Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Điềm Báo

Tiểu thuyết gốc · 2438 chữ

Mọi người ai cũng nín thở chờ đợi những điều Huyết Yêu nói tiếp theo, nhất là cái thông điệp mà Nguyên Sâm muốn gửi tới hắn là gì. Giá như hắn chịu mở miệng nói tiếp thì hay biết mấy. Bởi vì việc tiếp theo mà hắn làm chỉ là quan sát khối thân thể đang nằm đó của Trần Bích Khiêm, cho nên những người trong căn phòng đành chuyển ánh cầu cứu sang Trúc Chi. Vì họ tin rằng cô có cách khiến hắn nói hết những gì đang giấu trong lòng.

Ngay cả Trúc Chi cũng ném trả cho mọi người một ánh nhìn đầy bất lực. Cô biết quá rõ Huyết Yêu là người thế nào. Trừ phi hắn muốn nói ra, nếu hắn không muốn, dù có người kề vào cổ hắn cũng không nói. Mặc dù cô cũng như những người còn lại, cũng muốn biết cái thông điệp kia là gì, cũng đành câm cái họng lại, tiếp tục chờ đợi trong vô vọng.

Dường như Huyết Yêu, đúng như suy đoán của Trúc Chi, không hề có ý định nói cho mọi người biết. Hắn muốn giữ riêng cho mình, hắn sợ họ lo lắng hay sợ bản thân hắn suy đoán sai lầm. Hắn biết ý đồ Nguyên Sâm âm mưu cho họ Trần giết mình không đơn giản như thế, có khi lão muốn công khai đối đầu với hắn cũng nên. Có lẽ lão bằng cách nào đó đã biết được hắn là người đang ngăn cản lão truy lùng mười hai phong ấn, ngầm thách thức Huyết Yêu. Trừ trường hợp hắn đang đoán sai ý đồ của Nguyên Sâm, hắn sẽ giữ bí mật này cho riêng mình.

Huyết Yêu di chuyển thân thể của Trần Bích Khiêm vào lại trong phòng ngủ của anh ta, đồng thời buộc mọi người phải ngồi một chổ chờ đợi hắn đi ra ngoài. Lúc này, Thanh Lâm mới thở một hơi, tỏ vẻ đã căng thẳng, giống như từ nảy đến giờ mới được hớp lấy không khí. Nó nói:

“Rút cuộc em vẫn còn mơ hồ về mọi chuyện. Nguyên Sâm ám hại thầy Huyết Yêu, cướp lấy đồng xu, chị Trúc Chi bị ngất xỉu, mười hai phong thần khí đã không còn an toàn. Mọi thứ rối như tơ vò. Và chúng ta giống như đang ở thế bị động.”

Nhất Uy không hề trách Thanh Lâm. Ngay cả chính bản thân cậu cũng mơ hồ về mọi thứ như nó. Không biết Nguyên Sâm còn giở chiêu trò gì nữa, không biết bao nhiêu mạng người sẽ gặp nguy hiểm, cũng không biết lão muốn giải phóng mười hai phong ấn chỉ vì thanh kiếm hay còn vì một âm mưu nào xấu xa hơn.

Tuy vậy, Nhất Uy cũng cố trấn an tinh thần của Thanh Lâm:

“Chắc thầy biết phải làm gì. Bình thường thầy vẫn luôn có kế hoạch đó thôi.”

Thanh Lâm nói nhỏ tí ti:

“Tao không chắc lần này thầy có đâu nha. Mày không nhìn thấy cái cách thầy chịu nhát dao đó hả? Lần này coi bộ đối thủ của tụi mình vượt khỏi tầm kiểm soát của thầy rồi.”

Thiên Thanh nắm tóc Thanh Lâm và kéo nó về phía mình. Anh nói khẽ:

“Cái anh đó mà nghe được là chú mày chết chắc. Tao mới quen biết anh ấy mà còn biết sơ sơ con người đó không muốn bị người khác coi thường đâu nha.”

