Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rác Rưởi, Óc Chó

Tiểu thuyết gốc · 2644 chữ

Tòa kinh đô hội rộng lớn cao sang đứng sừng sững hiện lên trong mắt của mỗi học viên đến từ học viện ánh sao. Đó là một tòa nhà cao tầng được xây dựng hoàn toàn bằng vàng tỏa ra loại ánh sáng đầy tiền vả vào mặt mỗi người Lâm Thần cũng không ngoại lệ.

Đứng ngoài cánh cổng kinh đô hội là một cánh cửa rộng lớn được bao phủ bởi hai hàng hoa giấy nở rộ đầy màu sắc, dù đã biết trước kinh đô hội vô cùng thừa tiền nhưng có thể đạt tới loại trình độ này thì dù là hắn cũng phải liếm mép thèm thuồng.

Đến ngay cả nhân viên đọn vệ sinh đang quét rác đều đeo vàng khắp người hắn rốt cuộc hiểu cái gọi là làm vì đam mê là gì đ, không chỉ có thế mà rác của các nhân viên này quét đều là các hạt bụi bằng vàng thấy vậy trong số các học viên có người không nhịn nổi sức ép nữa hét lên.

"Con c.ặc! "

Lời vừa thốt ra ai nấy đều hướng ánh mắt như nhìn một con súc vật về phía hắn mà theo như những gì Lâm Thần biết kẻ này tên là Lý Văn Khôi, cũng là một người có tiền trong học viện nhưng nếu so ra ở đây thì không đáng một đồng, Lâm Thần cũng gật gù tên này trước đây hắn từng gặp qua nhưng thái độ khá là khinh người, được cái cũng là một người thông minh nên chẳng ai dám nói gì cả vừa hay gặp bắt gặp cảnh này thì cho hắn mở rộng tầm mắt để bớt kiêu căng.

Đoàn người dẫn đầu là cô Nguyệt bắt đầu đi qua cánh cổng ở đây có một chốt bảo vệ yêu cầu người muốn vào phải xuất trình giấy tờ mới được cho qua, mà thứ này đã được cô Nguyệt đưa cho mỗi người một tờ nên thủ tục khá đơn giản chỉ cần đưa cho gã bảo vệ là được, Lâm Thần nhìn gã bảo vệ ở đây theo như hệ thống thống báo gã này đã là một binh tướng cấp 7 khá là mạnh nhưng cũng chỉ có thể làm bảo vệ, thì không biết mấy tên cầm đầu còn mạnh đến đâu nữa.

Nói yếu là bởi nếu so sánh với ba thế lực đứng đầu mà thôi còn so với hắn thì một đấm của gã này là đủ, bước vào quảng trường kinh đô hội nơi đây không có cây xanh mà thay vào là các loại bảo vật đã phần đều là bảo vật sơ khai đầy đủ mọi loại kiểu dáng, làm cho bốn mươi học viên lé hết cả mắt, về phần cô nguyệt vì đã quá quen nên không thấy bất ngờ là mấy.

Tiếp sau đó cô Nguyệt dẫn tất cả mọi người đến tòa nhà kinh đô bởi đây mới là nơi tham quan thật sự vừa đi còn không quên nhắc nhở học viên không được chạy lung tung kẻo lạc rồi bị tóm ném ra ngoài.

Vừa bước đến trước tòa nhà kinh đô thì liền có một gã trung niên lẻo đẻo bước ra với nụ cười tỏa nắng nhìn về phía cô Nguyệt chào hỏi với giọng điệu khá là hèn hạ.

"Cô Nguyệt, Dẫn các học sinh đến đây tham quan sao, cũng phải để bọn chúng mở rộng tầm mắt một chút sau này ra ngoài bớt bỡ ngỡ"

Nghe cái giọng điệu ra vẻ ta đây làm Lâm Thần suýt còn nhổ bãi nước bọt. 

"Hào Chí Thu,47 tuổi, chiến sĩ cấp1, chế tạo sư cấp 1"tiếng hệ thống vang lên trong đầu.

Mà khi nghe được lời nói của tên này cô Nguyệt chỉ liếc nhìn hắn một cái sau đó quay đi không thèm nhìn nữa, cũng với đó lúc này từ phía sau cánh cửa một người trung niên khác chạy ra hớt ha hớt gải đưa cho Chí Thu một tờ giấy.

