Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triều Nghê

Tiểu thuyết gốc · 2541 chữ

Nhất Uy lo cuống cuồng, mỗi ngày đều đi ra đi vào phòng ngủ của Huyết Yêu tận năm lần, chỉ để xem xem Trúc Chi đã tỉnh lại chưa. Dù sao Trúc Chi cũng vì cứu mạng cậu mới đưa bản thân vào nguy hiểm như vậy. Theo như Huyết Yêu nói:

“Nếu như cô ấy không rút lấy độc tố, ta sợ rằng trò sẽ chết trước khi khả năng hồi sinh của phượng hoàng bộc phát. Trò biết đấy, phượng hoàng không có khả năng kháng độc.”

Loại độc mà Nhất Uy trúng phải mất đến một tháng mới giải hết, nhưng với khả năng kháng độc của Trúc Chi độc tố chỉ năm ngày đã được giải hoàn toàn. Có điều không một ai hiểu vì sao đến ngày thứ chín cô vẫn chưa tỉnh lại.

Nhất Uy muốn túc trực chăm sóc Trúc Chi ngày đêm, nhưng Huyết Yêu đã ép Nhất Uy đi nghỉ ngơi. Hắn không muốn khi cô tỉnh, lại thấy khuôn mặt mệt mỏi của người thân quen. Nhất Uy không còn cách nào khác liền đi nghỉ ngơi. Một mình hắn đang vừa ngồi đọc sách vừa chăm sóc cho Trúc Chi.

Chuyện Trúc Chi tỉnh lại là ngày hôm sau. Cô bất tỉnh lâu hơn bình thường, không ai biết cô đã trải qua cơn đau tâm hồn, mọi người chỉ nghĩ cô vì độc tố bên trong phát tán nên mới hôn mê lâu đến thế.

Trúc Chi vừa mở mắt đã nhìn thấy Huyết Yêu ngồi bên giường, hắn đang chăm chú đọc sách, khuôn mặt vẫn bừng sáng lạ thường và vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp. Nhưng cô lại nhớ đến những gì mình đã nhìn thấy: Huyết Yêu và Nguyệt Trinh đã hôn nhau, có thể đã chính thức yêu nhau chỉ chưa công khai cho mọi người biết. Cô là người duy nhất biết được điều này và cô buộc phải giữ bí mật (trong đau khổ) giúp hắn.

Huyết Yêu thấy Trúc Chi tỉnh lại, vội vàng đến đỡ cô dậy, nhưng Trúc Chi gạt tay hắn ra. Cô không muốn hắn chạm vào cơ thể của mình. Ít nhất cô không muốn trái tim này có ý đồ xấu với Nguyệt Trinh, cô không muốn tranh giành với ả, không muốn chen ngang vào hạnh phúc của hai người. Cô sợ những cử chỉ quan tâm (dù chỉ là nhỏ nhất) của hắn càng khiến cô rung động hơn.

Huyết Yêu hơi thẫn thờ một chút, hai tay bối rối cứ mãi chưa chịu đặt xuống. Bởi vì cô chưa bao giờ có hành động cự tuyệt như thế với hắn. Hắn thở dài, rồi lạnh lùng bước qua một bên. Hắn nói, giọng lạnh tanh:

“Độc tố này khiến con người ta hôn mê cho đến khi thân thể tự biến thành xương khô. Nếu cô không cứu Nhất Uy sớm thì thằng bé đã chết rồi. Cô đã hôn mê mười ngày, ai cũng lo lắng cho cô. Nguyệt Trinh vừa đến đây thăm cô đấy.”

Trúc Chi ậm ừ cho qua chuyện, vẫn không muốn nói gì với Huyết Yêu. Cái tên Nguyệt Trinh được Huyết Yêu nói ra lập tức khiến trái tim cô nhói lên một nhịp. Hình ảnh hai người thân mật hôm đó lại hiện ra trong đầu cô. Cô không muốn nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn thêm nữa. Cô quay mặt sang hướng khác, coi như muốn đuổi khéo Huyết Yêu ra ngoài.