Thanh Lâm cảm giác rợn tóc gáy. Phải rồi, nó làm sao quên được tính khí của Huyết Yêu cơ chứ. Có khi hắn có thể nghe được đoạn đối thoại vừa rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này Huyết Yêu rất bị động chịu từng đợt tấn công của Nguyên Sâm. Huống hồ một thần khí nữa đã rơi vào tay lão, lại còn khiến Huyết Yêu (kể cả Trần Bích Khiêm kia) đều bị thương. Không thể trách Thanh Lâm khi cục diện cứ nghiêng về Nguyên Sâm như thế.

Huyết Yêu bước ra ngoài, ánh mắt liếc về chổ Thanh Lâm đang đứng khiến nó giật thót đầy sợ hãi. Nó núp đằng sau lưng Thiên Thanh, thầm hy vọng Huyết Yêu không phát tiết lên đầu nó vì cái tội không tin tưởng “chủ xị” của mình bằng kẻ thù. Nhưng Huyết Yêu không làm gì Thanh Lâm cả, hắn chỉ lướt đến bên cạnh Nhất Uy. Thiên Thanh lập tức thúc cùi chỏ vào be sườn của thằng em trai ruột cho bỏ ghét. Thanh Lâm không ngừng phát ra âm thanh đau đớn, khiến Trúc Chi bật cười.

Trúc Chi không muốn mọi người cứ tha thiết mong chờ Huyết Yêu nói tiếp, cô đành tìm một cái cớ kéo mọi người ra khỏi những suy nghĩ riêng của mình, cũng tạo cho Thanh Lâm một cái cớ vượt qua nỗi khiếp sợ lúc nảy.

Trúc Chi hỏi Huyết Yêu:

“Trần Bích Khiêm đó không sao chứ?”

Huyết Yêu gật đầu xác nhận họ Trần không sao. Trúc Chi bỗng dưng nhớ ra trong nhóm của họ đang thiếu vắng ai đó vô cùng quan trọng. Cô hờn dỗi nói với mọi người:

“Không ai thắc mắc thằng cha Vô Ảnh đã đi đâu suốt ư? Không phải tất cả đều tập trung lại khi biết em đang gặp nguy hiểm hả? Thằng cha đó khiến em hơi hụt hẫng đó nha.”

Huyết Yêu giải thích:

“Sau khi giải quyết vấn đề của Hiếu Minh, ta đã nhờ Vô Ảnh liên lạc với Hoàng Anh. Tin tức của cô ả đứt đoạn khiến ta hơi bất an.”

Nhất Uy gặng hỏi:

“Chuyện của Hiếu Minh là chuyện gì nữa?”

Trúc Chi lập tức kể lại nguồn cơn mọi việc giữa thầy Hóa và Vô Ảnh cho cả đám nghe. Thanh Lâm há hốc mồm kinh hãi khi thầy Hóa phát hiện đứa con của mình bị một kẻ khác nhập hồn, Thiên Thanh rúng động sâu sắc khi thầy quyết định buông tay và đồng ý cho Vô Ảnh tiếp tục làm con trai của mình. Họ đều đồng ý rằng tình người, tình cha con giữa thầy Hóa và Vô Ảnh vô tình được gắn kết với nhau rất chặt chẽ. Nhất Uy cảm thấy cảm động vô cùng khi thầy Hóa chọn lựa Vô Ảnh thay vì cái tên độc ác xa lạ.

Đột nhiên Trúc Chi té xuống đất, may mà Tuấn Tú nhanh tay đỡ kịp, cô mới không ngã đập đầu xuống nền nhà. Cô cảm thấy hơi choáng, cô biết thứ gì đang chuẩn bị đến. Đây chính là cảm giác khi cô có được điềm báo chết chóc. Cô vội vàng trấn an mọi người:

“Là điềm báo. Có thể do cơ thể của em đang yếu nên mới cảm thấy hơi mệt thôi.”

Trúc Chi đoán rất chính xác. Chẳng tốn thêm phút nào nữa khi cô đang thấy mình đứng bên trong nhà của thầy Hóa. Cô ngửi thấy mùi máu nồng nặc. . Cô nhìn thấy vết máu dài trong phòng khách và trái tim bất giác nhói lên, khó mà tưởng tượng ra vết máu kia là của ai. Cô cố kiếm tìm ai đó đang bị thương, hy vọng không phải thầy Hóa. Bởi vì Vô Ảnh sẽ đau lòng lắm nếu người cha hờ của anh xảy ra chuyện.

