Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đòn

Tiểu thuyết gốc · 2500 chữ

Ở Đại Việt Thế Giới ai cũng đã nghe qua và đã biết, từ khi được khai sinh hình thành nên một đất nước như bơi giờ. Là nhờ vào công lao của vị vua đầu tiên từng xuất hiện nhưng đó cũng lại là vị vua cuối cùng xuất thế.

Tương truyền từ xa xưa khi đó Việt Nam vẫn là một quốc gia chưa chính thức, thay vào đó là vô số những bộ lạc nhỏ bé nằm rải rác khắp nơi, một thời kì chiến tranh xảy ra đất nước lầm than. Chính vị vua đầu tiên là người đứng ra dẹp loạn sau cùng khi chiến tranh kết thúc một đất nước đã được khai sinh.

Ngài có ba người con ai cũng là kì tài ngút trời vang danh một phương, lấy danh hiệu lần lượt là Thần Linh, Thần Sư và Thần Đan, ngài rất vui mừng nhưng lại lo lắng bởi ba người con trai ai cũng xuất chúng đứng đầu mỗi phương diện đều đạt đến đỉnh cao thì nên truyền ngôi lại cho ai. Sau cũng vì tuổi già sức yếu ngài đã chia đất nước thành ba miền Bắc, Trung, Nam do mỗi người con thay nhau quản lí.

Nhưng hòa bình chỉ là trước mắt thời gian thấm thoát thoi đưa chiến tranh lại nổ ra, tranh giành nhau chức vị, đến cùng chẳng ai nhớ đến công lao của ngài cả.

Lý Khai Thiên cũng nằm trong số đó cũng từng đứng lên tranh ngôi đoạt vị, một chức vị mà bản thân hắn không hề muốn ngồi vào, nhưng tại sao hắn lại tranh giành đó là vì nhân dân của đất nước này, hắn không muốn thấy ai phải đổ máu cả. Hắn đứng lên soán ngôi con cháu nhu nhược của vị thành chủ đời trước thành công làm chủ miền Nam.

Về sau khi ai cũng thấy tòa nam thành từng một nời huy hoàng bỗng dưng biết thành một tòa thành lạnh lẽo tựa như chết tróc không một bóng người là nơi làm việc của thành chủ.

Không ai biết ngài làm vậy vì lí do gì nhưng có một điều mà ai cũng biết và thừa nhận, ngài là một người tốt !.

Nhìn tòa thành lạnh lẽo từ rất lâu chưa được dọn dẹp Lâm Thần khi này đẩy cửa bước vào, ánh mắt hướng lên bên trong là vị thành chủ đang ngồi trên ghế quay lưng.

Hắn định bụng mở miệng thì thành chủ quay đầu lại lên tiếng.

"Ngươi có biết đâu mới là đất nước !".

Lâm Thần khựng lại vài giây vì khí thế lúc này của vị thành chủ, hắn cảm thấy trước mắt mịnh lúc này giống như là một người khổng lồ có thể một tay bóp chết hắn, nhưng quan trọng hơn vẫn là câu hỏi hắn suy nghĩ đâu mới là đất nước nhưng lại lắc đầu vì mình không biết.

Lâm Thần cố gắng gồng sức trả lời "Ta Không biết !".

Trước câu trả lời đó Lý Khai Thiên lúc này đạp mạnh một chân xuống đất sau đó liền có một luồng linh lực cũng được tỏa ra thành công bao phủ lấy khắp căn phòng.

Từ bên trong hắn nhìn thấy một bản đồ thu nhỏ của Việt Nam hiện lên rõ nét. Khi hắn vẫn chăm chú quan sát thì giọng nói của thành chủ vang lên.

"Việt Nam chia làm ba miền Bắc, Trung, Nam mỗi một miền lại có một vị thành chủ đẳng cấp Chúa Tể đứng đầu việc này thì ngươi chắc hẳn cũng đã biết, bên trong mỗi miền lại có một gia tộc đứng đầu lần lượt là Trịnh gia miền Bắc, Lý gia miền Trung, Hoàng gia miền Nam được xưng là tam đại gia tộc vẫn luôn lăm le cái ghế thành chủ, ngoài biển khơi thì lại có một Long tộc hùng mạnh vừa thành công đánh gục giao long trở thành bá chủ !"

