Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố Sự

Phiên bản Dịch · 1755 chữ

Ở một bên khác, một thi sĩ mặc trang phục màu tím, trông rất bắt mắt, hắn đội mũ mềm màu đỏ, trên vai khoác chiếc đàn lia, đang chỉnh dây đàn và chuẩn bị bắt đầu màn trình diễn của mình.

- Ngâm thơ rong tiên sinh! Hôm nay ngươi định kể cho chúng ta câu chuyện gì vậy?

Một người khách uống rượu lớn tiếng nói.

- Phải đấy, không thú vị thì chúng ta sẽ không trả tiền!

Dứt lời mọi người đều nhao nhao reo hò.

Tất cả mọi người trong lữ điếm đều hò reo, người ngâm thơ rong bất đắc dĩ chỉnh lại y quan, chậm rãi chơi đàn lia: 

- Vậy hôm nay ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện cổ, một sử thi tráng lệ từ một trăm năm mươi năm trước!

- Hàng trăm năm trước, khi thế giới vẫn hòa bình, con người an cư lạc nghiệp yên ổn và mãn nguyện. Mặc dù thỉnh thoảng có xảy ra giao chiến giữa Man tộc phương Bắc và Trung Thổ đại lục, song chủ yếu vẫn là hòa bình và các loại mậu dịch diễn ra bình thường. Các quốc gia phía Nam từng là những cảng biển và thành phố thương mại tự do lớn nhất và tốt nhất. Những Người Lùn sống ở sơn mạch được mệnh danh là “Mái nhà của Thế giới” ở Đông bộ đã sử dụng các thiết bị và thủ công tinh xảo của mình để giao thương với đế chế loài người. Các pháo đài thành tắc của Người Lùn lần lượt được đặt móng xây dựng ở vùng đất hoang phía Nam, khởi đầu thời kỳ vàng son của Người Lùn... Thời đó sâm lâm chưa nguy hiểm như bây giờ, thời đó...

- Khoảng một nghìn năm trước, mọi thứ đã thay đổi.

- Thế giới đã bị biến đổi.

Lữ điếm dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng than kêu lách tách trong lò sưởi, những người uống rượu lần lượt ngồi xuống, khi những người ngâm thơ rong biểu diễn phải giữ im lặng là lẽ thường tình, chỉ là trên nét mặt của thương nhân tới từ Đế quốc kia tỏ ra không mấy quan tâm, song vẫn im lặng lắng nghe.

Người ngâm thơ rong bắt đầu chậm rãi tấu một bản nhạc khúc du dương, giai điệu đau thương nhưng tràn đầy hy vọng:

Gần một nghìn năm trước

Ở phía Bắc của Đế quốc, hắc ám bao trùm

Tà thần quát tháo, hỗn loạn tràn lan, tựa như luyện ngục chốn nhân gian.

Vật tổ chi thần sụp đổ, dã thú chi thần bị chôn vùi.

Văn minh không địch lại sự man rợ, trí tuệ tránh lui khỏi cái ác

Hòa bình không còn, đao binh hoành hành

Ở phương Nam của đế chế, bọn da xanh quật khởi

Đầu của Gnusu biến thành trang sức của Uzag

Cứ điểm nghìn năm của Người Lùn không ngăn được dịch bệnh lây lan

Tượng của tiên Vương bị phá bỏ, cổ mộ trân tàng trở thành nỗi kinh hỉ cho quân xâm lược.

  

May mắn thay

Liên minh được tái lập vào thời điểm cận kề vong quốc diệt chủng

Vệ binh lão luyện, Kỵ sĩ Hùng Sư dắt tay nhau tiến về phía trước

Tuy nhiên, tràng thắng lợi này không đáng để ăn mừng

Đế quốc mất hoàng đế

Huynh đệ mâu thuẫn và rơi vào tranh chấp không ngừng

Trong góc tối, vong linh trỗi dậy từ nấm mồ

Dã Thú Nhân hủ hóa mọi nơi trên lục địa

Thế giới trầm luân, vạn vật nguy cấp

Một trăm năm mươi năm trước, một sao chổi hai đuôi xẹt qua chân trời, anh hùng cuối cùng cũng giáng lâm.

Đó chính là vị cứu tinh Ludwig

Ác ma thân vương bị chặt đầu, Shaman tà ác bị giết

Hỗn độn chi tử dù cường đại đến đâu cũng chẳng qua là một vũng thịt nát trước mặt.

Ở bình nguyên Fasha, Chính Nghĩa Giả đã thành lập một liên minh bất khả chiến bại.

Viễn cổ Cự Long gầm thét

Thiên sứ bay lượn với thiên tế

Pháp trượng của tinh linh cùng trường cung lập lòe tỏa sáng

Người Lùn đã tạo nên bức tường đồng vách sắt vững chắc nhất

Thậm chí có cả quỷ ma đến từ dung hỏa âm ty.

Nhờ có người cứu thế cảm hóa, đấu tranh cho công lý và trở thành kẻ thù của sự hỗn loạn

Tất cả là nhờ có Ludwig!

Hàng chục cái đầu của ác ma vương tử đã được tịnh hóa và những người được thần thánh sủng ái được treo trên các bức tường của Đế quốc.

Hiển lộ vinh quang tối cao và công tích vĩ đại của mình

Tiếng hò reo chiến thắng vang khắp thiên địa

Mọi người tuyển cử ngài làm hoàng đế mới của Đế quốc

Hết thảy quy về Ludwig

Hỗn loạn, hãy mau chóng biến mất

Hoà bình một lần nữa quay trở lại vùng đất này

Người dân sống an cư lạc nghiệp

Những bài thánh ca tán thưởng của chư Thần lại vang lên

Tất cả là nhờ có Ludwig!

