yêu thì khác, hắn luôn là người đối đầu với tên đầu sỏ.

Bốn người còn chưa biết phải phản ứng ra sao đã bị một đám người từ đâu xuất hiện vây quanh. Chúng đồng loạt hướng mũi tên vào họ. Họ không chắc có thời gian đếm số lượng quân địch là bao nhiêu đâu. Vì nếu mấy mũi tên được bắn ra họ sẽ phải bận rộn cản phá.

Ba người đàn ông bước lên một bước tạo lá chắn che chở trước mặt Trúc Chi. Rõ ràng vì cô không có vũ khí cản mấy mũi tên kia, ba người còn lại thì khác họ đều có thanh kiếm bảo hộ bên cạnh. Linh Đàm lúc này đã rút thanh đao dào quét đất, coi bộ đã sẵn sàng chiến đấu cùng thuộc hạ của Quý Nhậm. Chỉ không biết họ nên bắt đầu trước hay phải đợi đám người kia bắt đầu trước.

Một tên trông giống thủ lĩnh trong đám cất giọng nói trước:

“Các ngươi dám xông vào cấm địa của thần tiên, có biết đây là trọng tội hay không?”

Vô Ảnh nhếch môi cười:

“Có tội hay không chưa đến lượt đám thuộc hạ quèn như mấy người lên tiếng đâu.”

“Bắn tên.” Tên thủ lĩnh lạnh lùng ra lệnh.

Cơn mưa mũi tên bay về phía bốn người với tốc độ nhanh như đạn bắn. Một nửa trong số chúng bay lên không trung, tạo thành một vòng tròn khép kín cả dưới đất lẫn trên trời. Rõ ràng chúng không muốn họ có đường trốn thoát.

Nhất Uy múa kiếm thành thạo chém nát mấy mũi tên bắn vào người mình. Linh Đàm và Vô Ảnh cũng đã bắt đầu cản phá hàng chục mũi tên đang tấn công mình. Một mũi tên xẹt ngang qua tai trái của Vô Ảnh, suýt chút nữa đã đâm vào mắt Trúc Chi, may mà cô phản xạ nhanh mà tránh được.

Trúc Chi gào lên từ phía sau:

“Phá vòng vây, tấn công ngược lại chúng đi. Tụi mình không thể cứ đứng trong này hứng mũi tên được.”

Trúc Chi híp mắt thành một đường dài. Cô đâu dễ ngồi im, mặc cho mọi người khổ nhọc chiến đấu, còn mình được họ bảo vệ. Dù sao những tên thuộc hạ này cũng không mạnh gì lắm. Cô bắt lấy Thượng Nguyệt, phi người lên cao, tấn công ngược lại chúng..

Vô Ảnh cũng không chịu đứng yên mặc cho chúng chiếm thế thượng phong. Anh lao ra ngoài vòng vay bắt đầu chém loạn khắp nơi. Anh cùng Trúc Chi tấn công nhóm người trên không. Nhất Uy và Linh Đàm tiêu diệt đám binh lính dưới đất.

Mặc dù thuộc hạ của Quý Nhậm chiếm số lượng đông hơn, nhưng sức mạnh của bốn người kia áp đảo hoàn toàn. Chúng bắt đầu bỏ chạy nhốn nháo, muốn gọi thêm đồng bọn, hoặc muốn báo cho thủ lĩnh cấp cao hơn. Chúng không ngờ bốn người này mạnh như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã phá vòng vây và khiến nhiều người trong số chúng bị thương.

Máu thấm xuống thảo nguyên mà Quý Nhậm luôn yêu thích. Đám thuộc hạ không muốn bị trừng phạt đâu. Chúng bắt đầu tản ra và chạy trốn.

Quý Nhậm mà biết chúng thua cuộc dễ dành và để đám người kia vào tận bên trong lãnh địa, không biết sẽ phạt chúng ra sao. Kể cũng lạ, bốn người vừa rồi đã vào đây bằng cách nào chứ? Không lẽ họ dùng đến lối đi chính đầy nguy hiểm kia sao?

Quý Nhận lúc này đã trở lại nhà mình. Đầu tiên gã trông thấy đám thuộc hạ của mình đang bắt đầu hoảng loạn. Chúng chạy loạn khắp nơi. Gã chụp lậy một tên, trừng mắt nhìn tên ấy đầy cảnh cáo.