"Vậy ta hỏi lại đâu mới là đất nước !".

Trước lời nói đầy ngạo khí của Khai Thiên hắn như chết lặng không biết phải nói gì, người đời cho rằng đất nước hiện tại hòa bình nhưng sự thực theo hắn thấy chẳng phải vậy đó chỉ là hòa bình trước cơn sóng dữ, nghỉ ngơi trước khi chiến tranh tiếp tục nổ ra.

Đất nước này chẳng có hòa bình thực sự mà chỉ là một vòng tuần hoàn giữa chiến đấu và nghỉ ngơi lấy sức để tiếp tục chiến đấu.

Thành chủ lúc này nhìn Lâm Thần đang suy tư mà tiến lại gần hắn bàn tay ngài giơ ra đặt lên vai hắn nói.

"Ta muốn cậu là người đưa Việt Nam trở thành một đất nước thực sự !".

Trước lời nói hùng hồn đó Lâm Thần thì lại nghĩ sang truyện khác, thứ hắn nghĩ đến là Lý gia nằm ở miền trung, tròng đầu hắn như vỡ lẽ thốt lên trong lòng.

"Đù ! Lý gia mà còn ở miền Trung bảo sao "bão" thế ! Đúng thật toàn là mấy con hàng nguy hiểm".

Rồi Lâm Thần lại nghĩ đến lời nói của Khai Thiên liền ngước lên trừng to hai mắt nhảy ra xa.

"Ạch ! Ngài kêu ta đi thống nhất đất nước ! ".

Quả thực mấy con hàng nhà Lý này không nên dây vào thì hơn, để lời này truyền ra ngoài hắn không bị vỗ chết mới là lạ.

Vị thành chủ lúc này cũng đã thu tay lại ánh mắt ngài dẫn trở nên tối đen lạnh giọng nói "hình như ta lời này có lẽ vẫn còn quá sớm ngươi hiện tại vẫn chưa hiểu được đâu !".

"Hiểu cái rắm ! Kêu một tên chiến sĩ cấp bảy đi thống nhất đất nước, làm bằng mắt à !" Lâm Thần gào thét trong lòng mà không ngừng mắng thầm.

Phải biết ngoài Nam thành ra trên đất nước ít thất đã có hai vị chúa tể, còn có tam đại ra tộc sức mạnh ra sao chưa rõ, ngoài ra giữa biển khơi mênh mông kia còn có một long tộc hùng mạnh, còn hắn một tên chiến sĩ chưa chắc đánh lại binh tướng, những kẻ chỉ là một lũ hộ vệ lâu la ngoài kia.

"Thôi thôi ! Chuyện này tính sao vậy ngươi hôm nay đến tìm ta có việc gì !" .

Đợi mãi cũng vào chuyện chính làm hắn vội vàng hỏi chuyện.

"Ngài có từng nghe qua nơi nào hay thế lực nào có một chữ Huyết trên ngực chưa !?".

"Huyết ! " . Thành chủ nghe xong vẻ mặt liền trở nên kiên định ánh mắt sắc lạnh nhìn đến làm Lâm Thần lạnh cả người.

"Ngươi không nên biết ! Chí ít là hiện tại".

Hắn rơi vào suy tư Không nên biết sao xem ra thành chủ biết về thế lực này, nhưng vì sao lại không muốn nói ra ngài một vị chúa tể lại phải e ngại sao.

"Vì sao chứ !?" Trước một màn này hắn chỉ biết gào lên cố gắng dò hỏi.

Thấy thành chủ thở dài đáp "Ngươi còn quá nhỏ bé để biết được sự thật ! Thế giới ngoài kia rộng lớn hơn ngươi nghĩ rất rất nhiều" .

