Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Thiên kinh

Tiểu thuyết gốc · 1459 chữ

Sau khi Chiến Thiên trở về đến phòng mình thì việc đầu tiên cậu làm là lấy một chiếc gương ra soi mặt mình.

Hình ảnh trong gương là một gương mặt của một đứa trẻ đầy ngây thơ cùng với một đôi mắt một trắng, một đen. Sâu bên trong đôi mắt của một đứa trẻ đầy ngây thơ đó lại là một cỗ tan thương như một người trưởng thành đã trải qua sự đời.

Khi cậu nhìn thấy cặp mắt này cậu liền thất thần nhớ lại một chuyện xưa:

Thiên sơn là một ngọn núi cao đến tận mây, người ta đồn rằng ngọn núi này là nơi ở của thần tiên. Lúc này trên đỉnh thiên sơn có một ông lão gầy nhom, da dẽ nhăn nheo, nhìn qua cứ nghĩ lão có thể chết bất cứ lúc nào, trên trán ông có một con mắt màu tím cùng với sáu đường vân gợn sóng đại biểu cho lục đạo luân hồi. Phía sau ông có hai người một nam một nữ, người nam mặt một bộ đồ của võ sư nhưng hai tay áo đã bị xé bỏ lộ ra một đôi tay đầy cơ bắp của mình, còn người nữ thì mặt một bộ váy dài màu hồng có hình những cánh hoa đào, cùng với một băng vải cùng màu quấn ngang hong làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh của mình, trên miếng băng vải này có treo những cây kim châm, nàng mang một chiếc mặt nạ hình cáo chỉ để lại mái tóc dài đen tuyền óng mượt được cột đơn sơ lại bằng một ruy băng màu trắng, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua làm cho những sợi tóc mềm mại của nàng phất phới trong ánh trăng tạo nên một vẻ đẹp hư ảo nhưng ở đây cả ba người không một ai để ý đến vẻ đẹp đó mà chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời với ánh mắt đầy lo lắng

Lúc này trên bầu trời có 6 vết nứt cùng với hàng ngàn người đang đứng trên không nhìn xuống ba người, trong đó có 6 người, nói là người nhưng cũng không hẳn là người, vì 6 người này là sáu vị hoàng tử của địa ngục lần lượt là Satan, Asmodeus, Beelzebub, Belial, Leviathan, Mammon.

….

Võ hồn của mọi người trên toàn đại lục đa số đều là vật ngoài thân như vũ khí, thực vật… cho nên có thể thấy một người có võ hồn mà lại gắn liền với thân thể mình là kỳ lạ đến mức nào. Những thứ kỳ lạ chỉ khiến cho con người ta hiếu kỳ mà thôi, nếu đem ra so sánh với bất kỳ một võ hồn nào trên đại lục đều có thể thấy một nhược điểm chí mạng đó là không thể dùng một con mắt để đánh người, thử nghĩ xem người ta cầm dao, cầm búa, gậy gọc đi đánh nhau mà bản thân con mắt chỉ có thể nhìn mà thôi. Cho dù võ hồn là một khúc gỗ thì khi chủ nhân của nó có tu vi càng cao thì khúc gỗ đó cũng sẽ càng mạnh, có thể nói cho dù ngươi thức tỉnh võ hồn là một cây củi mục nhưng khi ngươi đạt đến cảnh giới võ đế thì cây củi mục đó cũng sẽ trở thành thần khí.

Đặt gương xuống, cậu mở lấy từ trong người một quyển sách bên trên có nghi "Luyện Thể Quyết" đây là môn công pháp nhập môn của toàn thể đại lục, nó là phần đầu của một quyển công pháp mà không ai biết tên đã thất truyền từ lâu, tuy rằng quyển công pháp này chỉ là phần đầu nhưng nó lại là lựa chọn tốt nhất cho những võ giả vừa mới thức tỉnh võ hồn.