Tên ấy run rẩy nói:

“Chủ nhân, đã có người xâm nhập vào lãnh địa, mảnh ghép đã bị lấy ra.”

“Các ngươi chờ ta quay về đê báo cáo chuyện này mà không chủ động giết chúng ư?”

Quý Nhậm tức giận giết hết đám người vô dụng của mình.

“Còn không mau truy tìm mấy tên đó. Các ngươi chờ tự ta ra tay hay sao?”

“Thuộc hạ đã cho người truy bắt chúng.” Đám thuộc hạ còn lại nhanh chóng chạy đi.

Quý Nhậm trầm ngâm. Thách thức của gã không dễ dàng gì, vậy mà có người xông vào đây thành công. Rút cuộc chúng là ai, vào đây có mục đích gì. Không biết có phải là người của Gia Khánh và Minh Nghĩa hay không nữa.

Còn may, chỉ có người của hắn mới vào được lãnh địa của mình. Gã phải nhanh chóng tìm ra kẻ xâm nhập mới được, chúng đang ở thảo nguyên. Vậy thì gã phải thân chinh đến đó hỏi tội rồi.

Một tên khác chạy tới cấp báo:

“Thưa chủ nhân, những tên xâm nhập đang làm loạn tại thảo nguyên. Rất nhiều binh lính đã bị giết sạch. Chúng có bốn người tất cả, trong đó có một người là nữ.”

Quý Nhậm trong một thời gian ngắn đã chịu quá nhiều đả kích rồi. Khó lắm gã mới đối phó với sự nghi ngờ của Thiên tử. Vừa đánh tan hiềm nghi trở về lại biết có kẻ đã xâm nhập vào thảo nguyên của mình. Nơi ấy còn có ngôi mộ của Y Lân.

“Đám người các ngươi gan to lắm. Lại dám thách thức mối hận thù trong lòng ta.”

Quý Nhậm đón lấy một chiếc lá nhỏ, đặt lên môi và thổi một hơi dài. Gã quay sang nói với tên thuộc hạ vừa nảy:

“Bắn pháo đỏ ngay lập tức. Đã đến lúc gọi những cánh tay đắc lực của ta đến rồi. Đã đến lúc chúng phải tỏ lòng trung thành với ta.”

Tên thuộc hạ nhanh chóng lui xuống. Trong lòng thầm có dự cảm chẳng lành. Dường như chủ nhân đang quyết tâm lấy mạng những tên càn rỡ ngoài kia cho bằng được. Bởi vì những thuộc hạ cấp cao của ngài chỉ được triệu tập khi có một cuộc chiến lớn nổ ra mà thôi.

Quý Nhậm rất nhanh đã xuất hiện tại thảo nguyên xanh. Gã trông thấy đám thuộc hạ bị hạ thảm hại dưới chân họ. Gã còn nhìn thấy máu nhuộm khắp nơi, khiến thảo nguyên trông nhơ nhuốc và bốc mùi hôi tanh. Gã tức giận ngút trời, phi đến bên cạnh Trúc Chi và nhấc cô lên trên cao. Năm ngón tay cấm mạnh vào gáy của cô đến chảy máu.

Nhất Uy vội vã đến mức lao vào Quý Nhậm như vũ bão. Nhưng cậu nhanh chóng bị thổi bay chỉ bằng một cái phất tay của gã. Đầu cậu suýt chút nữa đã đập vào bia mộ của Y Lân. Không hiểu gã dùng tà thuật gì khiến Nhất Uy bất tỉnh. Vụ va đập không đến mức quật ngã cậu như thế.

“Đừng hấp tấp, ai cũng có phần. Sau khi ta giết con bé này, sẽ đến lượt của các ngươi thôi.”

Linh Đàm và Vô Ảnh cẩn thận không dám làm ra hành động không phải phép, chỉ sợ Trúc Chi thật sự xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Trúc Chi rất thờ ơ, làm như người đang gặp nguy hiểm không phải cô. Cô không thấy đau đớn gì cả, trái lại tròng đen của đôi mắt đã từ từ đổi sang màu đỏ như máu. Miệng cô cử động một cách máy móc:

“Có giết được ta hay không đã.”

Bạn đang đọc Thanh Kiếm Của Quỷ sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.