Có cái gì đó vừa chạy ngang qua người của Trúc Chi, một thứ có tốc độ rất nhanh, mà cô không thể nào nhìn thấy được. Nhờ vết máu dính vào hai chân của sinh vật kì lạ, cô mới đuổi theo được ra tận bên ngoài.

Con hẻm tối tăm, vắng bóng người qua lại. Trúc Chi nghe được tiếng chó sủa phía xa xa, đèn đường chớp tắt chớp tắt kì dị. Cô cố nheo mắt nhìn về phía trước, hy vọng thấy sinh vật vừa nảy, có phải nó đang bị thương và sắp chết hay không, có phải cô sẽ điềm báo thấy cái chết của nó hay không. Và c tự hỏi nó làm gì bên trong nhà của thầy Hóa vào giữa đêm như thế.

Cuối cùng, Trúc Chi cũng đuổi theo kịp sinh vật ấy. Nó đang đứng giữa con hẻm, quay mặt nhìn trực diện vào đôi mắt của cô. Đến lúc này cô mới kinh hãi nhìn thứ đó. Nó có hình hài giống con người, nhưng nhỏ thó, đầy xương xẩu, hai cánh tay rất dài và cong queo quét xuống đất, đôi mắt to và lồi ra bên ngoài đến mức chẳng nhìn thấy mí mắt đâu, cái đầu nhọn về phía trên, trên đầu chỉ có vài cọng tóc lưa thưa trông gớm ghiếc.

Trúc Chi cảnh giác cao độ, cố gắng không phát hoảng. Bởi vì cô đang ở trong điềm báo của chính mình, trong điềm báo thì cô không thể bị hại. Lúc này cô mới nhận ra nó chẳng phải sinh vật vô hại sẽ bị giết chết trong điềm báo, nó giống con quái thú đi tấn công người khác hơn.

Đang loay hoay không biết nên nhích khỏi con đường hay không, nó chạy tấn công về phía Trúc Chi. Cô theo phản xạ lùi ra xa, nhưng nó chạy xuyên qua người cô và dùng cả tứ chi đè lên bóng người nào đó.

Trúc Chi xoay người lại nhìn cả hai người: Sinh vật ghê gớm ban nảy và người bị nó đè bẹp. Thứ đó phát ra âm thanh như tiếng rít hơn là tiếng người:

“Ta chưa bao giờ để xổng con mồi nào cả. Hữu Lực ơi Hữu Lực, có mà chạy đằng trời. Đáng lý ngươi phải biết khôn ra chứ, đáng lý ngươi phải hiểu đó là cái bẫy chứ?”

Trúc Chi không nghe nhầm khi tên ghê rợn kia nhắc đến hai lần cái tên Hữu Lực. Đôi chân của cô trở nên tê cứng, cô đang rất sợ hãi nhìn khung cảnh kinh dị trước mặt: Máu của Vô Ảnh chảy như thác đổ, một cánh tay còn rơi rớt đằng xa. Bởi vì tên yêu quái kia che mất khuôn mặt đã bị rạch tơi tả của anh, nên Trúc Chi chẳng kịp nhìn thấy.

Trúc Chi vội vàng nhúc nhích đôi chân và vụt đến bên cạnh, muốn cướp lấy Vô Ảnh từ tay kẻ giết người. Nhưng gã đã nhanh tay hơn cô, gã đã ghim mười đầu ngón tay nhọn như mũi kiếm vào cơ thể của Vô Ảnh. Trúc Chi chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của Vô Ảnh trước khi sinh vật đó bỏ anh đi.

Trúc Chi chạy tới muốn chụp lấy tay Vô Ảnh, nhưng thứ cô chụp lại chỉ là khoảng không. Cô bàng hoàng đứng đó nhìn đôi mắt vô hồn như đã chết của Vô Ảnh. Cô chỉ biết cất lên tiếng gào thét đầy tuyệt vọng, tiếng hét khiến những người trong căn phòng đều hoảng sợ nhìn nhau.

