Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc họp đầy căng thẳng

Tiểu thuyết gốc · 10625 chữ

Cuộc gặp mặt trong phòng họp.

Đoàn xe đi vào trong khuôn viên tòa thị chính, dừng lại trước cửa tòa nhà.

Khanh nhắc nhở.

“ Nguyệt, nếu được cô cũng không cần trả lời bất kì câu hỏi nào của Vũ Gia Quân. Ngài chủ tịch cũng chỉ có nói mấy lời thôi...”

Nguyệt gật đầu hiểu.

“ Yên tâm, lão Quân có nói gì đi nữa cũng không phải vấn đề tôi bận tâm, hôm nay tôi chỉ tới để gặp thầy mình là chính.”

Khanh hiểu, anh ta dẫn Nguyệt tới thang máy rồi chào.

“ Tôi chỉ dẫn cô tới đây thôi, còn lại cứ đi theo cảnh vệ.”

“ Anh không tham gia sao?”

“ Không, tôi chỉ là một trợ lý...”

Cửa thang máy đóng lại, Nguyệt cứ vậy cùng một cảnh vệ đi lên tầng 10, anh ta dẫn đường cho cô tới phòng họp.

“ Mời cô...”

“ Cảm ơn.”

Nguyệt đẩy cửa vào, bên trong đã có một số vị quan to ngồi trên bàn họp dài.

Ngài chủ tịch Đặng Chấn Kiệt chống gậy ngồi ở vị trí đầu bàn, vẫy tay gọi cô.

“ Cô Ánh Nguyệt, xin mời ngồi...”

“ Chào ngài chủ tịch, chào các vị ở đây.”

Nguyệt ngồi xuống một ghế trên dãy bàn.

Chỉ có vài người trong căn phòng họp rất rộng rãi, khiến cho không khí bên trong tĩnh lặng vô cùng.

Cô mở lời trước.

“ Vậy ngài chủ tịch cho gọi tôi tới là vì chuyện gì?”

Lúc này, mấy lão quan chức mới đánh mắt với nhau.

Còn ngài chủ tình chỉ gõ gậy nói.

“ Đưa cho cô Nguyệt xem đi...”

Một người lấy tài liệu đẩy về phía Nguyệt, cô xem qua nó một cách điềm tĩnh.

Đây hóa ra cũng giống như tài liệu trước đó Khanh đưa trước cho cô xem, Nguyệt mỉm cười thầm cảm ơn anh ta đã cho cô biết trước.

“ Mặc dù là một tên xấu trai, ăn mặc thì giản đơn và toàn mang tới tin không tốt nhưng có lúc cũng dễ mến thật...”

Nguyệt nghĩ thầm, trong tài liệu chỉ là vô số ảnh chụp, báo cáo về sự hiện diện ngày càng tăng của liên quân phương bắc ở biên giới giáp với miền nam.

Cũng như hàng loạt hành động chuyển quân, trang bị vũ khí đáng ngờ.

Trong chiến tranh 40 năm, phương bắc liên bang gồm các nước từng thuộc khối xã hội chủ nghĩa cũ là một khối liên kết có tổ chức về chính trị, kinh tế, quân sự không chính thức nhằm tự vệ trước các nước lớn.

Sau khi gia nhập Liên Bang chung, họ bị cuốn vào cuộc chiến ở mức độ lớn hơn và không may trở thành chiến trường của xung đột giữa phe Liên Bang Đông Á và Liên Minh Châu Âu.

Phương bắc tập hợp một tổ chức quân sự gọi chung là liên quân, được chỉ huy bởi Nguyệt đã trở thành lực lượng quân sự đáng gờm đánh thắng quân đội Liên Minh rất nhiều lần, để đến nay họ được mệnh danh là đạo quân lớn mạnh nhất.

Nhưng sau chiến tranh, liên quân không những không giải tán mà còn ngày càng củng cổ.

Liên tục trang bị thêm vũ khí hiện đại, tăng cường ngân sách cùng quân số, mở rộng hàng loạt căn cứ quân sự, vùng ủy quyền ở khắp các ngõ ngách trên thế giới.

Nguyệt biết là các nước phương bắc vốn không ưu các nước miền nam vì xung đột về tư tưởng, lợi ích cũng như bất bình đẳng trong chính trị.

Vì thế với vai trò là tấm khiên và lưỡi kiếm của Liên Bang, cái tổ chức quân sự này không thể giải tán bây giờ.

Thử nghĩ, bạn chiếu đấu rồi sống sót trở về nhưng quyền lợi lại không được phân chia công bằng khi anh em ruột trong nhà lại giàu hơn mà còn thu vét quyền lực trong nhà về tay mình.

Khi này bạn chỉ có thể lấy danh nghĩa từng là một anh hùng để có tiếng nói trong cái nhà đó thôi.

Tuy nhiên, lý do sâu xa hơn nhiều, Nguyệt đã củng cố liên quân về mặt quyền lực và vị thế để họ không bị giải thể, do cô cần họ tiếp tục tồn tại cho sự trở lại của mầm họa vũ khí sinh hóa trong 5 năm sau chiến tranh.

Cô cũng từng giải thích nó trước hội đồng, nhưng người ta không nghe mà cơ bản cũng không có tin.

Bởi họ đã căm ghét danh tiếng ngày càng tăng cũng như quyền lực lớn của cô rồi thì họ cũng chả cần phải nghe, họ chỉ mong tìm sơ hở để hạ bệ cô.

Tuy vậy, dù không có cô điều hành nữa, liên quân vẫn tự vận hành các công tác chuẩn bị cho một tương lai đầy tăm tối.

“ Chỉ những thứ này thôi thì các vị muốn bàn chuyện gì với tôi?”

Lúc này Vũ Gia Quân, kẻ mà Nguyệt rất ghét bởi giọng điệu tiểu nhân.

Ông ta ngồi ở một chỗ xa với Nguyệt mà cất lời.

“ Cô Chu Ánh Nguyệt, cô là cựu tư lệnh liên quân. Chúng tôi nghi ngờ cô biết gì đó về hoạt động quân sự hóa của các nước cộng hòa phía bắc...”

“ Tôi không liên quan và cũng không biết gì cả thưa ngài, tôi đã nghỉ hưu 4 năm nay.”

Nguyệt lập tức ngắt lời ông ta, phủ nhận cáo buộc của Gia Quân.

Ông ta rất khó chịu, nó lộ ra trên nét mặt.

Nhưng nhanh chóng Gia Quân quay trở lại bản mặt nói cười trông rất gian trá.

“ Cô Nguyệt, nếu cô nói vậy thì thật lấy làm lạ. Như cô biết đấy Liên Bang là một khối thống nhất của nhiều nước thành viên, tuy nhiên ở phương bắc các nước lại có xu hướng chống đối trung ương...”

“...Họ gia tăng tầm ảnh hưởng ở quốc tế, xây dựng một khối quân sự lớn mạnh luôn duy trì hiện diện ở biên giới với các nước phương nam, thậm chí bây giờ họ còn đóng cửa đất nước mà xây hàng dài các bức tường khổng lồ cùng căn cứ quân sự.”

Xem ra ông ta cùng phe cánh của mình đã điều tra rất kĩ về tình hình phía bắc mới tới đây chất vấn Nguyệt.

“ Mà những việc họ làm đều đến từ kế hoạch cô vạch ra hồi năm 2030, như vậy nghĩa là sao đây? Nghĩa là chính cô là tác giả cho tất cả những rắc rối của Liên Bang, việc cô làm dù là từ trong quá khứ cũng đang gây chĩa rẽ nặng nề Liên Bang này.”

Một người khác cũng thêm lời đồng tình với Gia Quân.

“ Đúng vậy, bây giờ các nước phương bắc đã từ chối đóng thuế chung cho Liên Bang, rục rịch là các nước phía vùng Vân Nam, Nam Hà, Tây Tạng cũng học theo.”

Một người khác cũng nói ra.

“ Nếu như xảy ra nội chiến, cô Nguyệt sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!”

Nguyệt cười.

“ Từ bao giờ một người phụ nữ độc nhất như tôi lại khiến các chính trị gia lão luyện lo sợ vậy, nhìn xem tôi bây giờ chỉ là một công dân đơn thuần của Liên Bang...”

“...Tôi chẳng có lợi ích gì khi làm Liên Bang rạn nứt cả, sao các vị không tự xem xét cách làm việc của hội đồng như thế nào mà các nước thành viên không muốn nộp thuế, sao không xem xét tình hình quốc tế như nào mà chỉ trích việc quân sự hóa của liên quân?”

