Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Đế

Tiểu thuyết gốc · 2368 chữ

Biển đông là một vùng biển lớn của Việt Nam nơi đây là nơi sinh sống của nhiều loài sinh vật sống tạo ra một hệ sinh thái phong phú và đa dạng.

Biển đông rộng lớn được chia làm hai quần đảo lớn là trường sa và hoàng sa, trường sa rộng lớn là nơi cư chú của long tộc hùng mạnh, hoàng sa là nơi sinh sống của giao long tộc một trong những kẻ thù số một của long tộc.

Hai chủng tộc này thường xuyên xảy ra xung đột dẫn đến các cơn bão thường xuyên xảy ra đổ ập vào đất liền, nhưng cái danh long tộc không phải để trưng từ khi đức Long Quân được sinh ra thì vùng biển của giao long tộc đã bé đi rất nhiều gần như là diệt vong chỉ còn sót lại một vài cá thể nhưng đã nằm trong tầm kiểm soát của long tộc.

Giao long tộc vốn là một chủng tộc khát máu sẽ không để điều đó xảy ra nên thường xuyên khởi nghĩa để vực dậy nhưng không thành chỉ càng làm cho vùng biển của giao long tộc càng thu hẹp lại.

Trung tâm của long thành nằm trong hòn đảo ba đình trường sa đúng như cái tên long thành có ba tòa nhà lớn được gọi là long tháp,Trên mỗi tòa long tháp sẽ có một người quản lí gọi là tháp chủ. nhưng đó chỉ là phần nổi của một chủng tộc hùng mạnh.

Trên đỉnh một tòa long tháp nào đó có tiếng nói chuyện phát ra từ một gã đàn ông trung niên.

"Long đế! Đã nắm được tin tức của hai mẹ con Đại Lâm Vũ!"

Có giọng nói vang lên "ồ! Chúng đang ở đâu?"

Có tiếng đáp " Đại Như Ngọc hiện đang sống tại một tỉnh nhỏ của nam thành, con trai hắn Đại Lâm Thần thì đang học tại Học viện ánh sao!"

"Mà ngươi nói chuyện đó làm gì? Thù của ta ta tự báo việc trước mắt chúng ta cần tìm kiếm thứ đó cấp trên đang giục lắm rồi!" Gã thanh niên lạnh giong đáp.

"Không! Thưa long đế ! Ý tôi là có người của chúng ta thấy hắn sử dụng long lực! Hơn nữa còn có màu vàng!"

Gã thanh niên bật dậy khỏi ghế "có chuyện đó!"

"Vâng! Có cần thuộc hạ sai người đi bắt hắn!"

Gã thanh niên xua tay "không cần... lần này ta sẽ tự ra tay nhân tiện tìm cố nhân đàm đạo!"

Gã trung niên nghe vị long đế nói liền khom lưng cúi người rời đi.

Tại học viện ánh sao đại hội võ thuật đang gay cấn hơn bao giờ hết khi trân chung kết sắp sửa bắt đầu.

Trận chung kết với sự góp mặt của Đại Lâm Thần và Huỳnh Ngọc Khải Lân, cả hai đều là những thí sinh xuất sắc nhất giải đấu nên trận đấu hôm này sẽ vô cùng đặc sắc.

Hai người lúc này đứng trên sân khấu bên dưới là tiếng hò reo đầy nhiệt huyết của khán giả là các học viên năm nhất.

Khi tiếng bắt đầu vang lên cả hai lúc này liền lao vào nhau, Lâm Thần lúc này vẫn là những con bài cũ nhưng không bao giờ lỗi thời thánh lực tỏa ra đối cứng cùng Khải Lân.

Hai cánh ray lực lưỡng chạm nhau tạo ra những cơn gió nhẹ tỏa ra khắp sân đấu, rồi hai người lại tách ra sau đó lại lao vào.

Không biết qua bao nhiêu lâu Lúc này Khải Lân vì cạn linh lực nên giơ tay đầu hàng, khắp khán đài lúc này như bùng nổ một trân chiến không hề hoa mỹ chỉ đơn giản là sức mạnh và sự trâu bò rồi cuối cùng kẻ chiến thắng đã được chọn ra.

Đối với Lâm Thần thì trận đấu này khá là nhẹ nhàng khi mà các ứng cử viên cho chức vô địch là Lệ Thảo và Lý Nhu Nhi đều đã bị loại khi đấu với hắn dù một trong số đó là đầu hàng.

Đứng trên cao đón nhận vinh quang tràn về xung quanh là những tiếng hò reo hào hùng chúc mừng cho tân vô địch ngày hôm nay.

Trên khán đài giọng hiệu trưởng nhẹ vang "Xin chúc mừng! Quán quân năm này đã thuộc về Đại Lâm Thần!"

"LÂM THẦN VÔ ĐỊCH !" Những tiếng hô lớn kèm theo pháo hoa như nổ tung khắp đấu trường khép lại một đại hội võ thuật đầy thành công.

Lâm Thần đứng trên sân khấu sau khi nhận đầy đủ phâng thưởng bằng khen vòng hoa các loại liền rời đi, sân đấu cũng đang được tháo gỡ dọn dẹp sạch sẽ cho khóa học sắp tới.