Lâm Thần lúc này thay đổi sắc mặt hắn không thể hiểu nổi cái gì mà thế giới ngoài kia hắn chỉ quan tâm việc ai đã đưa Lệ Thảo đi, hắn đã hứa sẽ đưa nàng về thì dù là ai cũng không ngăn được hắn, hiện tại hắn nhỏ bé không có nghĩa tương lại cũng vậy, chỉ cần biết nàng ấy ở đâu hắn nhất định sẽ có cách.

Bèn tiến lại đứng trước mặt thành chủ hiên ngang mà nói "Ta không quan tâm dù đó có là Thần !".

Vừa dứt lời xung quanh hắn liền có một luồng sáng trắng vây quanh biểu tượng của Cường ý phát ra mạnh liệt, hắn trước đây đã từng mất tất cả nên hiện tại hắn biết thứ gì đáng quý đó là người thân !.

Thành chủ Lý Khai Thiên cũng bất ngờ trước những gì mình được nhìn thấy bèn mỉm cười.

"Được thôi ta sẽ nói cho ngươi biết với một điều kiện "

Lâm Thần lúc này ý chí của hắn đang tuôn trào bèn nói "Điều kiện gì ?".

"Đỡ được một đòn của ta !" dứt câu sức mạnh của gã tỏa ra, sức mạnh của một đấng chúa tể mạnh mẽ quét ra tạo thành một cơn gió nhẹ làm cho vòng sáng cường ý của Lâm Thần cũng có chút chao đảo tựa hồ có thể thổi bay cái cường ý nhỏ nhoi của hắn. Nhưng Lâm Thần vẫn đứng đó ánh mắt hắn lúc này đang bị ý chí mạnh mẽ chi phối liền gật đầu đồng ý.

"Được !".

Dưới sân đấu lúc này từ lúc nào đã xuất hiện hai thân hình đứng cách nhau mười mét một bên là thành chủ Lý Khai Thiên bên còn lại là Lâm Thần hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Lý Khai Thiên hai tay giơ ra tích tụ một quả cầu ánh sáng tự tin nói "ngươi có bao nhiêu con bài lấy ra hết đi !" .

Lâm Thần đứng đối diện một vị chúa tể khiến trái tim hắn lúc này đập nhanh vô cùng, dù biết mình vừa chơi dại nhưng đã nói thì cũng liền tự tin mà hành động.

Cả cơ thể hắn khi này đang dần nóng lên Máu của cái chết Huyết lực đang vẫn chuyển đến cực hạn, ai cũng biết máu chứa đựng linh lực đem nó vẫn chuyển ra toàn cơ thể đó là đối với thế giới này.

Ở thế giới hiện đại không có linh lực thay vào đó là vẫn chuyện không khí đi toàn cơ thể, máu như một cố máy làm mát của cơ thể, khi con người hoạt động mạnh máu sẽ vẫn chuyển nhanh để truyền tải sức mạnh cũng như khi mệt mỏi máu cũng sẽ tăng cường vận chuyện để ổn định lại cơ thể.

Huyết lực cũng vậy nó có thể đẩy khả năng vẫn chuyển linh lực đạt đến cực hạn khi sử dụng ưu điểm là không biết mệt mỏi, yếu điểm là khi ngừng sử dụng cơ thể sẽ suy yếu và mệt mỏi hơn gập nhiều lần bình thường.

Đây là lầm đầu tiên Lâm Thần sử dụng huyết lực đến cực hạn cảm nhận cảm giác sướng khoái đang dâng trào khiến hắn không còn cảm giác mệt mỏi hay lo sợ.

Lý Khai Thiên cũng khá bất ngờ vì cũng thấy được Lâm Thần mạnh lên không ít nhưng lại lắc đầu.

"Vẫn chưa đủ!" .

Lâm Thần nghe vậy cũng ngầm thừa nhận nhưng hắn vẫn chưa hết tay phải lúc này giơ ra Lạc ấn theo đó xuất hiện chạy dọc theo cánh tay hắn, đồng thời tay cánh tay trái cũng như vậy thánh ấn xuất hiện nó như những hình xăm đang không ngừng phủ lấy hai tay hắn sức mạnh khi này đồng thời cũng tăng lên.