Gia Quân chỉ đợi có vậy, tung ra con bài thứ hai.

“ Bởi vì tiền, việc cô bán vũ khí cho quân đội liên quân cũng như độc quyền nhiều ngành công nghiệp của các nước phương bắc chúng tôi đã điều tra ra rồi, doanh thu không nhỏ đâu...”

Một quan chức, có vẻ là tướng lĩnh cũng nói.

“ Khuấy động bất ổn, gây xung đột hay nội chiến để thúc đẩy việc tăng doanh thu vũ khí cùng sản phẩm công nghiệp chiến lược. Cô cao tay lắm Ánh Nguyệt.”

Một báo cáo khác được Gia Quân đưa ra cho chủ tịch Chấn Kiệt cùng các quan chức xem.

Nãy giờ Chấn Kiệt không nói gì, ung dung ngồi nhìn cái buổi chất vấn lẫn nhau của mấy lão già với một cô gái trẻ.

Nguyệt đến cười khổ.

“ Moon Conglomerate là một tập đoàn đa quốc gia lớn đặt trụ sở ở Biện Kinh và tôi quả thực là một cổ đông của nó, nhưng cũng chỉ có vậy. Người điều hành tập đoàn là CEO của nó chứ không phải tôi.”

“ Nhưng cô là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, nghĩa là cô có tiếng nói cũng như lợi ích gắn với tập đoàn nhiều nhất. Mảng công nghệ cao và vũ khí của MC cũng là do cô sáng lập ra đúng chứ?”

Gia Quân dùng lời lẽ có bằng chứng rõ ràng nên Nguyệt tạm thời hơi bí thế.

“ Thị phần vũ khí bán chạy nhất vẫn là cho liên quân, đồng thời nền kinh tế của phương bắc cũng bị tập đoàn đa quốc gia MC ngầm kiểm soát. Tôi sẽ không bất ngờ nếu chính trị của nó cũng bị kiểm soát bằng một cách thần kì nào đó. Bởi cô Nguyệt đây chẳng phải là một trong những bộ óc thông minh nhất thế giới đấy sao, đúng chứ?”

Nguyệt không ngờ mấy lão già này lại có thể dễ dàng quy chụp tất cả hoạt động của cô đều vì mục đích xấu như vậy.

Ngay cả việc cô thành công về mặt kinh doanh chúng cũng không bỏ qua, thực sự là không từ thủ đoạn.

“ Dường như gia tộc của cô cũng dính dáng việc này, em gái và em rể của cô cũng tham gia điều hình công ty con của tập đoàn, mẹ cô Nhược Hy Aí Linh cũng là một cổ đông của tập đoàn...”

“...Anh trai cô Chu Minh Triết thì nắm giữ chức vụ cao trong quân đội Hoa Bắc, chị gái cô Chu Thục Tâm chính là người điều hành của công ty con chuyên về mảng vũ khí của tập đoàn...”

“...Điều đó cho thấy cô cùng gia tộc của mình đang lũng đoạt rất nhiều về kinh tế, quân sự, chính trị của phương bắc. Chính cô là kẻ đảm nhiệm quyền lực chính trị của gia tộc vì cô đã trở thành một thành viên hội đồng khi trước.”

Gia Quân nở một nụ cười khi công kích thành công Ánh Nguyệt, tiếp đó lão tướng bên phe hắn cũng tiếp lời.

“ Nếu như vậy, không lạ gì khi cô cùng gia tộc tác động vào các nước cộng hòa thành viên để cho họ có những hành động nguy hại tới lợi ích chung.”

Nguyệt hỏi.

“ Là lợi ích chung hay lợi ích của mình Hoa Hạ?”

Tất cả chợt im lặng trong giây lát, Nguyệt nói.

“ Tôi không biết các ngài nghĩ gì khi chỉ trích từ tôi tới tận các thành viên trong gia đình tôi. Nhưng lòng trung thành cho quốc gia, cho Liên Bang của cha tôi và anh trai tôi đều được người dân Hoa Bắc chứng giám, em gái tôi nó là một nhà tư bản...”

“...Nó vô tội chả liên quan gì tới chính trị hay tôi cả, chị gái tôi là một kỹ sư công nghệ chuyên về vũ khí. Chị ấy không hẳn là một nhà điều hành giỏi mà là một kỹ sư trưởng còn trợ lý của chị ấy mới đang điều hành công việc công ty con. Còn mẹ tôi, bà ấy chỉ là một bà cô an nhàn hưởng thụ cuộc sống giàu có từ lợi tức cổ phần trong tập đoàn...”

“ ...Nếu nói tôi là người chủ mưu cho tất cả những chuyện này, cũng đúng một nửa bởi tôi mới chính là kẻ tạo dựng lên MC và đồng thời là người đóng góp cho viện tập hợp liên quân phương bắc. Đúng vậy tôi cũng chính là người vạch ra kế hoạch xây dựng lực lượng của liên quân.”

“ Vậy cô thừa nhận những cáo buộc về mình?”

Gia Quân hỏi, nhấn mạnh về từ “ Thừa nhận.”

Nguyệt chỉ cười.

“ Không. Bởi khi tôi lên kế hoạch cho việc quân sự hóa cả phương bắc, chính tôi đã tới giải trình trước hội đồng về lý do và mục tiêu của kế hoạch này. Tôi đã mang tới những bằng chứng tốt nhất mình có...”

“...Nhưng đáp lại là ngài Gia Quân đây cùng một nửa hội đồng đã không chỉ bác bỏ mà thậm chí còn tố cáo ngược lại tôi là chuyên quyền. Sau đó tôi từ chức, những gì xảy ra tiếp về sau chỉ là điều nằm ngoài tầm tay tôi mà thôi.”

“ Đừng có biện hộ cho mưu đồ của mình, Liên Bang đang có nguy cơ nội chiến là vì cô!”

Gia Quân vốn bản tính rất bất thường đã phản bác gay gắt.

Nguyệt nhún vai đáp.

“ Có thể là tôi gián tiếp gây ra một số nguy cơ do sự hiểu lầm. Nhưng sao các ông lại coi liên quân là một mối đe dọa, họ đang gia tăng tầm ảnh hưởng của chúng ta nên khắp thế giới bằng cách diện hiện quân sự một cách tích cực mọi châu lục...”

“...Họ cũng đang củng cố sức mạnh cùng với việc đóng cửa đất nước chẳng phải vì mối nguy vũ khí sinh hóa và phiến quân sao?”

Một quan chức nói lời mỉa mai.

“ Cô nghĩ chúng tôi tin được những điều vô lý mà cô nói ở hội đồng sao...?”

“ Tin hay không thì tùy các ngài, hội đồng có năng lực làm việc rất yếu kém. Bản thân các nước thành viên vốn đã không trông đợi nhiều vào hội đồng từ lâu, phương bắc cũng chỉ là đang tự lo và tự bảo vệ bản thân trước những mối nguy bên ngoài...”

“...Các ngài không tin tôi, không lắng nghe tôi không có nghĩa là các nước khác cũng như vậy, số ghế hội đồng bị Hoa Hạ chiếm tới một nửa là một sự bất bình đẳng trắng trợn có thể thấy rõ.”

Chấn Kiệt bây giờ mới mở lời.

“ Vậy là cô Nguyệt có ý kiến về cách hoạt động của hội đồng Liên Bang?”

Nguyệt khẳng định.

“ Thưa ngài, tôi đã ý kiến về cái hội đồng này từ rất lâu rồi chứ không phải là bây giờ. Nhưng hôm nay tôi tới đây với tư cách chỉ là một công dân bình thường, vì thế nếu có điều gì lỡ lời mong ngài cùng các vị lượng thứ.”

Nghe thế, nét mặt Chấn Kiệt căng lên với một nụ cười.

“ Rất thẳng thắn...”

“ Vâng, tôi nghĩ các vị ở đây lên lo lắng về vấn đề ở Ninh Giang và Phúc Kiến thì hơn. Đó là báo hiệu về một đợt bùng phát mà 4 năm trước tôi từng cảnh báo.”

Chấn Kiệt hỏi.

“ Cô có thể nói rõ hơn được không?”

“ Ngài chủ tịch phải biết rồi chứ, vụ bạo loạn ở Ninh Giang là do TLA sử dụng một số thứ xúc tác gây bùng phát dịch bệnh sớm. Loại dịch bệnh có thể làm biến đổi cơ thể con người thành quái vật!”

“ Đó là một tuyên bố vô lý, không có căn cứ khoa học!”

Gia Quân phản biện, nhưng bị Chấn Kiệt ngăn lại.