Cơ thể của Trúc Chi biến mất khỏi con hẻm tối, cô thấy mình đang ở trong một mật đạo khác. Cô muốn biết Vô Ảnh ra sao, cô không muốn rời khỏi nơi đó, cô muốn ở lại với anh và cứu lấy anh. Đáng lý cô phải tỉnh lại mới đúng, sao cô lại ở một nơi xa lạ khác kia chứ.

Trúc Chi mò mẫn, sờ soạn bức tường mới có thể di chuyển về phía trước. Cô nghe được tiếng thở khò khè của ai đó đang bị thương, hình như tiếng của một người phụ nữ. Người này đang rên rỉ đầy đau đớn, có khi đang chịu đau nơi nào đó trong đây.

Trúc Chi nghe người kia la toáng lên:

“Ngọc Điền, ngươi dám lừa ta. Ta mà rời khỏi nơi này, ta sẽ giết chết ngươi.”

Giọng nói người này quen thuộc đến mức khiến Trúc Chi tự động buột miệng:

“Hoàng Anh.”

Trúc Chi cuối cùng cũng nhìn ra người bị bắt trong mật đạo này: Hoàng Anh – nữ hoàng bóng đêm. Ả bị trói cả tứ chi, bị treo lơ lửng trên không trong một căn hầm rất tối. May phước, nhờ ánh sáng màu tím đặc trưng tỏa ra từ người Hoàng Anh, Trúc Chi mới có thể nhìn ra người quen.

Hoàng Anh bị trói, hình như còn bị tra tấn rất dã man. Khuôn mặt của ả bị rạch nát và đầy máu, ngay cả thân thể cũng tả tơi đầy vết xước. Cô cá rằng Nguyên Sâm không muốn giết chết Hoàng Anh ngay, bởi vì lão chỉ làm ả bị thương khắp nơi, ngoại trừ chổ hiểm. Đôi mắt thứ ba của ả bị băng kín mít bởi một lớp vải màu đen, dường như Nguyên Sâm cũng sợ hãi đôi mắt thứ ba của ả.

Trúc Chi định sẽ cởi trói cho Hoàng Anh, nhưng có tiếng bước chân đang từ từ bước vào căn phòng. Cô lặng lẽ quan sát, cô thấy người bước vào không ai khác chính là lão già Nguyên Sâm – người đã từng bắt cô một lần đến nghĩa địa ngày trước. Cô nín khe, không dám thở mạnh, sợ lão phát hiện ra bản thân mình, mà quên rằng trong điềm báo lão sẽ chẳng có khả năng biết được có một người nữa bên trong căn phòng.

Nguyên Sâm đi đến trước mặt Hoàng Anh. Lão tặc lưỡi vài cái coi như thông báo sự có mặt của mình bên trong căn phòng cho Hoàng Anh biết. Trúc Chi nghe tiếng ả ho khan đáp trả. Nguyên Sâm bật cười khoái chí, đồng thời lão vỗ tay cho đèn sáng lên.

Hoàng Anh nhỏ một ngụm nước miếng xuống đất, còn một chút nữa đã trúng đỉnh đầu Nguyên Sâm, nhưng lão vẫn bình thản nhìn ả bị treo trên kia. Hoàng Anh lúc này mới gào lên:

“Ta tưởng chúng ta có quen biết chứ? Ta tưởng lão còn nhớ những ngày tháng bên cạnh Quỷ vương chứ?”

Nguyên Sâm lạnh lùng nói:

“Ta tin ta vẫn còn xem ngươi là người có chút quen biết xưa cũ, cho đến khi ngươi trở thành người của Huyết Yêu, Hoàng Anh.”

Hoàng Anh điên tiết hét lên:

“Ngươi nói tầm bậy gì vậy? Huyết Yêu là kẻ thù của chúng ta, mắc cái gì ta lại trở thành người của hắn?”

Bạn đang đọc Thanh Kiếm Của Quỷ sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.