Huyết Yêu nhận thấy chút khác lạ từ cô, hắn đứng đó, những lời trong lòng định nói ra cũng không cách nào mở miệng nữa. Hắn không phải không hiểu cô đang giận dỗi mình, mà giận dỗi chuyện gì hắn chẳng hiểu. Hắn nói với cô:

“Ta sẽ báo với họ rằng cô đã tỉnh.” Nói xong thì hắn nhấc gót đi ra ngoài.

Trúc Chi đột nhiên gọi Huyết Yêu lại và nói:

“Sau khi hạ Nguyên Sâm, tôi không muốn dính dáng đến Âm giới hay Thiên giới nữa. Coi như những ngày qua tôi đã làm hết phận sự, cũng như đền ơn cứu mạng của anh, được không?”

Huyết Yêu quay lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ như người vừa nói ra những lời kia không phải là cô. Hắn đứng đó rất lâu, chẳng biết mở lời thế nào thì Trúc Chi lại nói tiếp:

“Sau đó, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa. Tôi với Nhất Uy sẽ trở thành thám tử diệt ma, chúng tôi đã hứa với nhau như thế, đó là ước mơ của chúng tôi. Tụi tôi sẽ giúp đỡ những người khác bằng cách của tụi tôi.”

Huyết Yêu không hiểu sao Trúc Chi lại thay đổi thái độ với mình, không hiểu sao cô lại nói những lời tuyệt tình như thế. Nhưng hắn vẫn gật đầu:

“Được. Ta hứa với cô. Sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người.”

Trúc Chi lạnh lùng nói thêm:

“Hy vọng anh có thể tìm cách cắt đứt sợi nghiệt duyên kia. Tôi không muốn nhìn thấy nó một lần nào nữa.”

Sợi tơ nghiệt duyên không kết duyên cho hai kẻ yêu nhau lại với nhau, nó là mối nhân duyên không có kết thúc tốt đẹp, là nhân duyên một người phải chết trong tay kẻ kia. Quỷ vương Y Nguyên và Thủy Hà công chúa chẳng phải cũng được kết duyên với nhau bằng sợi nghiệt duyên ấy sao. Thủy Hà đâu dành tình cảm cho Quỷ vương, chỉ một mình Y Nguyên đơn phương nàng, giống như chỉ một mình cô dành tình cảm cho Huyết Yêu.

Sợi nghiệt duyên của Trúc Chi và Huyết Yêu cũng vậy, cũng chỉ là tình yêu đơn phương của cô dành cho hắn mà thôi. Cô sẽ không giống Quỷ vương, bên cạnh cô cũng sẽ không có một Cố Nhi, không thể cưỡng đoạt tình cảm của Huyết Yêu, không thể ép hắn dành tình cảm cho mình.

Tình yêu là vậy đấy, nó vừa là liều thuốc cứu rỗi linh hồn, vừa là thuốc độc giết chết một trái tim cuồng si. Cô đã yêu quá nhiều, yêu đến mức biết cả hai không thuộc về nhau mà vẫn mơ mộng hảo huyền. Đã đến lúc cô phải từ bỏ tất cả.

“Được. Ta tôn trọng quyết định của cô.”

Huyết Yêu nói xong thì rời đi. Trúc Chi không giấu nỗi chua xót trong lòng. Cô ôm lấy hai đầu gối, rồi òa khóc. Cô buộc phải đưa ra quyết định ấy.

Trúc Chi và Huyết Yêu là hai người của hai thế giới khác nhau, cô không thể cứ ôm khư khư hình bóng hắn, cũng không thể mong chờ hắn đáp lại tình cảm của mình. Cô sẽ đau, đau hơn bây giờ nhiều, nhưng cô phải học cách làm quen với việc không có hắn trong tương lai phía trước, phải làm quen việc hắn có thể ở bên cạnh người con gái khác.

Trúc Chi đã hạ quyết tâm, sau tất cả cô không muốn gặp lại Huyết Yêu nữa, cô không đủ dũng khí nhìn thấy hắn hạnh phúc bên Nguyệt Trinh. Cô sẽ bước tiếp con đường không có hắn vậy. Cô lau nước mắt và nằm xuống nhìn lên trần nhà.