“ Vậy Gia Quân, anh giải thích sao về việc người đột nhiên cắn, xé rồi ăn thịt người khác?”

Vậy là ngài chủ tịch cũng đã biết được hiểm họa từ dịch bệnh, Nguyệt cay đắng trong lòng vì bây giờ mọi thứ đã quá muộn để miền nam tự cứu lấy mình.

Họ sẽ chỉ còn cách cầu nguyện ông trời mà tự lo cho mình, cô có chút buồn nhưng không nhiều vì việc này.

“ Dịch bệnh này là dạng vũ khí sinh học của Liên Minh, nó được reo mầm ở hầu hết các nguồn nước chính của Liên Bang chúng ta. Vì thế một khi nó bùng dịch thì không ai có thể chống đỡ nổi, phương bắc đã tiến hành quân sự hóa, chuẩn bị cho sự bùng dịch trong 4 năm qua. Còn các ngài cùng với Hoa Hạ và các nước miền nam đã chuẩn bị gì chưa?”

Bọn họ im lặng, bởi sự thật bọn họ đã chuẩn bị quá muộn nên chỉ có thể cứu vãn những gì có thể cứu như chính quyền, quân đội, lực lượng y tế, những thành phần tri thức.

Có lẽ phần lớn dân chúng sẽ chết hoặc phải tự sinh tồn.

Chân Kiệt phải thừa nhận sự thật với Nguyệt.

“ Chúng tôi thực sự không nhanh bằng cô, sự chuẩn bị là rất chậm chạp nên chỉ có thể cứu được 1 phần 10 dân số khỏi nguy hiểm. Phương bắc sẽ hỗ trợ trung ương khi dịch bệnh bùng phát chứ?”

Nguyệt lắc đầu.

“ Tôi không biết, tôi cũng chỉ được thông báo tóm tắt từ người của mình mà thôi. Lời khuyên cho các ngài là khi chuyện đó xảy tới, hãy tập hợp những người may mắn rồi rút về sau các bức tường ở phía bắc. Đó là cách chúng ta bảo tồn những gì mà mình có...”

Nghe Nguyệt nói vậy, Chấn Kiệt chỉ có thể ngậm ngùi mà than thở.

“ Haaa...Xem ra phải làm vậy thôi.”

“ Ngài chủ tịch!”

Gia Quân rất ngạc nhiên vì ông Kiệt lại không đả động gì tới những cáo buộc của họ về Ánh Nguyệt, mà lại hỏi cô ta về những chủ đề khác.

Nhưng bộ não của Gia Quân không hiểu rằng hôm nay Chấn Kiệt không tới để chất vấn Ánh Nguyệt, mà là để xin lời khuyên.

“ Cô Nguyệt. Tôi với cương vị chủ tịch Liên Bang rất cảm ơn những đóng góp của cô cho Liên Bang trong suốt thời gian hoạt động. Nếu được khi có vần đề gì, cô hãy gọi điện cho Khanh, anh ta sẽ cử trực thăng tới đưa cô về Môn Kinh an toàn.”

Nguyệt cảm ơn thành ý của thầy mình, nhưng cô từ chối.

“ Thành ý của ngài chủ tịch tôi xin nhận, nhưng tôi cũng đã có sự chuẩn bị cho riêng mình rồi...”

Chấn Kiệt hiểu, xem ra chỉ có ông là lấn cấn trong việc lo liệu.

“ Thật sự thì tôi muốn nói thật với cô, hôm nay tôi tới đây thực chất là để xin ý kiến của cô Nguyệt về chuyện này. Đáng lẽ ra chúng tôi đã phải tỉnh táo và nghiêm túc chuẩn bị như phương bắc, nhưng chúng tôi đã quá chủ quan...”

“...Những lời mà các quan chức khác ở đây nói khó nghe chỉ xin cô Nguyệt đừng để bụng, tôi dẫn họ tới thực chỉ để họ bớt lải nhải mỗi ngày ở văn phòng của tôi.”

Lời Chấn Kiệt nói ra làm kinh động mọi người kể cả Nguyệt.

Vì dù có là thế, cũng không nên nói ra trước mặt bao người rằng vị chủ tịch đáng kính chỉ đang coi họ là một trò hề trước mắt ông nãy giờ.

Nhưng có lẽ ông Kiệt đã tuyệt vọng vì Nguyệt không đưa ra được lời khuyên nào tốt hơn ngoài chạy trốn.

Với tinh thần trách nhiệm nặng nề đè nặng lên vai, Chấn Kiệt đã không còn phải nể nang điều gì trong tình cảnh này.

“ Ngài chủ tịch, tại sao?”

Viên tướng bên cạnh đứng dậy, nói với giọng hoảng sợ.

“ Ông không thấy gì sao đại tưởng, Ninh Giang chính là kết cục của tất cả chúng ta khi dịch bệnh bùng phát. Các ông nghĩ rằng những gì các ông nói hàng ngày tôi đều nghe sao, tôi vẫn luôn tin cô Nguyệt nói đúng mà bây giờ quả đúng là như vậy...”

“...Các ông thân là quan chức, nhưng không làm việc của mình mà chỉ lo tư lợi, bây giờ thì chúng ta đã không thể quay đầu được nữa rồi!”

“ Ngài chủ tịch, chúng tôi chỉ là...”

Gia Quân định cất lời nhưng chưa kịp nói hết câu.

“ Gia Quân, anh ngậm miệng được rồi! Anh không hoàn thành được chút gì trọng trách của mình, thật sai lầm khi tôi đã nghe lời anh.”

Ông ta bị chủ tịch quát mắng chỉ có thể im lặng.

“ Bây giờ, những cáo buộc đối với cô Nguyệt đã không còn có giá trị gì, việc cố kết tội một người phụ nữ vì lý do riêng của các ông chẳng để làm gì nữa cả khi mà có lẽ vài năm tới chúng ta còn không có quốc gia để quản lý...”

“...Sẽ chẳng có chuyện liên quân đảo chính gì hết, với cái hiểm họa trước mắt sẽ không ai ngu ngốc gây chiến bây giờ. Tôi yêu cầu các người chấn chỉnh lại tác phong tư tưởng, chuẩn bị thực hiện những kế hoạch chu đáo cho ngày bùng phát.”

“ Vâng...”

Mấy người đó đồng thanh vâng lệnh như thuộc cấp nhận lệnh của sếp mình, ở căn phòng này ngài chủ tịch là có tiếng nói hơn cả.

Ông quay sang nói riêng với Nguyệt.

“ Nguyệt, chúng tôi đã vô vọng rồi, mong rằng cô cùng người nhà rút lui lên phía bắc an toàn.”

“ Ngài chủ tịch, chưa hề vô vọng. Sự chuẩn bị của phương bắc đến nay không phải là vô ích. Phần lớn dân chúng ở phía bắc đã được tiêm phòng đầy đủ, chúng tôi đã xây các hàng tường bê tông khổng lồ che chắn cho phía bắc. Các ngài có thể tập hợp những gì còn lại và rút lui về đó, Liên Bang này vẫn sẽ tồn tại tiếp cùng những người còn sống.’

Nguyệt khích lệ ông ấy, cô tin là chỉ cần còn người thì còn hi vọng.

Nhờ sự khích lệ đó, Chấn Kiệt cũng nở nụ cười nhẹ nhõm được một lần.

“ Chỉ sợ thân già như ta không thể gặp lại cô lần nữa...”

Nguyệt bỗng cảm thấy hoang mang khi nghe lời đó, cô chưa chuẩn bị tinh thần để người tiến bối ra đi.

“ Đừng lo, ít nhất ta chưa đi bây giờ đâu, hãy gặp ta lần cuối vào lúc có thể.”

“ Một lời đã hẹn ngài Chấn Kiệt. Tôi sẽ gặp ngài vào khoảnh khắc đó.”

Ông già còn phải đỡ gậy khi di chuyển đó dường như đọc được suy nghĩ của Nguyệt, phải nói là rất hiểu cô.

Vị tướng kia bây giờ mới cầu khẩn Nguyệt khi đã hiểu được tình hình.

“ Cô Nguyệt, liệu liên quân có thể chi viện cho chúng tôi khi chuyện đó xảy tới chứ?”

Thật nực cười vì họ từng muốn giải tán liên quân, mà đã vậy vài phút trước đám người còn coi liên quân là một mối họa.

Nay họ cầu xin sự giúp đỡ từ liên quân.

“ Nếu có thể , liên quân sẽ giúp...”

“ Chúng tôi sẽ làm gì được đây nếu những tỉnh khác cũng sẽ như Ninh Giang?”