Trong hành lang tiếng bước chân nhẹ vang lên đứng đối diện một gian phòng là Lâm Thần sau khi đã nhận giải xong, hắn hiện tại đang đứng trong kĩ túc xa nữ trước mắt hắn là căn phòng của Lệ Thảo.

Hắn không biết vì sao mình lại đến đây đầu tiên sau khi kết thúc giải đấu có lẽ là vì những câu nói đó, đứng trước căn phòng bằng vào tất cả dũng khí hắn gõ cửa.

Cốc cốc...

Có tiếng bước chân từ bên trong vang lên cánh cửa mở ra giọng nhỏ nhẹ thanh thót cũng vang lên "ai đó!".

"Là anh!" Lâm Thần mỉm cười nhẹ nói.

Hai ánh mắt Lệ Thảo ngước lên nhìn thấy hắn nàng liền nở một nụ cười hai tay vô thức giơ ra xà vào lòng hắn, Lâm Thần một tay cầm bó hoa tay còn lại cũng vòng qua eo nàng ôm lấy cơ thể mảnh mai ấm áp vào lòng.

"Cái này cho em!" Lâm Thần cầm bó hoa trên tay giọng điệu nhẹ vang lên.

Lệ Thảo ánh mắt liếc qua liền rưng rưng hai hàng lệ lần đầu tiên nàng cảm nhận được hắn quan tâm đến mình liền không kìm được hai hàng lệ tự động chảy dài.

Nhìn nàng rơi lệ trong con tim Lâm Thần lúc này nhói lên một cơn đau nhẹ bàn tay hướng lên lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, Lệ Thảo lúc này lau nước mắt trên gương mặt mình liền cầm chặt lấy tay hắn giống như là sợ đánh rơi một món đồ quý giá kéo vào trong phòng.

Căn phòng nàng không lớn nhỏ hơn phòng hắn, vì không có nhiều bạn bè hoặc là vì không đủ tư chất nên Lệ Thảo ở riêng một mình, Lâm Thần nhìn căn phòng với đầy đủ các vật dụng cần thiết cho cuộc sống nhu cầu hàng ngày.

Nhưng không có lấy một món đồ trang trí trang sức liền không khỏi đồng cảm phòng nàng thiếu thốn hơn hắn rất nhiều bèn tự nhủ sau chuyển này sẽ mua cho nàng vài món đồ để phòng.

Bỗng Lệ Thảo nàng lúc này cầm bó hoa trên tay Lâm Thần tiến về phía mặt bàn nơi có một chiếc gương đồng đang treo ở trên tường, nhìn vào chiếc gương đồng hình ảnh mờ ảo hiện lên nàng nở nụ cười yhenj thùng thỏa mãn, rút hết những bông hoa đã sớm héo tàn thay vào đó là bó hoa mới của hắn cắm vào trong sau đó quay mặt lại mỉm cười.

Lâm Thần lúc này đứng hình một vài giây sau đó sực nhớ ra điều gì đó liền móc tay vào trong túi lấy ra một mảnh sắt hình tròn nhỏ cớ nắm tay trắng xóa tiến về phía nàng.

Đứng phía sau nàng một tay đặt lên vai làm cơ thể nàng run lên đỏ ửng hai má hồng hào sau đó vươn mảnh sắt hình tròn lên, lập tức hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên trong đó.

Phải thứ mà hắn cầm trong tay là một miếng gương khác với tấm gương đồng của nàng, Lệ Thảo nhìn mình trong gương liền bất ngờ một tay vuốt lên gò má đỏ của mình Lâm Thần cười nhẹ nói.

"Em đẹp lắm!" Làm cho Lệ Thảo má đỏ càng đỏ thêm.

"Cái này tặng cho em!" Lâm Thần nói tiếp làm Nàng quay lại vui mừng hí hừng.

"Thật sao?" 

"Thật!" Lâm Thần đáp lại.

Nàng lúc này cầm lấy liền vui vẻ quay lưng hai chân nhún lên hôn nhẹ vào má hắn rồi chạy vào trong bếp, Lâm Thần sững sờ trong chốc lát mới tỉnh hồn sờ lên mặt mình sau đó gượng cười mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Lệ Thảo nàng lúc này đã chạy vào nhà bếp cũng liền xuất hiện trên tay cầm một bàn ăn nhỏ nhẹ giọng mới hắn ngồi xuống cùng ăn, Lâm Thần cũng không chê liền ngồi xuống ăn một chút sau đó ngồi ngắm nhìn nàng.

Ăn xong thì trời cũng chiều hắn xin phép nàng rời đi kĩ túc xã nữ nằm ở đối diện kí túc xã nam nên cần đi qua quảng trường học viện, Lâm Thần hôm nay tâm tình tốt nên chậm rãi bước đi.

Bỗng phát ra được một cỗ se lạnh sau lưng liền ngước lên tiếng hệ thống cũng vang lên.

"Long Cu,tuổi 36, cấp bậc đế binh, long tộc"

"Đặc cầu! đế binh" Lâm Thần thốt lên.