Sau khi lật qua xem một lúc thì Chiến Thiên cười, cười thật to rồi lầm bầm nói

"Thì ra đây chính là phần đầu của Trấn Thiên kinh, đúng là ý trời hahaha"

Phần đầu của quyển Trấn Thiên kinh này được chia làm bốn phần đó là luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện xương. Muốn tu luyện môn công pháp này cũng không quá khó, chỉ có điều trong quá trình tu luyện lại khá đau đớn vì tiêu chí của môn công pháp này là phá rồi lại lập. Ví dụ như ngươi tu luyện tầng đầu là luyện bì thì ngươi phải kích thích da của ngươi đến cực hạn rồi sau đó dùng linh khí đã hấp thụ từ võ hồn mà hồi phục lại, khi ngươi dùng linh khí để hồi phục thì làn da đó sẽ được cường hóa bởi linh khí ẩn bên trong đó

Khép sách lại Chiến Thiên bắt đầu minh tưởng thông qua võ hồn của mình để câu thông với thiên địa bắt đầu tu luyện… trong lúc minh tưởng hắn nhìn thấy hai vòng xoáy một trắng, một đen. Vòng xoáy màu đen đang hút tất cả mọi thứ xung quanh nó, còn vòng xoáy màu trắng thì ngược lại nó luôn luôn phung ra một thứ nước màu đen.

Thúy Hương là một tỳ nữ có tư chất tu luyện bình thường nhưng vì võ hồn của cô là Hoạt Huyết thảo một loại thảo dược cấp thấp.

Nhưng do luyện đan sư ở Huyền Thiên đại lục khá hiếm cho nên khi người trên cao tầng của gia tộc biết được võ hồn của cô là Hoạt Huyết thảo một trong 3 loại chủ dược của tôi thể đàn thì đã cho cô vào dược phường làm việc học tập cách luyện đan, từ đó cuộc đời của cô lên như diều gặp gió được rất nhiều nha hoàn trong phủ lấy lòng, ngay cả những tộc nhân trong tộc cũng phải khách khí với cô. Nhưng hôm nay cô lại được lệnh từ nay về sau mỗi tháng phải giao một viên tôi thể đan đến cho Chiến Thiên một tên phế vật không biết có thể tu luyện hay không, khi cô nghe được tin này thì đã rất khó chịu vì theo cô nghĩ với thiên phú của mình thì phải được giao nhiệm vụ đi phát đan dược cho hai thiên tài mới thức tỉnh trong tộc rồi từ đó bồi dưỡng tình cảm với một trong hai người rồi sau đó...

Cốc… cốc…

Nghĩ đến đây Thúy Hương lại bực mình gõ vào cửa phòng của Chiến Thiên với vẻ không kiên nhẫn, một giây trôi qua không có tiếng đáp lại, 2s...3s im lặng. Trong cơn bực tức của mình Thúy Hương đá cửa phòng của Chiến Thiên, khi cửa phòng bị đá mở ra thì ngay lập tức có một mùi hôi thối sọc vào mũi cô làm cô nôn ọe.

Sau khi cô nôn xong thì nhìn lên lại thấy Chiến Thiên đang nhắm mắt hưởng thụ việc ngâm mình trong bồn nước, kế bên đó là bộ y phục dơ bẩn với chất dịch đen cùng với mùi hôi thối bốc lên từ đó, sau khi cô thấy cảnh này thì lại muốn nôn nhưng kiềm lại được, sau đó cô vứt cho hắn cái túi mình trên tay mình rồi quay người chạy đi chỉ để lại một câu nói:

"Đây là đan dược cùng linh thạch tháng này của ngươi".

Lúc này đây Chiến Thiên mới mở mắt khó hiểu nhìn cô ta chạy đi, rồi lại nhìn lên mặt đất chỉ thấy có một cái túi nhỏ bị vứt ở đó, cậu bèn dơ tay như muốn chụp cái túi nhưng cái túi nằm cách cậu xa gần sáu mét. Nhưng khi cậu dơ tay ra cái túi lại lắc lư sau đó bay thẳng vào tay của cậu, mở túi ra bên trong chỉ chứa một viên đan dược màu đỏ cùng với một viên đá màu trắng sửa khá là đục

"Đây hẳn là tôi thể đan cùng với linh thạch mà gia tộc phát cho ta… nhưng sao đan dược lại chỉ có một viên thế này ?"

Cậu cầm trên tay viên đan dược ngắm nhìn một hồi rồi há miệng ăn luông viên đan dược, sau đó lại nhắm mắt bắt đầu luyện hóa viên đan dược. Trong lúc cậu luyện hóa viên đan dược thì lại thấy hai vòng xoáy một trắng một đen đó tiếp túc một hút một đẩy, cứ như vậy một lúc sau cậu mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một hồ nước đen ngờm cùng với một mùi tanh hôi khiến cậu buồn nôn.

Bạn đang đọc Chiến Thiên Ma Tôn sáng tác bởi Tịch-Diệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tịch-Diệt
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.