“ Ngài có thể mang những thành phần tinh anh của quốc gia đem đi trốn tại những vùng vắng người, rồi sau đó tùy các ngài tình toán. Chúng tôi cũng không có đủ thuốc cho tất cả người dân nên cũng chỉ cung cấp được cho thiểu số ở miền nam...”

Thuốc ở đây được nhắc tới là vaccin phòng bệnh, mỗi người phải tiêm đủ 4 đến 5 mũi để thực sự an toàn khỏi bệnh đột biến từ thể protein độc kết hợp cùng thể virus.

Tuy vậy dân số của Liên Bang có tới 3 tỷ người, thực sự không đủ thuốc cho tất cả mọi người.

“ Còn lại, nếu các ngài muốn thì liên quân sẽ tiến hành vận chuyển các ngài tới phương bắc an toàn.”

“ Tôi hiểu rồi.”

“ Theo ước tính của tôi, có lẽ còn trên dưới 1 năm nữa. Hoặc có thể là nhanh hơn không chừng nếu có tác động từ ngoại cảnh. Cụ thể như nào các vị nên đối thoại với những lãnh đạo của liên quân hiện thời.”

Vị tướng cũng ngậm ngùi chấp nhận hiện thực, việc tranh đấu với nhau đã không còn ý nghĩa gì nữa khi mà tất cả đều bình đẳng trước cái chết.

Chấn Kiệt nói.

“ Vậy thì, những việc hôm nay sẽ kết thúc tại đây. Cô Nguyệt xin hãy quay về cẩn thận, rất cảm ơn lời khuyên cùng lời cảnh báo của cô về vấn đề sống còn của quốc gia này. Nếu được tôi mong cô tha thứ vì những hành động trước kia, mong cô chuyển lời thăm hỏi sức khỏe của tôi tới cha cô, tư lệnh Chu Hạo Hiên.”

Chấn Kiệt cúi đầu thể hiện sự kính trọng và biến ơn với những đóng góp của Nguyệt trong quá khứ, ông phải làm vậy vì sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Đặng Chấn Kiệt là một trong những lão thành khai sinh ra thể chế Liên Bang thống nhất các nước cộng hòa làm một.

Ông cũng là nhà lãnh đạo giỏi với con mắt nhìn người rất tốt, quy tụ dưới trướng đều những tinh anh mà người giỏi nhất là Vương Gia Qúy.

Ánh Nguyệt coi ông như thầy dạy dỗ cô về chính trị, khi mà Chấn Kiệt đã đỡ đầu cho Nguyệt bước vào giới chính trị tinh hoa khi trở thành một phần của hội đồng.

Cô rất kính trọng ông cũng như cách ông kính trọng và tin tưởng vào tài năng cùng phẩm chất con người của cô.

Tuy nhiên cuối cùng, Nguyệt đã rời khỏi hội đồng còn Chấn Kiệt thì nay đã quá già yếu.

Nguyệt cúi đầu đáp lại Chấn Kiệt.

“ Thầy, con có lẽ không còn có thể giúp thầy được nữa. Nhưng thầy vẫn là một lãnh đạo tốt và là một người tuyệt vời. Cảm ơn sự giúp đỡ của người trong suốt thời gian qua, con xin phép ra về trước.”

“ Không có gì đâu, cô Nguyệt hãy đi về cẩn thận.”

Hai người vẫy tay chào nhau, Nguyệt cuối cùng rời đi sau cánh cửa gỗ chỉ để còn lại những lãnh đạo ngồi thẫn thờ trong phòng.

Sự an ủi nhỏ đối với ngài chủ tịch.

Chấn Kiệt lúc này rơi vào trầm tư suy nghĩ, cho tới khi Gia Quân bước tới.

“ Xin thứ lỗi cho sự hồ đồ của tôi. Nhưng tôi muốn báo cáo cho ngài một tin tốt.”

“ Tin gì?”

“ Vâng, tôi phải thừa nhận là mình có định kiến hẹp hòi về cô Nguyệt và đã có thủ đoạn để hạ bệ cô gái đó. Trước mọi người tôi xin thừa nhận lỗi lầm này, thực sự hôm nay tôi cũng chỉ là muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô Nguyệt mà thôi.”

Ngay cả vị tướng ban nãy, Vĩnh Gia cũng có lời.

“ Ông Quân không phải người duy nhất, tôi tướng Vĩnh Gia cũng đã tìm cách đổ lỗi cho cô Nguyệt để biện hộ cho sự bất lực của bản thân tôi trong việc kiểm soát tình hình.”

Chấn Kiệt thở dài.

“ Nếu các ông sợ ta phạt nặng, thì đừng lo. Mọi người cũng không cần phải giả tạo với nhau như vậy, bởi sẽ không có ai bị kỷ luật nữa đâu.”

Gia Quân chỉ cười.

“ Tôi không phải vì việc đó. Tôi cùng tướng Vĩnh Gia thực chất đã bàn bạc vì có sự đề phòng với những cảnh báo của Nguyệt từ lâu, chúng tôi đã tổ chức xây dựng hàng loạt nơi trú ẩn lớn, chuẩn bị vật tư cùng với vũ khí cũng như tiến hành tuyển quân bí mật...”

“...Hoa Hạ chúng ta tuy không chuẩn bị tốt như phương bắc, nhưng ít nhất cũng không tuyệt diệt!”

Nghe lời này, mắt Chấn Kiệt trợn tròn lên.

Ông già quay lại nhìn đám người này.

“ Vậy ra các người khi có quyền lực trong tay, có thể làm bất kì việc gì mà tôi cũng không biết?”

Vĩnh Gia đáp.

“ Xin ngài bớt giận, đấy là tất cả khả năng của bọn tôi có thể làm.”

“ Tại sao lại không có sự chuẩn bị chu đáo đầy đủ như phương bắc, mà lại chuẩn bị một cách chọn lọc nhỏ mọn như vậy chứ!”

Gia quân đứng ra giải thích.

“ Ngài Chấn Kiệt. Miền nam chúng ta có đặc điểm khác biệt với miền bắc. Chúng ta có đông dân gấp đôi so với họ, đồng thời truyền thống của họ là đoàn kết một lòng trung thành với giới cầm quyền thì người dân chúng ta lại không như vậy...”

“...Các phe phái chính trị ở miền nam ngài cũng biết rồi đấy vẫn thường đấu đá lẫn nhau. Tôi cùng Vĩnh Gia chỉ có thể tập hợp một phe cánh liên minh với nhau mà chuẩn bị cho những kịch bản xấu như là để phòng ngừa. Bản thân chúng tôi cũng không tin tưởng cảnh báo của cô Nguyệt lắm tới khi vụ Ninh Giang thực sự xảy ra...”

Vĩnh Gia tiếp lời theo.

“ Từ vụ Ninh Giang, chúng tôi mới lo sợ có thể liên quân phương bắc sẽ có hành động nhằm ra tăng tầm ảnh hưởng cũng như giành lấy quyền kiểm soát nguồn nhân lực và tài nguyên của miền nam cho mục đích chuẩn bị riêng của họ...”

“..Nếu điều này xảy ra sẽ chỉ có lợi cho miền bắc nhưng không có lợi cho cả Liên Bang, vì thế chúng tôi mới đề nghị ngài triệu tập Ánh Nguyệt vì cô ta là người duy nhất biết liên quân đang thực sự làm gì.”

Chấn Kiệt lắc đầu ngán ngẩm.

“ Nguyệt chẳng làm gì cả, cô gái đó chỉ muốn giúp Liên Bang mà thôi nhưng chúng ta lại không hiểu được điều đó lúc trước, giờ như cổ nói các người đã hiểu chứ. Đừng để phòng liên quân nữa mà hãy tập trung tìm cách bảo vệ người dân đi...!”

Họ đồng thanh đáp.

“ Chúng tôi đã rõ...!”

Chấn Kiệt sau đó vỗ vai Gia Quân.

“ Anh cùng Vĩnh Gia mặc dù rất tồi về phẩm chất đạo đức đối với tư cách một quan chức cấp cao. Nhưng ít ra hai anh cũng có tài và đã cố gắng nhất có thể để cứu vãn cái Liên Bang đang sụp đổ từ cả trong lẫn ngoài này. Cảm ơn.”

Gia Quân cùng với Vĩnh Gia nhìn nhau, cùng mỉm cười mãn nguyện khi được công nhận.

Những quan chức đi theo ông già Chấn Kiệt bắt đầu sắp xếp về lại Môn Kinh để hoàn thành những vấn đề chuẩn bị cuối cùng, chờ ngày phán xét đối với miền nam đang dần cận kề.