Nhất Uy và Tiểu Bạch đi vào phòng Huyết Yêu (cũng là phòng Trúc Chi đang nghỉ ngơi). Cả hai lộ ra tia vui mừng khó cưỡng lại được, nhất là Nhất Uy, khi thấy Trúc Chi đã tỉnh cậu đã vô cùng vui sướng.

Nhất Uy cầm lấy tay Trúc Chi và nói:

“Em không biết phải trả ơn cho chị thế nào nữa.”

Tiểu Bạch thì òa khóc nức nở, nó nhào vào lòng Trúc Chi khóc tức tưởi. Trúc Chi là người bệnh mà lại phải vòng tay ra đằng sau lưng an ủi nó. Tiểu Bạch ôm cô một hồi mới buông ra, đưa tay quẹt nước mắt, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, trên tay cầm theo một ly nước màu đỏ kì quặc. Nó đưa cho Trúc Chi và nói:

“Chú Huyết Yêu nói khi nào chị tỉnh thì uống cái này.”

Trúc Chi cầm lấy ly nước, chưa định uống. Cô đã ngủ mê man mười ngày, nghĩa là những việc đã xảy ra cô đều không nắm rõ. Vì thế câu đầu tiên cô muốn hỏi chính là:

“Vô Ảnh và Hoàng Anh đã về chưa? Còn Triều Nghê đã được cứu chưa?”

Nhất Uy thấp thỏm ngoái đầu ra ngoài cửa, cứ như sợ sẽ có ai đó chạy vào giết cậu không bằng. Cậu chẳng thấy ai cả, điều đó khiến cậu vui mừng và nhẹ nhõm. Cậu định mở miệng kể cho Trúc Chi nghe mọi chuyện thì có tiếng bước chân của ai đó chạy vào phòng và nó khiến cậu rùng mình, sởn gai óc.

Trúc Chi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, cao hơn Tiểu Bạch một cái đầu, xinh xắn, đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa, đặc biệt nhất chính là hai má lúm hai cái đồng tiền hay hay kia khiến vẻ đẹp của nó trở nên thuần khiết. Khi nó cười rộ lên, Trúc Chi thấy rung động cực kì, đó là một nụ cười trong sáng và thánh thiện. Cô đang tự hỏi nó là ai thì nó đã tự mình giới thiệu trước:

“Em là Triều Nghê, người đã được anh Uy và chú Huyết Yêu cứu mạng. Nghe nói nhờ chị mà em mới được họ cứu sớm như thế, em cảm ơn rất nhiều. Sau này chị cần giúp đỡ, cứ nói một tiếng, cho dù hy sinh cái mạng này em sẽ dốc tòan lực. Và em sẽ lấy anh Nhất Uy để trả ơn. Tụi em sẽ cưới nhau sớm thôi.”

Trúc Chi bật cười ha hả, thiếu điều sặc ly nước vừa uống. Tiểu Bạch phải vỗ vỗ lưng của Trúc Chi ba lần mới khiến cô bình tâm trở lại. Cô nhìn sang Nhất Uy và thấy mặt cậu đang tái mét, không biết đang tức giận nhiều hơn, hay đang xấu hổ nhiều hơn.

Tiểu Bạch đứng bên cạnh không quên nói thêm cho Trúc Chi biết, sẵn tiện chọc ghẹo Nhất Uy:

“Mười ngày rồi, lúc nào Triều Nghê cũng đòi gả cho anh Nhất Uy. Em nghĩ chú Huyết Yêu cùng chịu rồi, chỉ chờ anh Nhất Uy đủ tuổi sẽ cưới ngay.”

Đến nước này Nhất Uy không thể nhịn thêm được nữa, cậu lập tức tỏ thái độ phản ứng ra mặt, nếu không nói là quá gay gắt:

“Không có vụ cưới xin gì ở đây.”

Triều Nghe dường như không nghe câu từ chối thẳng thừng của Nhất Uy vào não. Nó đến bên cạnh Nhất Uy, choàng tay lên vai cậu còn nói rõ to:

“Vậy ở chổ kia mình cưới cũng được.”

