Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự mình đưa đến cửa - 2

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

"Được, tôi cũng có chút chờ không được." Bạch Chấn Dương cười hắc hắc, trong mắt lộ ra tia hưng phấn: "Anh Tam Diệp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau vui vẻ đi."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Tam Diệp reo lên.

Sau khi nhìn dãy số, Bạch Tam Diệp lập tức đứng dậy bắt máy: “Phu nhân, tôi đang ở bên cạnh thiếu gia.”

Người gọi tới là mẹ của Bạch Chấn Dương, Trình Lộ Hàm!

“Tam Diệp, chuyện của Chấn Dương, ngươi giúp nó giải quyết. Ngoài ra, cháu trai Trình Thanh Dương của ta cũng đã đi Bắc An, hai giờ nữa có thể sẽ đến chỗ các ngươi, hắn mang theo vài võ giả cao cấp, đến lúc đó ngươi cùng hắn gặp mặt một chút, coi có cần gì thì giúp hắn một tay hay không."

“Thanh Dương thiếu gia cũng tới? Được rồi, phu nhân yên tâm, Tam Diệp nhất định sẽ toàn lực ra tay.” Khóe miệng Bạch Tam Diệp nhếch lên, toát ra một nụ cười tự tin:

"Nghe nói Bắc An tông sư Hàn Hà Duyên gần đây bị một người thần bí đả thương. Vậy thành phố Bắc An hiện tại, đã không có ai có thể uy hiếp tôi.”

"Chờ xong chuyện này, ngươi liền mang Chấn Dương trở về Ninh Châu nghỉ hè đi." Trình Lộ Hàm oán giận thêm một câu:

"Thật không biết bố Chấn Dương nghĩ gì, cứ nhất quyết đẩy Chấn Dương đến nơi nghèo nàn như Bắc An, để cho nó chịu bao nhiêu ủy khuất.”

Nói xong, bà ta liền cúp điện thoại, hiển nhiên rất không hài lòng với chồng mình là Bạch Thủ Ninh.

Thực tế, Bắc An cũng không phải là “nơi nghèo nàn”, nơi này là một thị trấn biên phòng quan trọng ở Đại Hạ, chỗ giao thương với hai quốc gia Haider và Rawls. Kinh tế của Bắc An từng đứng thứ hai trong toàn tỉnh Liêu Giang, chỉ xếp sau Ninh Châu.

Nhưng những năm gần đây, do Haider liên tục quấy rối biên giới, xích mích giữa hai nước ngày càng leo thang, quan hệ thương mại gần như bị cắt đứt. Dưới tình huống như vậy, địa vị kinh tế của Bắc An cũng sa sút không ít.

Lúc trước, Bạch Thủ Ninh cùng Trình Lộ Hàm kết hôn, có thể nói là hai đại gia tộc tỉnh Liêu Giang mạnh mẽ liên hợp. Nhưng mười năm trôi qua, mấy vị lão nhân trong hai gia tộc qua đời, dù là Trình gia, hay là Bạch gia, địa vị đều trượt dốc. Nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, ở Ninh Châu vẫn có tiếng nói.

Bạch Chấn Dương đã nghe được những gì trong điện thoại, hắn ta kinh ngạc tự hỏi:

“Anh họ háo sắc kia của ta cũng đến Bắc An á? Không phải đang bận tranh giành gia sản sao, còn có tâm tình lo đến chuyện của Bắc An?”

Trình Thanh Dương đang ở trong xe, trên đường cao tốc từ Ninh Châu đến Bắc An.

“Ha ha, đợi ta xử lý xong chuyện này, xem Tống Tử Viện kia như thế nào cự tuyệt ta.” Trình Thanh Dương ngồi ở hàng ghế sau, cười nói:

"Tống gia ở Bắc An khá có thế lực ngoại thương. Nghe nói hiện tại đã tiến vào ngành khai thác Nguyên Tinh, một khối thịt vừa béo vừa đẹp này, thật sự là làm người ta không có cách nào cự tuyệt.”

Ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường, ông ta xoay vòng tay trong tay.

“Thanh Dương, ngươi định cưới Tống Tử Viện sao?”

"Với gia thế và điều kiện của Tống Tử Viện, kết hôn cũng không phải là không thể, miễn cưỡng cũng được coi là xứng đôi với ta. Nhưng ta còn trẻ, còn muốn chơi thêm hai năm."

Trước mắt Trình Thanh Dương hiện ra dáng người linh lung nổi bật của Tống Tử Viện, lắc đầu:

"Huống hồ, hiện tại ta phải tập trung vào việc tranh giành thừa kế. Chú Hồ, đến lúc đó chú phải giúp ta đem người anh họ kia của ta ép xuống đó.”

Người đàn ông trung niên nhìn xuống chiếc vòng tay, cười nói:

"Thanh Dương, Hồ Ngụy Bưu ta chỉ giỏi đánh nhau chém giết. Nói thật, nếu ta dính vào cuộc tranh đấu của gia tộc ngươi, cũng sẽ không thể ở lại Trình gia đến bây giờ.”

Trình Thanh Dương nhíu mày, tựa hồ là đối với đáp án này có chút bất mãn, ngữ khí cũng nhạt vài phần:

“Nói là như vậy, nhưng anh họ của ta đã lén lút thu được không ít cao thủ, chú Hồ, nếu hắn dùng thủ đoạn để thắng lợi, chú có thể ngăn chặn được?”

“Thủ đoạn” mà Trình Thanh Dương nói, đương nhiên có nghĩa là hắn có thể sẽ chết.

"Bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi an toàn, Thanh Dương. Đây là lời hứa của ta với phụ thân ngươi."

Lúc này, ông ta như cảm giác được cái gì, hạ kính xe, hướng bầu trời nhìn.

Mơ hồ có tiếng nổ vang, bị gió đêm truyền tới, sau đó tiếng gầm càng lúc càng lớn, tiếng ồn của xe cũng không tính là gì.

Trình Thanh Dương nhìn một chút, sau đó nói: "Có trực thăng bay về phía Bắc An, còn không chỉ có một chiếc, là máy bay của quân đội sao?”

"Nhìn không rõ lắm." Hồ Ngụy Bưu lắc đầu: "Nhưng mà, do căng thẳng với Haider, các thành phố ở phía bắc đã cấm trực thăng dân dụng cất cánh.”

Do đó câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Vậy thì mặc kệ, chúng ta cùng quân đội căn bản không có quan hệ gì.” Trình Thanh Dương cười tủm tỉm, “Dù sao chúng ta tới đây cũng chỉ là đi tán gái mà thôi.”

"Lái nhanh một chút." Hồ Ngụy Bưu trầm giọng nói.

Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, từ đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu, nhưng mà ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được loại cảm giác này là từ đâu tới!

Bạn đang đọc Chiến Thần Mạnh Nhất (Bản Dịch) của Liệt Diễm Thao Thao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TapsuYY
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.