Trên xe.

Nguyệt trên xe cùng Khanh quay trở về, bây giờ đã là giữa trưa.

Khanh không thể kìm chế sự tò mò, hỏi đối phương.

“ Vậy cuộc nói chuyện như nào rồi, cô bị bọn họ bêu rếu bao nhiêu tội trạng?”

Nguyệt đáp.

“ Rất nhiều...”

“ Vậy kết quả?”

“ Hừm, tôi đang không hiểu họ là diễn kịch hay làm thật nữa. Đầu tiên tôi vào đã bị cáo buộc về những sai lầm khi còn đương chức, đồng thời còn bị cho là lợi dụng chức quyền để củng cố quyền lực cùng tầm ảnh hưởng của gia tộc...”

“...Họ lấy bằng chứng rằng các thành viên của gia tộc tôi đều nắm giữ tiền tài, danh vọng, quyền lực có thể lũng đoạn kiểm soát cả phương bắc.”

“ Rồi sao nữa?”

“ Sau đó tôi phản bác, nói rằng họ đang nói quá lên sự thành công của gia tộc tôi là do lợi dụng chức vụ. Dù sao họ không có bằng chứng cụ thể mà chỉ là luận cứ chung chung phỏng đoán nên tôi không sợ...”

“...Nhưng ngài Chấn Kiệt từ đầu không nói gì thì bấy giờ lại quay ngoắt xin tôi một lời khuyên về vấn đề tương tự như Ninh Giang.”

“ Ninh Giang á?”

“ Anh biết không Khanh, những lời cảnh báo của tôi về hiểm họa vũ khí sinh học còn sót lại của chiến tranh đã thành hiện thực. Ninh Giang chỉ là khởi đầu mà thôi, rồi sớm muộn 1 đến 2 năm tới chúng ta tiêu tùng sớm!”

Nghe vậy, Khanh sờn hết cả da gà khi nghĩ tới những báo cáo trình lên chủ tịch về vấn đề Ninh Giang, đó là một cuộc chiến giữa người sống với người chết.

“ Cô đã khuyên thế nào?”

“ Tôi chịu, anh nghĩ bây giờ liệu khuyên còn có ích không, chúng ta sắp hết thời gian rồi mà miền nam mới chỉ chuẩn bị một cách chọn lọc những cái dễ nhất. Có lẽ tương lai của Liên Bang trông cậy hết vào miền bắc.”

Khanh nghe vậy cũng cay miệng đáp.

“ Toi thật.”

Nguyệt quay sang hỏi Khanh.

“ Thực sự không có màn diễn kịch thật chứ?”

Khanh tới dãy nảy lên vì câu hỏi ngớ ngẩn đó.

“ Cô nghĩ chủ tịch lại làm trò đó với cô à...?”

“ Tốt lắm, cuối cùng kết thúc ngài ấy cảm ơn tôi rồi tạm biệt. Ngài ấy đã già và có lẽ ngài ấy muốn vớt vát mối quan hệ này với học trò của mình.”

Khanh cười cười.

“ Cô nên biết học trò giỏi nhất của ngài ấy không phải tôi mà là cô đấy. Vương Gia Quý tuy giỏi nhưng không phải hoàn toàn nhờ ngài ấy đào tạo nên như cô...”

“ Tôi không ngờ đấy...”

“ Vậy thì cáo buộc về việc cô cùng gia tộc lạm dụng chức quyền, là giả hả?”

Nguyệt nhìn anh ta chằm chằm bằng đôi mắt cực kì nghiêm túc.

“ Tôi nói thật chỉ mình anh biết thôi nhé, tất cả điều họ cáo buộc đều là thật.”

“ Hả...?”

Khanh giật mình.

“ Đúng là tôi đã dùng quyền hạn của mình để kiểm soát quân đội, từ đó kiểm soát nền chính trị thời chiến để mà đưa những thân tín của mình vào các vị trí quan trọng. Đồng thời tôi cũng tính toán thành lập MC để tiện can thiệp vào nền kinh tế sản xuất, tôi để những thành viên có năng lực trong gia tộc vào những vị trí phù hợp...”

“...Một tay tôi tính toán tất cả kế hoạch kiểm soát toàn bộ phương bắc để có chỗ dựa sau này, chính tôi lập kế hoạch cho phương bắc chuẩn bị cho những hiểm họa như dịch bệnh.”

“ Cô...Cô...!”

Khanh không thể tin được Nguyệt nói ra một tràng dài âm mưu của cô nàng.

“ Tôi tiến hành quân sự hóa cả phương bắc để tăng thu nhập về vũ khí, công nghệ cao cho MC. Từ đó chiều lòng các nhà tư bản để họ tiếp tục ủng hộ tôi, giờ đây tôi có quyền lực mềm bất khả xâm phạm.”

Nguyệt thừa nhận một số sự thật cho Khanh biết, cô đã làm anh ta bị sốc nặng vì lâu nay Khanh tưởng rằng đó đều chỉ là cáo buộc vô căn cứ của phe chống đối lại Nguyệt.

“ Tôi không ngờ cô lại là người như vậy...!”

“ Cũng thường thôi, chính trị thì không từ thủ đoạn, giống như trong chiến tranh vậy. Tôi sẽ chuẩn bị con thuyền thép cực tốt để bản thân không thể chìm.”

“ Ngài chủ tịch có biết sự thật này không?”

“ Có lẽ với sự già dặn đó, ngài ấy cũng đoán được một nửa rồi.”

Khanh thực sự tròn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta quả thực ghê gớm.

“ Vậy những cáo buộc về việc cô thông đồng với kẻ thù trong chiến tranh, rồi buôn lậu vũ khí ra bên ngoài, rồi lạm quyền và hạ sát cấp dưới...?”

“ Hừm, anh đoán xem. Tôi sẽ đảm bảo lợi ích của gia tộc, của cả Liên Bang bằng bất kì cách nào. Vì lý tưởng thì mọi cái giá đều rẻ.”

Nguyệt đáp một cách nhẹ nhàng, như thể cô đã quen với suy nghĩ này.

“ Tại sao cô lại nói với tôi tất cả điều này vào bây giờ?”

Khanh hỏi, anh đảo mắt kiểm tra khắp xe, máy chống thiết bị nghe lén vẫn hoạt động.

Hai vệ sĩ ở khoang trước không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ do một tấm kính chống đạn ở giữa đã cách âm hoàn toàn.

Ánh mắt anh ta quay trở lại với đầy sự nghi ngờ hướng vào Nguyệt

Nguyệt cười, huých vào vai Khanh.

“ Còn gì nữa, tôi đang tuyển dụng anh về làm việc cho mình đấy. Ông Chấn Kiệt đã già rồi và chính ông ấy cũng nói rằng bản thân không sống được lâu nữa. Vậy sau này một trợ lý trung thành chuyên làm những việc ngầm cho ông già như anh sẽ phải làm sao, anh không sợ bị thủ tiêu à Khanh? Hoặc bị ai đó bắt về moi thông tin...!”

Khanh nghe xong cũng thấy lo lắng cho bản thân mình, quả thực anh từng nghĩ tới việc này rồi nhưng cũng chưa thực sự quá để tâm.

Một người như Triệu Vũ Khanh chỉ mang lon thư ký chủ tịch, có quyền tiếp cận nhiều điều cơ mật nhưng lại không đủ quyền lực để tự bảo vệ bản thân.

Khi ô dù của anh ta là chủ tịch không còn, thì Khanh cũng đến ngày tàn.

Hơn nữa anh ta cũng là làm toàn việc ngầm mà chủ tịch không tiện nhúng tay, do đó cũng kết thù với một số người mà chính anh ta cũng từng làm một số việc xấu.

Hiển nhiên anh ta sẽ bị thanh trừng hoặc buộc phải sống thoi thóp bằng cách bán thông tin.

Một người như anh ta dễ bị cơ quan nội vụ, cảnh sát, tình báo hay các phe phái chính trị nhắm tới bắt bớ.

Khanh bắt đầu hoang mang về tương lai của mình, thực sự anh ta vẫn còn trẻ khỏe mới hơn 30 tuổi.

Kết thúc cuộc đời tại đây thì thực đáng tiếc.

“ Nếu không có ai để phục vụ hay chỗ nào để đi, hãy tới với tôi. Với quyền lực mềm của mình tôi có thể bảo vệ anh an toàn, tôi cũng có lực lượng hoạt động ngầm riêng giống như người của anh...”

“...Cho nên sẽ dễ hợp nhất với nhau nếu muốn, kể cả anh định rút lui về nhà nghỉ hưu tôi cũng có thể sắp xếp một chỗ trú ở phương bắc cho anh.”