Trúc Chi một lần nữa không nhịn được mà cười to hơn. Triều Nghê này quá thẳng thắng, Nhất Uy kì này khó mà thoát khỏi ải mỹ nhân. Điều khiến Trúc Chi tò mò nhất chính là Nhất Uy làm cách nào cứu Triều Nghê, đến mức nó muốn lấy Nhất Uy làm chồng.

Nhất Uy thấy Trúc Chi cười tươi như thế cũng muốn phá vỡ niềm vui của cô. Ai ngờ Triều Nghê được nước lấn tới. Nó rộ lên một nụ cười rất rung động:

“Im lặng là đồng ý rồi nhé.”

Nhất Uy ngao ngán hắt mạnh cánh tay của Triều Nghê ra khỏi vai mình. Cậu hậm hực, khoanh tay không thèm nói thêm một lời nào. Triều Nghê không sầu não ngay cả khi bị Nhất Uy đối xử lạnh lùng như thế. Nó vô tư ngồi xuống cạnh Nhất Uy, như thể chuyện cậu khước từ nó là chuyện rất đỗi bình thường.

Trúc Chi thấy thế liền chuyển chủ đề:

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

Triều Nghê bắt đầu kể trước. Triều Nghê là một trong những thần vật của Việt Nam xưa. Nó là một linh vật xua đuổi tà ma, quỷ quái, có nhiệm vụ canh giữ cho chủ nhà. Chủ nhà của Triều Nghê chính là vị Thổ địa của ngôi miếu hoang kia. Nó rất mạnh, là thần thú có năng lực, không một ai dám bén mảng tới ngôi miếu đổ nát này làm những điều bậy bạ.

Triều Nghê núp bóng dưới lớp một con nghê bằng đá, được đặt trước ngôi miếu. Nó có đôi mắt thần có thể giúp nó phân biệt đâu là người tốt, đâu là người xấu, đâu là yêu ma quỷ quái đến phá bĩnh nơi nó ngự trị.

Ngôi miếu này trước đây có rất nhiều người qua lại, chủ yếu họ đến cầu bình an và may mắn. Nhân loại ngày càng phát triển, ngày càng có ít người đến đây, nó đã trở thành ngôi miếu hoang gần ba mươi năm nay. Hình như Thổ địa càng thích như vậy hơn, càng hoang vu càng khiến ngôi miếu này không bị để mắt tới.

Triều Nghê đoán Thổ địa chọn nơi này cất giữ bức tượng chứa thần khí của mình một phần cũng vì Triều Nghê mạnh nhất trong giống loài của mình. Cũng một phần vì nó là con cái duy nhất nên nó mới mạnh nhất chăng. Hay phần vì nó hung hăng nhất đám, chẳng ai dám hó hé điều gì trước mặt Triều Nghê cả. Và vì nó còn là người mang nợ Thổ địa một lần, nên thật sự trung thành tuyệt đối.

Triều Nghê như thường lệ nằm mơ màng trên phiến đá của chính mình, bức tượng chứa thần khí được cất giấu bên trong ngôi miếu. Hôm nay, trời bỗng dưng chuyển màu, cái lạnh phả ra từ phiến đá cũng như thời tiết làm cho nó muốn vào bên trong nằm một chút.

Trời sấm chớp điên cuồng, nó nhìn ra bên ngoài, nó biết chắc không phải trời sắp chuyển mưa đâu. Nó cá là có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần và nó bắt đầu dùng con mắt thần của mình để nhìn xung quanh một lượt.

Triều Nghê dự đoán không hề sai, thứ tới đây gặp nó không phải loại tốt lành gì. Nó phủi bụi trên mông mình, nhảy nhót đầy sung sướng, cứ như có khách đến chơi, chứ không phải đến đây giết nó.

Triều Nghê nhếch môi, tự nói với chính mình:

“Được lắm. Dù sao bà đây cũng đang rãnh rỗi, chân tay đã ngứa ngáy lắm rồi.”

Triều Nghê hùng hổ đứng dậy, nó rút cung tên màu xanh ngọc bích, cùng màu với màu tóc của nó ra và đứng trong tư thế sẵn sàng bắn chết đứa nào dám xuất hiện trước mặt nó.

Bạn đang đọc Thanh Kiếm Của Quỷ sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.