Ngay lập tức từ trên cao một bóng đen xuất hiện ở ngay trên đầu hắn toàn thân mọc đầy vảy rồng màu nâu như đống phân, tay gã nhô ra để lộ móng vuốt sắc nhọn lao xuống, làm hắn són dái.

Ngay khi cánh tay gần chạm vào người hắn thì từ trên đỉnh tháp của học viện thành chủ Lý Khai Thiên quần bò áo ba lỗ xuất hiện, di chuyển như một tia sáng lóe lên liền xuất hiện trước mặt tên long tộc chân giơ lên đạp mạnh vào bụng tên long tộc làm hắn bật ra.

Vảy rồng lúc này rơi tung tóe thấy được cứu Lâm Thần vui mừng có Chúa tể ở đây hắn được sống rồi bèn vội nhặt sạch những mảnh vảy rồng vừa tróc ra đút vào túi cười hiểm vảy của long đế kèo này thơm.

Tên long tộc lúc này bị đạp ra nhẹ nhàng đứng dậy không chút thương tích chỉ là tróc vảy mà thôi.

"Từ khi nào nam thành ta lại để long tộc lộng hành như vậy?!" Lý Khai Thiên đứng chắn trước mặt Lâm Thần nói.

Tên long tộc nhổ một bãi nước bọt khịt mũi "nam thành nghe ngứa quá!" 

Sau đó lạnh giọng " nam thành của ông rất nhanh sẽ biến thành long thành thôi vậy nên biết điều thì tránh sang một bên đây không phải chuyện mà ông nên chen vào".

Lâm Thần lúc này vừa nhặt vảy rồng vừa vểnh tai lên nghe trong lòng thầm nghĩ long tộc bá vậy sao, thì Lúc này thành chủ Lý Khai Thiên vẫn tỉnh bơ từ trên tay một tia ánh sáng lóe lên liền biến thành một thanh đao to ngang người gã chỉ về phía tên long tộc.

"Nói hay vậy ta cũng rất muốn xem ngươi lấy đâu ra bản lĩnh đó Long Cu!"

"Haha rất lâu chưa gặp ta muốn xem coi rốt cuộc chúa tể thì mạnh đến đâu?"

Nói xong toàn thân Long Cu lúc này phủ đầy lớp ánh sáng nhàn nhạt màu nâu đỏ trên đầu một chiêc sừng nhô ra đây ra dấu hiệu của long tộc khi long hóa.

Lý Khai Thiên lúc này trên tay cầm đại đao hướng Long Cu bổ xuống, gã lúc này cũng không sợ liền vận long lực tạo ra một lớp bảo vệ quanh thân ngay khi thanh đao bổ xuống lớp bảo vệ liền móp lại sau đó nứt vỡ ngay lúc đó cánh tay Long Cu liền đấm lên nhưng do chênh lệch về cấp độ gã liền bắn ngược về sau vẩy rồng bay tung tóe.

Lâm Thần lúc này như được mùa chạy khắp nơi nhặt những mảnh vảy rồng bị bong ra khỏi cơ thể Long Cu làm thành chủ sốt ruột hét lớn.

"Đừng chạy lung tung!"

"Muộn rồi!" Long Cu nham hiểm nói sau đó bứt tốc lao về phía Lâm Thần làm hắn hoảng loạn vội vàng sử dụng thánh lực bao lấy toàn thân.

Thành chủ lúc này lo lắng phi như bay về phía Lâm Thần cắm thẳng thanh đao xuống trước mặt Lâm Thần vừa kịp lúc cánh tay Long Cu đấm đến.

Keng...

Khi cánh tay Long Cu đấm vào thanh kiếm làm cho nó run lên bần bật thì cũng là lúc thành chủ xông đến đấm thẳng vào đầu gã, do sức ép từ hai người thánh lực trên cơ thể Lâm Thần lúc này nhạt dần đi.

Tên Long Cu lúc này bay ra xa từ trong đống đất đá ôm đầu đứng dậy máu chảy dài.

"Không phải sao?!" 

Lý Khai Thiên gầm lên "Ngươi rốt cuộc muốn gì?".

"haha! Muốn gì ư? Ngươi chưa cần biết" Long Cu cười nói.

Sau đó liền đứng phắt dậy bay đi Lý Khai Thiên đứng đó gã hoàn toàn có thể đuổi theo nhưng chắc chắc gã biết mình không thể làm gì được hắn, Lâm Thần lúc này vẫn tỉnh như bơ nhặt vảy rồng có người bảo kê nên cũng đếch sợ.

Thành chủ lúc này nhìn hắn dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc này vì động tính lớn từ cú bay vào tường của Long Cu làm rất nhiều người chú ý khi chiến đấu hai người bọn họ đã cố gắng không làm ồn nhưng trước sức mạnh quá lớn điều đó là không thành.

Vị thành chủ  lúc này xách cổ áo Lâm Thần bay đi làm hắn tứ chi giãy gụa tiếc hùi hụi vì trên đất vẫn còn vài mảnh vảy rồng.

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.