Nguyệt nêu những quyền lợi rất ngon nghẻ cho Khanh bây giờ, so với tình cảnh của mình thì Khanh quả thực không có gì phải chê điều kiện tốt như vậy.

Nhưng lý trí con người khiến anh ta còn rất phân vân.

“ Tôi có thể suy nghĩ được chứ?”

“ Được, cứ giữ lấy danh thiếp tôi đưa khi trước, nếu anh quay mặt sau của nó sẽ thấy một số khác. Đó là số điện thoại vệ tinh của tôi, dùng nó để liên lạc với tôi cho an toàn.”

“ Cảm ơn cô...”

“ Nếu anh đồng ý anh hãy gọi để hẹn gặp nhau sau, còn nếu không anh cũng có thể nhờ tôi giúp. Dù sao tôi với anh không lạ gì nhau, không cần phải ngại khi cần nhờ vả.”

“ Tôi hiểu, tôi có thể đem theo người quan trọng của mình theo cùng không?”

Nguyệt gật đầu đống ý.

“ Được, miễn là những người này kín miệng. Nhưng Khanh à, hãy quyết định nhanh chóng vì thời gian là kẻ thù của anh...!”

Khanh gật đầu hiểu.

Đứa cháu nuôi.

Khi Nguyệt trở về, cô được Quả Quả cùng với Liên chạy ra chào đón ngay cửa.

“ Chào chú này đi con, chú ấy tên là Khanh...”

“ Cháu chào chú Khanh.”

Hai đứa trẻ chào người đàn ông xa lạ sau Nguyệt, Khanh cũng vui vẻ đáp lại bằng cử chỉ thân thiện.

“ Chào hai cháu...”

Nguyệt nói.

“ Vậy Khanh, anh có thể về rồi. Cảm ơn đã cho tôi đi ké...”

“ Không có gì, vậy tạm biệt cô.”

Khanh rời đi cùng đoàn xe.

Tối hôm nay Nguyệt nấu một bữa tối ngon lành cho hai đứa nhỏ.

Sau khi dùng bữa xong Quả và Liên bắt đầu lên phòng chơi, còn mỗi Nguyệt ở tầng dưới nghe nhạc một mình qua cục loa con kết nối không dây với mạng của điện thoại.

Bình thường đây sẽ là những khoảng thời gian thư giãn để Nguyệt tĩnh tâm suy nghĩ thông suốt quãng thời gian vừa qua, chắp nối những sự kiện để tính toán lại.

Hoặc đôi khi cô để đầu mình rỗng tuếch cho nhẹ nhàng.

Nhưng dường như đợt này những chuyện không đâu vào đâu cứ ập về làm Nguyệt rất đau đầu.

Người ta thường nói ghét của nào trời trao của đó, mà quả đúng vậy một sự phiền phức mới lại đến.

Khi ung dung nghỉ ngơi, điện thoại của cô ting lên vài tiếng.

Mở ra xem thì thấy tin nhắn Bosschat từ người có tên Trần Cao Lãng. Đó là một đứa trẻ mà Nguyệt nhận nuôi.

Một cậu thanh niên bây giờ cũng đã 17 tuổi, thông minh, ham học hỏi nhưng có tính nổi loạn của người trẻ.

Cậu ta xưng hô với Nguyệt là cô cháu, Nguyệt cũng vui lòng đồng ý.

Bởi Cao Lãng thực chất là con của một đồng đội đã hi sinh trong chiến tranh của cô.

Cô đã hứa sẽ chăm sóc bảo vệ cho đứa con trai duy nhất của anh ta sau khi chiến tranh kết thúc.

Đó là một đứa trẻ tội nghiệp, nó không được nhìn thấy cha kể từ khi còn trẻ thơ dại và mất mẹ khi mà đã đến tuổi hiểu biết về thế giới.

Nguyệt như lời hứa đã nhận nuôi cậu ta từ cơ sở trẻ mồ côi ở Hoa Bắc, tuy vậy khi đó cậu ta cũng đã 12 tuổi, không chấp nhận gọi Nguyệt là mẹ nuôi và đến khi đủ tuổi vào cấp 3 thì đòi ra ở riêng.

Cô cũng vui lòng đồng ý điều kiện đó, đảm bảo cho Lãng một cuộc sống rất đầy đủ dựa theo điều kiện tài chính cùng mối quan hệ dồi dào của cô.

Tuy nhiên vì ở riêng, Lãng cũng có chút chểnh mảng việc học bởi tính nổi loạn của cậu ta.

Cô thường phải dọn dẹp hậu quả mà cậu cháu để lại, tất nhiên Lãng cũng biết điểm dừng đúng lúc nên Nguyệt vẫn còn sự tin tưởng với đứa cháu nuôi.

“ ...Cháu đang tới nhà cô tối nay, cháu có chuyện cần cầu xin cô giúp...”

Thấy dòng tin nhắn đó, linh tính mách bảo Nguyệt là đứa cháu này lại có chuyện gì rồi.

“ ...Làm ơn đừng mang tin xấu cho cô đấy, hôm nay là ngày vui của cô...”

Lãng chỉ nhắn lại một hình nền con khỉ với 5 dấu chấm trên đầu.

Sau đó, chuông cửa đã vang lên làm Nguyệt bất ngờ lớn.

Cô nhìn qua camera ở cửa, là Cao Lãng trong bộ đồ tuổi teen đứng đó chờ đợi, cô chỉ lắc đầu mà cười.

“ Vậy con đã tới, nhanh thật đấy cô còn tưởng một lúc nữa...”

Giọng nói của cô dịu dàng trìu mến dành cho cậu ta.

“ Chào cô Nguyệt, cháu vào được chứ?”

“ Cứ tự nhiên, hôm nay cháu có muốn chơi cùng Liên không? Con bé đang ở trên phòng với cháu gái cô...”

Cao Lãng ung dung vào nhà, tò mò.

“ Cháu gái cô ạ?”

“ À là Quả Quả mà cô thường kể đấy, tiếc là cháu chưa từng gặp con bé, nó đáng yêu lắm.”

Cao Lãng tròn mắt nhìn người cô nuôi đang ôm má tự sung sướng khen hết lời cháu gái mình.

Cũng không phải lần đầu thấy điệu bộ có phần trẻ con của cô nuôi, Lãng ngồi xuống ghế sofa mà thở dài một hơi, nói thật mục đích của mình.

“ Hôm nay cháu ghé thăm cô đột xuất, thực ra là vì muốn nhờ cô giúp đỡ...”

Nguyệt dựa người vào tủ lạnh ở bếp, nhìn cậu cháu chuyên đi báo hại bắt đầu kể lể.

“ Vậy lại gì đây?”

“ Bạn cháu bị bắt về đồn cảnh sát rồi, cả bọn đều bị bắt ở tận đồn lớn của thành phố vì tội ăn trộm và đánh nhau...”

Nguyệt nghe thực sự không muốn lọt tai.

“ Rồi sao nữa?”

Lãng nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.

“ Cô giúp cháu lần này được không, xin cô bảo lãnh cho các bạn cháu ra khỏi đồn nếu không họ sẽ bị đuổi học mất.”

Nghe đứa cháu đầy lòng tốt nói vậy, Nguyệt thở dài một cái.

“ Haaaa...Lãng, cháu có biết đây là lần thứ mấy cô phải giải quyết chuyện của cháu rồi không?”

“ Hình như là lần thứ 4 ạ.”

“ Ôi làm ơn, cháu có thể nói nó với giọng vô tư vậy sao?”

Lãng cau có, cậu ta rất mong cô nuôi đồng ý.

“ Xin cô...”

“ Bọn chúng mắc tội gì?”

Cậu ta bắt đầu kể ra chi tiết sự việc, dù cho có vài phần là giả dối.

“ Một đám công tử nhà giàu trong trường liên tục thách thức, trêu đùa chúng cháu mấy ngày qua, cháu đã không chấp nhặt bọn chúng và các bạn cũng vậy. Nhưng chúng giám làm hỏng cả xe đạp của nhóm chúng cháu.”

Nguyệt nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét gay gắt Lãng làm cậu ta hơi sợ, nhưng Lãng vẫn kể tiếp.

“ Vì quá tức, một số bạn trong nhóm của cháu đã trộm xe của chúng rồi làm hỏng xe chúng. Khi mấy tên đó tay còn trói gà không chặt tới trả thù, các bạn trong nhóm của cháu chỉ đơn giản là tự vệ.”

“ Ồ. Vì vây mà sau đó cả bọn đều vào đồn? Sao cháu không bị gì?”