Nhìn thấy kẻ kia chạy lại Chí Thu vui mừng hét lớn "Ta đậu rồi sao!!"

Lời Chí Thu nói khá lớn nên làm cho khá nhiều người quay sang nhìn nhưng đón chờ sự vui mừng của chí Thu tên kia nhẹ nói như tát vào đầu gã một gáo nước lạnh "ngươi trượt rồi người đậu là ta!"

Chí Thu như chết lặng , đứng hình, hắn đến nay đã tròn bốn mươi bảy tuổi nhưng vẫn chỉ là một chế tạo sự cấp 1, trải qua vô số lần thi đến này vẫn chỉ là như vậy không chút thay đổi, nói thế  nhưng hắn vẫn nhếch mép dù vậy thì sao dù là cấp 1 nhưng hắn vẫn dư súc thừa để kiêu ngạo phải biết chế tạo sư là danh xưng vô cùng chân quý bèn quay sang phía Nguyệt tiếp tục liếm mép chào hỏi.

Cô Nguyệt sớm lúc này sớm đã phát ghét  vì lần nào đến đây cũng bị  cái tên này theo sau làm như người nhà vậy, không chỉ riêng cô Nguyệt ngay cả các học viên cũng thấy ghét vì nhìn mặt tên này quà thật khó coi còn nham hiểm, vừa chào hỏi cô Nguyệt nhưng ánh mắt của gã thì lại dâm dê nhìn xuống các học viên nữ từ dưới lên trên.

Lâm Thần ngồi trên xe lăn cũng phát khiếp vì tên này còn dê hơn cả hắn, nói gì chứ dê cũng có đạo đức nghề nghiệp nha, trước lời Chào hỏi của Chí Thu, cô Nguyệt chỉ đáp qua loa vài câu sau đó dẫn các học viên của mình tiến vào Tòa kinh đô.

Bên trong tòa nhà cũng không khác bên ngoài quảng trường là bao, điểm nhấn là ở chỗ nơi này được trưng bày các loại bảo vật cao cấp hơn khí có sự xuất hiện của linh bảo và cũng có cả tiên bảo. Khi đám người vừa tiến vào thì liền có một lão già tóc bạc phơ trông rất là quen mắt bước ra thấy thế ngay cả cô Nguyệt cũng cúi mình chào hỏi.

"Giáo sư!"

Thấy thế lão gật nhẹ đầu cô Nguyệt vừa chào hỏi xong liền không quên giới thiệu cho các học viên.

"Đây là giáo sư sơ cấp  Hà Như Vũ là một trong những trụ cột của kinh đô hội là một nhà chế tạo sư cấp 6!"

Nghe thế tất cả các học viên liền ồ lên cô Nguyệt là chế tạo sư cấp 3 đã xem là kì tài mà ở đây ngay cả cấp sáu còn có đúng là ngọa hổ tàng long.

Chế tạo sự là tên thường  gọi của các nhà chế tạo sư nói chung nhưng không ai biết còn có một cách gọi khác đó là thuật sĩ - tiến sĩ - giáo sư - thánh sư - thần sư.

Thuật sĩ được tính từ cấp 1 đến cấp 3, tiến sĩ từ cấp 4 đến cấp 5, giáo sư từ cấp 6 đến cấp 7, thánh sư từ cấp 8 đến cấp 9 và cuối cùng là thần sư khi đạt cấp mười.

Ngoài ra cách gọi cũng khác từ cấp thuật sĩ chia làm ba cấp gọi là  sơ cấp , trung cấp , cao cấp tương ứng với cấp độ từ một đến ba . Còn Tiến sĩ, giáo sư, thánh sư gọi là sơ cấp và cao cấp tương ứng với hai cấp độ liền kề từ bốn đến 9, về thần sư thì không chia cấp độ.

Nghe tiếng ồ của các học viên lệ nói tiếp "giáo sự Hà Như Vũ sẽ là người thay cô dẫn các em tham quan nơi này vì cô có chút việc cần làm".

