Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấp ngã - 2

Phiên bản Dịch · 1143 chữ

Lâm Nhiên thấy thế liền mỉm cười: "Hiểu Y, người theo đuổi em hình như không tốt tính lắm!”

Đối với Lâm Nhiên đã quen với sinh tử mà nói, chuyện những học sinh này tranh giành tình cảm này là quá nhỏ bé, không đáng để mắt đến.

“Hừ, em không muốn nói chuyện với hắn, hắn so với anh rể kém xa.” Hạ Hiểu Y bĩu môi.

"Hiểu Y, vì sao lại không nhận rượu của tôi?” Bạch Chấn Dương nặn ra một nụ cười nửa miệng mà nói:

"Đây là rượu mừng của tôi, chúc mừng cậu đạt điểm cao trong kỳ thi."

"Cảm ơn, tuy nhiên chúng ta chỉ là bạn học bình thường, không cần tiêu nhiều tiền như vậy, quá đắt, tôi không nhận nổi món quà này. Ý tốt của cậu tôi xin nhận.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Y không có biểu tình gì, thản nhiên nói.

Cô đối với Bạch Chấn Dương này cũng không có ấn tượng gì quá tốt.

Bạch Chấn Dương mỉm cười, nhưng ánh sáng trong mắt lại có chút u ám, anh quay đầu nhìn Lâm Nhiên:

“Đây là ai vậy? Hiểu Y, cậu không giới thiệu một chút sao?”

"Đây là…" Hạ Tiểu Y nói nửa chừng, chữ “anh rể” còn chưa nói ra, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, lời nói liền thay đổi:

“Đây là bạn trai tôi vừa mới kết giao, anh ấy rất giỏi.”

Nói xong, cô trực tiếp kéo Lâm Nhiên ra khỏi ghế ngồi, vòng tay ôm lấy anh, vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình nhìn Bạch Chấn Dương.

Mà nụ cười này, rơi vào trong mắt Bạch Chấn Dương không khác gì khiêu khích!

Mới kết giao? Rất giỏi?

Giỏi về cái gì? Không thể không nói, câu khen ngợi này của Hạ Hiểu Y quá dễ thu hút trí tưởng tượng của mọi người.

Lâm Nhiên bị Hạ Hiểu Y làm cho trở tay không kịp, hắn ho khan hai tiếng: "Xin chào.”

Bạch Chấn Dương nhìn Lâm Nhiên, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi:

“Anh chính là bạn trai của Hiểu Y? Tôi theo đuổi Hiểu Y lâu như vậy, không ngờ lại bị anh cướp tay trên. Chúc mừng anh!”

Lời nói chúc mừng nhưng giọng nói là một mảnh lạnh như băng.

Lâm Nhiên hiển nhiên rõ ràng cảm nhận được địch ý này, thản nhiên mỉm cười:

“Cám ơn!”

Bạch Chấn Dương nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nhiên: "Hy vọng anh có năng lực chăm sóc Hiểu Y thật tốt.”

Sau đó càng tăng thêm giọng điệu:

“Không biết lần sau gặp lại, anh còn có thể cười sáng lạn như vậy không!”

Bị mất mặt như vậy, Bạch Chấn Dương đương nhiên không có ý định ở lại đây ăn tối, mang theo mấy người nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Chờ bọn họ rời đi, Hà Tiểu Y lè lưỡi với Lâm Nhiên:

“Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý làm loạn, lấy anh ra làm lá chắn chứ?”

"Đương nhiên là không." Lâm Nhiên lắc đầu cười, nhưng khi nhớ tới biểu tình vừa rồi của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt nhất thời lạnh đi một chút:

"Hiểu Y, tâm tính người bạn học này của em không đúng lắm, sau này phải cẩn thận hơn.”

Hạ Tiểu Y cười rạng rỡ: “Em cũng không lo lắng, có anh rể ở bên cạnh em rồi.”

Hạ Thiên Kỳ bên cạnh nghe vậy cũng mím môi cười, tuy rằng nàng không nói thêm gì, nhưng cũng đồng ý với với lời này của Hạ Hiểu Y.

Trong lòng cô tràn ngập cảm giác an toàn. Tất cả đều do Lâm Nhiên mang đến. Bọn họ cũng không phải sợ những chuyện tương tự chuyện Tống Viễn Đông nữa.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương hung hăng đạp mấy cước vào chiếc xe đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe bị móp, biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.

“Bạch thiếu, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn!” Người đàn ông đeo kính kia nói:

"Cậu xem bộ dáng Hạ Hiểu Y kia, vừa nhìn là đã biết ngày thường bị chơi rất tốt, đáng ra nó nên thuộc về Bạch thiếu…”

Hắn còn chưa nói xong, liền bị tát một bạt tai!

"Câm miệng! Nếu như còn nói những lời như vậy khiêu khích ta, ta trực tiếp đánh gãy chân của ngươi!" Bạch Chấn Dương tức giận đến không chịu nổi, cảm thấy tát xong một cái còn chưa nguôi giận, lại đưa tay liên tiếp tát thêm mấy cái.

“Hạ Hiểu Y, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi có hàng trăm cách để khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, ngay sau đó liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

"Mẹ, nói với cha giúp con xóa thông tin đăng ký của một người." Bạch Chấn Dương cười lạnh nói:

"Cô ấy muốn thi vào Đại học Ninh Châu, nhưng con lại muốn cô ấy không thể nào học được. Cô ta cũng không hề biết gia đình chúng ta có trọng lượng như thế nào trong hệ thống giáo dục của tỉnh Liêu Giang!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ: “Chà, xem nào, người này làm gì khiến cho con trai của mẹ không vui à?”

“Vâng. Cô ấy tên Hạ Hiểu Y, là một người khiến con mất hết mặt mũi!” Bạch Chấn Dương trên mặt đầy âm trầm.

“Được, vậy mẹ giúp con hả giận. Khiến một Hạ Hiểu Y không thể nhập học chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không cần cho cha con biết.” Mẹ của Bạch Chấn Dương nở nụ cười: "Dù sao, phu nhân của Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có chút quyền lực nha!”

Bạch Chấn Dương nghe xong, do dự một chút, lại hỏi: "Nếu bố phát hiện, ông ấy có không vui không mẹ?”

“Ông ấy có gì mà không vui? Không có sự giúp đỡ của ông ngoại, ông ấy có thể làm Giám đốc Sở Giáo dục sao?” Mẹ của Bạch Chấn Dương khinh thường cười, rồi lại nói:

"Đúng rồi, mẹ sẽ bảo Bạch Tam Diệp mấy ngày tới đến giúp con. Với thực lực của hắn, con sẽ chẳng cần sợ ai nữa!”

Bạch Chấn Dương nghe vậy thì lập tức cười lớn, chỉ là trong nụ cười này có chút âm u:

“Được ạ. Nếu có anh Tam Diệp đến giúp, vậy thì quá tốt rồi. Con phải nhờ anh ấy giải quyết một người!”

Bạn đang đọc Chiến Thần Mạnh Nhất (Bản Dịch) của Liệt Diễm Thao Thao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TapsuYY
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.