Thành chủ lại thêm một phen bất ngờ về sự biến đổi thất thường này. Nếu huyết lực tăng lên sức mạnh không ít thì lần này phải nói là cực nhiều.

"Vẫn chưa đâu !" .

Vĩnh Hằng - Hồi Quang Phản Chiếu

ngay lập tức xung quanh Lâm Thần một tầng sáng vàng hiện lên bao bọc lấy cường ý như để bảo vệ hắn. Trong trạng thái mạnh nhất của mình hắn chỉ tay về phía thành chủ ngoáy ngoáy khiêu khích.

Thấy hắn đã xong việc thành chủ Lý Khai Thiên lúc này một ngón tay hướng lên trời quả cầu ánh sáng theo đó mà không ngừng lớn lên sau đó đưa chân về sau lấy đà ném về phía hắn.

"Đại Quang Cầu !" Gã bình thản nói.

Quả cầu ánh sáng sau khi rời tay thành chủ liền xới tung mặt đất trên đường nó đi qua sang hai bên kẻ thành một đường thẳng tắp.

Nhìn quả cầu nóng bỏng tay sáng rực đang lao đến làm Lâm Thần có chút hoảng sợ về sức mạnh của nó, hai cánh tay mang theo sức mạnh lúc này giơ ra bắt lấy quả cầu.

Ầm ầm ầm !

Khi cánh tay hắn bắt lấy quả cầu cả cơ thể liền trực tiếp bị đẩy lùi, quần áo trên cơ thể cũng bị thổi bay, sau đó quả cầu mới chịu dừng lại nhưng nét mặt Lâm Thần lúc này lại trông rất là khó coi.

Hự !

Quả cầu lúc này không ngừng to dần lên bắt đầu nuốt lấy cánh tay rồi cả cơ thể hắn vào bên trong, sức nóng bắt đầu làm Lâm Thần có chút đau đớn vô cùng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Ánh sáng của hồi quang phản chiếu dần bị đốt cháy bắt đầu nhạt màu hơn, làm cơ thể hắn bắt đầu có dấu hiệu cháy xém chịu không nổi.

A a a !

Lâm Thần hét lên đau đớn nhưng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng hắn muốn biết tất cả, hay đúng hơn là bắt buộc phải biết để cứu nàng.

Giữa cơn đau Lâm Thần cố gắng gượng nói " TA KHÔNG THỂ THUA ! "

"Vĩnh Hằng - Thăng Hoa ! "

Lâm Thần hét lớn cũng là lúc cả cơ thể hắn có sự biến đổi hồi quang phản chiếu dần biến mất, thay vào đó là một bộ áo mới hiện lên nhạt nhòa với hai màu vàng xanh, hai con ngươi hắn mỗi bên cũng hóa thành hai màu sáng vàng, xanh.

Giồng gánh tất cả sức mạnh mình có, cả quả cầu ánh sáng lúc này bị bóp méo cùng với vô số tia sáng lọt ra sau đó cả quả cầu khi này nổ tung thổi bay đất đá xung quanh bắt ra ra.

Khói bụi dần biến mất Lâm Thần lúc này nằm bệt trên một cái hố sâu không ngừng thở hộc hộc vì mất sức cùng với đó là cơn đau do huyết lực truyền tới khi trạng thái này kết thúc.

Hắn phát ra từng tiếng kêu rên rỉ phía vị thành chủ lúc này đã quay lưng rời đi không quên để lại lời nói.

"Ngươi thua rồi với chút sức lực đó vẫn chưa đủ đâu !".

"Có cảm thấy mình nhỏ bé yếu đuối không!? Muốn mạnh mẽ không !".

"Sắp tới sẽ có bí cảnh mở ra nếu muốn trở nên mạnh mẽ ngươi có thể tham gia hoặc là cứ yếu đuối như hiện tại !".

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.