Nghe thế vị giáo sư liền liếc mắt nhìn sang nói "thăng cấp tiến sĩ sao?" Nghe vậy cô Nguyệt gật nhẹ đầu sau đó rời đi tiến đến một bàn đăng kí gần đó sau đó biến mất.

Cô Nguyệt vừa rời đi cũng là lúc vị giáo sư lên tiếng "như cô Nguyệt đã nói tiếp sau đây ta sẽ là người dẫn mọi người thăm quan nơi này" vừa nói vừa đưa mắt ra nhìn Lâm Thần.

"Cậu tên Lâm Thần phải không?..." nghe vậy Hắn liền quay sang.

"Vâng, là em ! "

Lâm Thần để ý Không biết vị giáo sư này nghĩ gì mà nhìn chằm chằm hắn từ đầu đến chân rồi không ngừng gật gù.

"Tốt! Ta đã nghe qua rồi quả thực còn rất trẻ!"

Nghe vậy Lâm Thần khó hiểu nhưng chỉ cười cười cho qua chuyện.

"Được rồi mọi người tập hợp ta sẽ dẫn tất cả đến khu chế tạo".

Nghe thế tất cả òa lên vui mừng, vị giáo sư cũng rất dễ tính vừa đi còn không ngừng giới thiệu sơ qua cấu trúc của tòa kinh đô rộng lớn.

"Tòa kinh đô được chia làm ba tầng, tầng một là nơi trưng bày các loại bảo vật từ linh bảo đến tiên bảo, tầng hai là nơi chế tạo, tầng ba là nơi đặt trụ sở của tòa kinh đô".

Nghe lão nói Thần cười thầm trong lòng theo như hệ thống thì lão nói đúng nhưng vẫn còn một tầng nữa là nơi chứa các loại bảo vật cấp cao, dù vậy hắn không nói ra vì nếu lão muốn giấu thì hắn cũng chả rảnh mà moi ra làm gì cho khổ.

Vị giáo sư dẫn mọi người đến một không gian nhỏ hình tròn chỉ thấy khi tất cả đã bước lên lão liền gạt công tắc, ngay lập tức không gian phía dưới nứt ra xuất hiện một cái lỗ khá sâu, không gian hình tròn lúc này tách ra lơ lưng trong đó bắt đầu từ từ hạ xuống một cách chậm rãi làm đám học viên nhau nhau lo sợ.

Nhưng Thần thì khác điều này đối với hắn quá là quen thuộc không khác nào là đi thang máy là mấy, Như Ngọc cũng lo sợ mà nắm lấy cổ tay Thần làm hắn khá bất ngờ nhìn sang chỉ là khi cỗ máy dừng lại nàng liền thả tay hắn ra, làm như chưa chưa có chuyện gì xảy ra.

Nói là kinh đô hội có bốn tầng nhưng mà là tầng hầm, dù vậy ở đây vẫn vô cùng sang trọng hơn cả tầng một ở đây chứa các loại bảo vật ngổn ngang chưa thành hình, ngoài ra ở đây còn chia làm rất nhiều căn phòng nhỏ chứa đầy dụng cụ để chế tạo bảo vật.

Mỗi căn phòng đều có một người bên trong đang chế tạo bảo vật làm ai nấy đếu thích thú mà tập trung quan sát, nói là một cuộc tham quan cũng không phải đây đúng ra là một cuộc học hỏi vậy nhìn những người đang vất vả tập trung chế tạo đây sẽ là kiến thức mà tương lai bọn họ phải sử dụng và trải qua để trở thành một chế tạo sư.

Vị giáo sư lúc này mới để ý việc Lâm Thần không chạy ra quan sát bèn khá bất ngờ nhưng nghĩ lại, hắn đã có thể chế tạo một bảo vật sơ khai thì đã đủ tư cách làm một thuật sĩ rồi xem làm gì cho mệt.

Lâm Thần trong đầu thì nghĩ khác hắn có hệ thống ở đây thì tự tin chỉ cần có đủ vật liệu thì ngay cả thần bảo cũng có thể tạo ra được học làm gì cho mệt người, nhưng khi ánh mắt lướt qua một gian phòng thì dừng lại.