“ Cháu không tính toán với bọn chúng nên từ đầu tới cuối không động tay vào, cháu đã cố can ngăn nhưng đám bạn vẫn quá thù dai.”

Nguyệt nhếch mép cười nhạt trước cách biện hộ của thanh niên trẻ, cô thử giả định.

“ Có đúng vậy không hay chính cháu là người chỉ đạo đám bạn làm chuyện này?”

Nghe thấy sự nghi ngờ của cô mình, Lãng lập tức đứng dậy phản bác.

“ Không! Cháu không phải là người như vậy! Cháu sẽ không để anh em của mình đứng trước mũi chịu sào...!”

Nguyệt ra dấu khóa miệng cho cậu ta nói khẽ, cô nhắc nhở.

“ Đừng làm ồn lên, hai đứa nhỏ vẫn còn trên tầng đấy.”

“ Cháu không có làm thế, cháu hiểu cô không muốn giải quyết rắc rối của cháu. Vì thế cháu đã cố nhịn, cố gắng làm mọi thứ ổn thỏa...”

Lãng nói trong sự ấm ức, xem ra đúng là cậu ta không muốn thật.

Nhưng Nguyệt chưa tin lắm, tuy vậy cô vẫn đổi vấn đề.

“ Thôi được, cứ cho là như cháu nói đi nên cô cũng không muốn nghĩ linh tinh về cháu mình. Nhưng cháu phải nhớ cháu sắp trưởng thành rồi, cháu sẽ phải chịu trách nhiệm cho suy nghĩ và hành động của mình vì cô thì không thể che trở cho máu mãi.”

“ Cháu biết rồi...”

“ Tốt. Nhưng về vấn đề của đám bạn cháu, cô nghĩ chúng cũng cần chịu trách nhiệm cho hành động của mình rồi đấy, thay vì nhờ vả cháu.”

Lãng hơi sốc, cậu ta lại cố gắng thuyết phục cô nuôi.

“ Không thể, cháu không thể bỏ bọn chúng ở đồn như vậy...Nếu để quá vài ngày anh em của cháu nhất định sẽ bị đuổi học...!”

Nguyệt tỏ vẻ thờ ơ.

“ Vậy thì kệ chúng, nếu đã là anh em kết nghĩa, bạn bè thân thiết thì cũng phải hiểu cho nhau mà không làm liên lụy người khác. Bọn trẻ chúng sẽ hiểu cho hành động của cháu thôi.”

“ Nhưng nếu họ bị đuổi học, họ sẽ mất tất cả. Có rất nhiều bạn có hoàn cảnh khó khăn.”

Nguyệt cười.

“ Lãng à, cháu không thể vì thấy ai đáng thương là muốn che chở cứu giúp được, kể cả có là bạn của cháu. Bởi vì cháu đâu thể làm được, cháu toàn nhờ cô giúp mà thôi và cô thì không có sức giúp nhiều như vậy.”

Đâu thể chỉ vì đó là nhóm bạn mà Lãng chơi cùng thì chúng sẽ được bảo vệ như Lãng.

“ Cháu không thể bỏ anh em của cháu như vậy, nếu không cháu không dám nhìn mặt chúng nó nữa.”

“ Vậy thì cháu có thể tới đồn, trình bày với họ rồi xin họ thả đám bạn của cháu.”

Đến lúc này Cao Lãng phải kiệm lời, không thể phản bác luận điệu của cô nuôi.

Cậu ta vốn biết thừa mình không có khả năng đó, những gì mà cậu ta có bây giờ đều do cô nuôi chu cấp cả.

Nhưng mà, Lãng nghĩ ra một cách.

“ Đám bạn cháu, cháu nghĩ chúng đáng được cô giúp một lần nữa, sau đó cháu sẽ chấn chỉnh lại bọn chúng.”

Nguyệt nghiêng đầu nhìn gương mặt ỉu xìu của Lãng, một cậu trai trẻ đẹp trai, ăn mặc luôn chạy theo mốt.

Cô biết thằng nhóc này rất thông minh, nhưng nó lại dễ mềm lòng.

“ Đám bạn của cháu dù cho có chỉ là đáp trả lại hành động xấu của kẻ khác, nhưng lại là lũ ngốc khi không biết kiềm chế, không hiểu biết. Dù cho cháu có nói chúng tốt đẹp thì hành động của chúng nó là sai trái, mà cháu bảo rằng mình là thủ lĩnh của nhóm?”

“ Vâng...”

“ Vậy sao chúng lại không nghe lời cháu? Nếu đã là thủ lĩnh chúng phải tuân theo cháu, bởi cô biết cháu hiểu chuyện hơn chúng.”

“ Cháu hiểu, dường như họ nể cháu hơn là trung thành với cháu.”

Nguyệt đi tới ghế sofa đối diện, ngồi đó nói chuyện tiếp với Lãng.

“ Hừm, chúng nể cháu vì chúng được lợi khi chơi với một thiếu gia nhà giàu, đúng chứ? Vậy thì chúng không đủ tốt đẹp để cháu chơi cùng đâu...”

Lãng phản bác lại.

“ Không. Cô không hiểu, bạn của cháu rất tốt, chúng đều là những kẻ yếu dễ bị bắt nạt chỉ cố tập hợp lại để cùng bảo vệ nhau mà thôi. Chúng cháu đều sống cùng 1 khu kí túc xá, vì thế chúng cháu thân thiết với nhau nhất.”

Nguyệt gật đầu tỏ mình đã lắng nghe, cô đáp.

“ Dẫu vậy chẳng có lý do gì cô giúp đỡ chúng lần nữa, cô không phải thánh thần. Nếu một số người đã ngu ngốc hành động thiếu suy nghĩ thì cần một bài học để chấn chỉnh lại. Có thể chúng bị đuổi học, nhưng không có nghĩa chúng không thể học lại ở trường khác đúng chứ?”

Lãng vô cùng sầu não, cậu ta uống hết một cốc nước đầy để lấy lại tinh thần.

Với một người cô khôn khéo giỏi nói chuyện như vậy, cậu ta cần tìm cái lý để cô mình chịu giúp.

“ Bọn nó không thể học lại được lần nữa, bạn cháu cũng giống cháu vậy đều là trẻ mồ côi do chiến tranh. Cha mẹ chúng đều chết hoặc mất tích trong chiến tranh như cháu, chúng đang ăn học bằng tiền trợ cấp của trại trẻ và quỹ hỗ trợ người có hoàn cảnh khó khăn...”

“...Nếu bạn cháu bị đuổi học, bọn nó sẽ trắng tay vì không còn trợ cấp, sẽ phải lang thang ngoài đường như ăn xin và rồi có lẽ chúng sẽ thành tội phạm...”

“...Cô cũng là cựu chiến binh mà? Cô cũng đã đón cháu về nuôi dưỡng vì cha của cháu là đồng đội cũ với cô. Xin cô, vì bọn họ cũng giống cháu mà xin cô mủi lòng giúp đỡ lần này, cháu van nài cô đó...”

Lãng chắp tay vái lạy, thái độ rất khẩn thiết.

Nguyệt khẽ cau mày khi nhìn bộ dạng người cháu nuôi, xem ra cô phải xem xét lại quyết định của mình.

“ Nhưng nếu chúng còn tái phạm, vậy thì cô phải làm sao đây Lãng?”

Lãng lập tức hứa.

“ Nếu chúng còn ngu ngốc như vậy, cháu cũng chỉ còn nước mặc kệ. Nhưng thực sự lần này bạn cháu không hẳn là hoàn toàn có lỗi, chúng cũng là bị chọc cho tức quá hóa liều. Đám công tử bột đó chỉ bị thâm tím mặt mày nhưng dám tố cáo với cảnh sát là bị đánh gãy tay, xe chúng cũng chỉ có bị tạt sơn mà chúng dám nói bị đập hỏng...”

“...Cháu không thể giải thích được với cảnh sát, vì thế nên...”

Nguyệt giơ lòng bàn tay ra hiệu cho cậu nhóc im lặng, cô đã hiểu tình hình.

“ Nếu thực sự chúng là những đứa trẻ đáng thương vậy, có lẽ một ngày nào đó cháu nên đưa chúng tớ đây khi nghỉ học dài ngày. Cô sẽ uốn nắn cho chúng như cách cô rèn luyện cho cháu như bây giờ.”

Ý của Nguyệt là một kì huấn luyện kiêm lao động khổ sai ở một cánh rừng nào đó phía bắc, nơi cô huấn luyện dạy dỗ cho những đứa trẻ bị mồ côi trong chiến tranh để chúng nên người.