Người ngâm thơ rong say sưa biểu diễn bản sử thi lay động lòng người, không ai để ý rằng có một vị khách nhân mới tới trước cửa lữ điếm.

Mãi cho đến khi một tiếng chuông gió vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong lữ điếm, bấy giờ nam nhân vẫn yên vị ở cửa, sau khi nghe hết bản sử thi hoành tráng mới đẩy mở cửa vào. Câu chuyện về vị cứu tinh Ludwig là câu chuyện mà tất cả mọi người trên toàn lục địa nghe nhiều thành thuộc. Đó như thể là một câu chuyện gối đầu giường. Cựu quý tộc “nông thôn” vĩ đại của đất nước này và sau này là Hoàng đế của đế chế mới đã dựa vào thực lực cường đại, kỹ năng độc đoán và trí tuệ chính trị xuất chúng của mình để thống nhất đế chế cũ đã bị phá hủy, cuối cùng đánh bại đội quân hỗn loạn và xây dựng lại Đế quốc mới từ đống đổ nát của đế chế cũ, Ludwig chính là Hoàng đế khai quốc của Đế quốc mới.

- Xin hỏi còn phòng trống không?

Dưới ánh mắt tò mò của đám đông, nam nhân đó lên tiếng, đúng như nhiều người dự đoán, giọng nói của hắn nghe rất trẻ.

- Người từ xứ khác đến sao?

- Không còn phòng đâu chàng trai, chỗ của chúng ta sắp đóng cửa rồi. Mời đi chỗ khác cho!

- Đóng cửa rồi! Đóng rồi!

Nhóm người uống rượu nửa đùa nửa thật hô lớn lên, thực chất tiểu trấn không mấy hoan nghênh kẻ ngoại lai, mà lại người trước mặt họ không phải là một gương mặt quen thuộc, cho nên những người uống rượu ở đây có chút bài ngoại.

- Các ngươi... có thôi đi không! Thời tiết khắc nghiệt như này dễ dàng có khách sao? Đám hỗn đản các ngươi luôn không cho ta làm ăn!

Bà chủ gầm lên ngắt lời những khách đang uống rượu, sau đó tiếu dung niềm nở lập tức xuất hiện trên gương mặt tròn của nàng: 

- Chà, ở đây còn nhiều phòng trống lắm, chỉ có mình khách quan thôi sao?

- Đúng vậy, chỉ có một mình ta, nhân tiện giúp ta chuẩn bị bữa tối!

Nói rồi chàng trai trẻ đi lên để đồ đạc gọn gàng, sau đó đi xuống ngồi ở quầy bar, hắn gọi bánh mì đen, đậu tằm luộc, rượu lúa mạch, và một miếng sườn cừu nướng lớn, cũng trị giá hai mươi đồng.

- Này ngâm thơ rong tiên sinh, kể cho chúng ta nghe một câu chuyện mới đi.

- Vậy ngươi muốn nghe câu chuyện như thế nào?

Người ngâm thơ rong cũng cười nói: 

- Hay là ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện về vị Kỵ sĩ vương Brittany khai quốc nhé?

- Chúng ta đều đã từng nghe qua về chuyện đó rồi!

Những khách uống rượu đều thị ý rằng họ cũng từng nghe qua cố sự ấy rồi.

- Hay nói về câu chuyện cuộc chiến giữa bọn da xanh và Người Lùn?

- Thật là nhàm chán!

Những khách uống rượu và người ngâm thơ rong bắt đầu ồn ào thảo luận, có người muốn nghe sử thi chiến tranh, có người muốn nghe chuyện tình, thậm chí có người còn muốn nghe chuyện về thần linh, yêu cầu cũng rất đa dạng, cho nên người ngâm thơ rong cũng có chút khó xử.

- Hay là chúng ta để ngài ngâm thơ rong kể cho chúng ta một câu chuyện mới, truyền kỳ cố sự về người anh hùng trẻ tuổi của chúng ta đến từ Vương quốc Nord, “Đại chùy” Ryan!

- Hay lắm! Nghe có vẻ hấp dẫn đấy!

- Kể câu chuyện này đi!

Nam nhân nọ chỉ cúi đầu ăn, hắn bỏ ra thêm ít tiền để xin bà chủ một miếng bơ phết lên bánh mì, dùng bữa xong tạm biệt một câu rồi trở về phòng dành cho khách.

Hắn đã đặt gian phòng tốt nhất trong lữ điếm. Tất nhiên, chỗ ở tệ nhất trong lữ điếm là phòng lớn, bên trong chứa đầy những chiếc giường đơn giản làm bằng vải lanh và rơm, loại phòng tốt hơn một chút là phòng đôi hoặc phòng đơn, và đều giống nhau, chỉ có một chiếc giường đơn giản và một xô nước ở trong góc, xô nước không phải để uống mà để tiện dùng khi cần.

Căn phòng hắn ở có một chiếc giường êm ái, một cái bàn, một cái ghế, thậm chí còn có một vách ngăn đặc biệt để giặt giũ, trong phòng có một cửa sổ nhỏ. Sau khi trở về phòng, Ryan nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài màn tuyết rơi dày đặc: 

- Không biết trận tuyết lớn này rơi tới khi nào…

Lúc này, chiếc vòng tay trên cổ tay nam nhân đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ, nhưng hắn không chút kinh ngạc, chỉ dùng tay ấn viên ngọc trên chiếc vòng tay xuống, từ đó truyền ra một giọng nói uy nghiêm.

- Ryan, đã tìm thấy dấu vết của Belt chưa?

Bạn đang đọc Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch) của Hán Triều Thiên Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NguyênDũng
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.