Cảnh tượng bên trong là cô Nguyệt đang gõ búa liên hồi lên một cục sắt nóng để tạo hình cho bảo vật , nghe tiếng gõ búa liên hồi đập lên cục sắt kèm theo đó là nhưng giọt mồ hôi rơi lấm tấm trên khuôn mặt chảy xuống đủ thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng dù vậy trên môi vẫn nở ra nụ cười ngọt ngào đến động lòng người.

Lâm Thần mải nhìn mà đến khi cục sắt đã trở thành một lưỡi kiếm ngắn rồi mới tỉnh ra, bèn tiếp tục quan sát hành động tiếp theo chỉ thấy đôi tay xinh xắn của cô cầm lưới kiếm lên lắp thêm một cái chuôi kiếm rồi vẫn nụ cười ấy nhưng mà tỏa nẳng hơn vì nàng đã hoàn toàn làm xong đó là một tiên bảo sơ cấp đúng vậy là một tiên bảo sơ cấp.

Người đầu tiên trong suốt một trăm năm qua chế tạo thành công một tiên bảo sơ cấp khi chưa tới ba mươi tuổi, nhìn thanh kiếm trên tay tỏa ra hào quang ánh sáng huyền ảo đây cũng chính là chỗ lợi hại của nó. Một bảo vật khi đạt đến cấp độ tiên bảo đều sẽ tỏa ra thứ thuộc tính mà người chế tạo thêm vào.

Mà theo như hắn thấy thanh kiếm này là một tiên bảo sơ cấp hệ ánh sáng vì ánh sáng tỏa ra khá bé, nhưng chừng ấy là đủ để cho mọi người xung quanh chú ý đến, cả đám học viên lúc này chạy nhao nhao sang quan sát khi biết đó là cô Nguyệt Lâm Thần nhìn sang phát hiện ai cũng có vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Đến cả vị giáo sư cũng gật gù tấm tắc khen nhưng không lấy gì làm lạ chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi, sau đó lão liền tiến về phía cô Nguyệt, Thần cũng lẹt đẹt theo sau. Thấy vị giáo sư tiến đến cô Nguyệt liền vui mừng giơ thanh kiếm lên vị giáo sư cũng mỉm cười.

"Ta đã biết rồi, cô chính thức trở thành tiến sĩ sơ cấp"

"RÁC RƯỞI!!!" Lúc này một tiếng nói phát ra là của Lâm Thần, nghe thế tất cả mọi người liền quay sang nhìn.

Lâm Thần vẫn đứng đấy nhìn vào đoạn kiếm hắn vốn khá bình tĩnh nhưng khi từ hệ thống biết được các vật liệu để chế tạo thanh kiếm này có thể tạo ra một tiên bảo trung cấp chứ không phải sơ cấp bèn lỡ miệng thốt ra một câu.

Lúc này trong đám học viên có người lên tiếng là Lý Văn Khôi "ngươi tên què, ta biết ngươi có thể chế tạo bảo vật nhưng ngươi lấy đâu ra tư tin nói đây là rác rưởi!"

Lâm Thần nghe vậy liền cạn lời vốn tính chỉ vào đống rác là đồ thừa từ việc chế tạo kia để cho qua chuyện ai ngờ tên súc sinh này lại nhanh mồm hơn cũng may hắn làm được bèn hất cằm.

"Vậy sao? Nếu ta nói ta có thể biến thanh kiếm kia thành một tiên bảo trung cấp vậy thì đã đủ chưa?"

Đối với bảo vật cách biệt về sơ và trung cấp là rất lớn nên khi nghe vậy ai cũng sẽ không có ý kiến nhưng trong trường hợp này ai nấy đều cười phá lên châm trọc.

"Haha dựa vào tên què ngươi, nếu như ngươi làm được ta sẽ hô to TA LÀ ÓC CHÓ còn nếu người làm không được thì đổi lại là ngươi thế nào! Có dám không?"

Lâm Thần nghe vậy như được mùa từ đầu chui ra một tên thích hạ mình như vậy chứ ít ra cũng phải để cho mình đường lui a, thấy Lâm Thần suy tư Lý Văn Khôi nói tiếp.

"Sao nào sợ à?"

Lâm Thần chỉ mỉm cười "được thôi, nhớ giữ lời nhé óc chó".

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.