Cái gọi là chương trình hỗ trợ cho trẻ mồ côi bởi chiến tranh hòa nhập cuộc sống của tổ chức tái thiết Liên Bang Đông Á (EAFRF) là một dạng giảng dạy, cải tạo về tư tưởng, đạo đức và lối sống cho những đứa trẻ sống trong cuộc chiến hay chịu ảnh hưởng nặng bởi nó.

Sống trong một cuộc chiến, trẻ em rất dễ bị lệch lạc về nhiều mặt bởi tính chất tàn nhẫn của chiến tranh.

Vì vậy khẩn cấp cần nắn chỉnh nhân cách của trẻ tránh việc lớn lên chúng trở thành vấn đề về an ninh hay trở thành gánh nặng cho xã hội.

Do Nguyệt cũng có phần quản lý trong vấn đề này, cô thường tổ chức giáo dục lại cho bọn trẻ theo kiểu kỷ luật quân đội, ngay chính Lãng cũng từng bị giáo dục lại kiểu này nên rất sợ.

Cậu ta thầm tưởng tượng lại viễn cảnh đám bạn vô kỷ luật của mình mà bị ép vào khuôn khổ sẽ rất thảm.

“ Xin cô đấy, nếu làm vậy họ chết mất.”

Nguyệt lắc đầu không đồng tình.

“ Bắt buộc, nếu cháu muốn tốt cho bạn bè của mình thì nên ủng hộ việc này.”

“ Vậy cô đã đồng ý giúp rồi ạ?”

Lãng bắt đầu có tia hi vọng.

Nguyệt nhẹ một cái gật đầu đồng ý.

“ Được thôi, cô sẽ giúp đỡ cho cháu lần này nhưng cảnh cáo đây sẽ là lần cuối. Sau đó cháu và đám nhóc phải tự bảo ban nhau mà sống tử tế, hành động khôn ngoan tránh gây rắc rối...”

“...Cuối cùng cháu phải khiến bọn chúng nghe lời mình, tới đây gặp cô để được uốn nắn trở lại làm người tốt...Hứa đi Lãng.”

Lãng giơ tay thề.

“ Cháu xin hứa với trời đất nhất định sẽ không để cô phiền lòng như vậy nữa, nhất định vậy!”

Nguyệt liếc xuống túi áo đứa cháu, thấy lộ ra mấy điếu thuốc lá.

“ Nào, trước tiên đưa hết thuốc lá cùng bật lửa của cháu đây. Khi nào tới sinh nhật 18 tuổi cháu mới được quyền hút.”

Lãng ngớ người.

“ Nhưng...”

“ Đưa đây.”

Nguyệt chìa tay ra, đứa cháu bất lực phải đưa toàn bộ thuốc của mình cho cô nuôi, cậu không muốn giấu vì biết nếu làm thế cô Nguyệt có thể lục soát cả người mình bây giờ.

“ Các cháu còn dám hút thuốc khi chưa đủ tuổi, hừm xem ra đúng là ngày càng tệ...”

Cô liếc nhìn Cao Lãng.

“ Đừng nói ở chỗ ở của các cháu, còn có mấy thứ hay ho khác nhé...”

Lãng nuốt nước bọt, lo lắng khi bị cô mình nghi ngờ.

“ Ngày mai cô sẽ tới đồn cảnh sát cùng cháu, nhưng đồng thời sau đó cháu phải dành cả ngày để chơi cùng hai đứa trẻ nhà cô.”

“ Cháu làm sao chơi được với con nít được ạ?”

Lãng không thấy hứng thú khi phải đi trông trẻ, nhưng đáp lại là ánh mắt lạnh như băng của cô nuôi.

“ Vậy thì những gì cô vừa đồng ý, rút lại...”

“ Được ạ, mai cháu nhất định sẽ là người anh thật tốt.”

Lãng vội phải đồng ý với nụ cười miễn cưỡng.

“ Hừm tốt lắm, nhưng là người anh tốt mãi mãi mới đúng chuẩn. Còn về chuyện bạn cháu gia cảnh thế nào, cô sẽ điều tra sau. Có lẽ phải đưa bọn chúng lên bắc...”

Nguyệt xem giờ, cũng đã khá muộn.

Lãng thì thắc mắc hỏi.

“ Tại sao vậy ạ?”

“ Cô cùng Liên sắp chuyển lên Hoa Bắc sống, có lẽ khoảng 1 tháng tới. Cũng định nói với cháu nhưng hôm nay có dịp thì tiết lộ luôn.”

“ Nhưng tự dưng cô lại chuyển tới đấy?”

“ Cháu biết đấy Lãng, công việc của cô giúp cô biết được một số chuyện mà đài báo không nói tới, vì vậy cô quyết định sẽ rời đi khỏi đây sớm...”

“...Cháu cũng sẽ phải rời đi, nhưng cô cá là cháu không muốn rời xa bạn bè của mình, nên chúng có lẽ cũng cần rời đi cùng.”

Lãng ngạc nhiên, cậu ta không hiểu có chuyện gì nhưng ắt nó phải quan trọng tới nỗi cô nuôi nghiêm túc tới vậy, nhìn vẻ mặt của cô Nguyệt là không giống đùa chút nào.

“ Kể cả việc học của chúng cháu?”

“ Để cháu cùng đám bạn cháu chuyển sang một ngôi trường tốt của Hoa Bắc là không khó trong khả năng của cô. Đằng nào chúng cũng phải tham gia giáo dục lại ở đó vì chúng là trẻ mồ côi do chiến tranh, chúng cần được uốn nắn cho thẳng người bằng kỷ luật.”

“ Vâng vâng...”

Lãng không phản bác, cậu ta hiểu nếu phản đối thì cô nuôi sẽ có cách cực đoan hơn để bắt cậu phải đồng ý.

“ Ngoài ra, đám bạn của cháu chắc chắn sẽ chưa được tiêm phòng, vì vậy cháu sẽ là người phải bắt chúng tiêm phòng 1 mũi và tiến hành khử độc cơ thể...”

Nói rồi Nguyệt đi vào phòng làm việc, lấy ra một vật nhìn như ấm nước cùng với một gói nhiều ống tiêm 1 lần có sẵn thuốc bên trong.

Cô mở nắp ấm nước ra, bên trong là một cái đồng hồ cùng với công tắc mở đóng, hiệu chỉnh gì đó.

“ Cháu biết dùng máy xả khí nén rồi đúng không, khí trong bình là thuốc khử độc cơ thể thống qua đường hô hấp để đi tới máu và lục phủ ngũ tạng.”

Lãng chớp mắt vài cái cho tỉnh ngủ, cậu ta không hiểu cô mình đang nghĩ gì.

“ Cô định cho bọn bạn cháu phê thứ thuốc hít nào đây?”

Nguyệt giơ tay tí thì gõ đầu cậu ta một phát, nhưng lại thôi làm Lãng phải giật mình.

“ Cháu nghĩ cô có ý đồ không tốt sao, ngược lại thì có. Cháu bắt buộc phải mang nó bí mật để trong phòng của bạn mình rồi bật nó lên, đảm bảo khi chúng ngủ đều sẽ hít đủ thuốc lọc độc trong máu...”

“...Ngoài ra đính thân cháu phải tiêm phòng cho chúng bằng thuốc này, nói với chúng đó là điều kiện bắt buộc trước khi được chuyển tới Hoa Bắc.”

“ Cháu hiểu.”

“ Đây là thỏa thuận của cô và cháu, nhớ đấy thực hiện như thỏa thuận nếu không cô cũng sẽ không giúp cháu nữa.”

“ Vâng. Nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?”

Nguyệt không giải thích yêu cầu của mình, cô chỉ đáp.

“ Cháu chưa nên biết lý do, nhưng cô đảm bảo việc lọc độc trong máu của các bạn cháu là điều tốt. Cháu tin cô chứ?”

Lãng nhìn vào bình khí nén được ngụy trang bên ngoài như ấm đựng nước đó.

“ Cháu tin cô, nhất định sẽ làm như cô căn dặn.”

Lãng thấy chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ là cho đám bạn phê chút thuốc chắc sẽ ổn.

Hơn nữa cô Nguyệt không phải người xấu, Lãng nghĩ sự thật rồi cô nuôi sẽ nói cho mình biết.

“ Đám bạn cháu đều ở một tầng kí túc chứ?”

“ Dạ, đúng hơn chúng cháu thuê hẳn một phòng trọ lớn cho cả bọn mười mấy đứa, nên là ăn ngủ gần sát nhau rất tiện.”

Nghe vậy, Nguyệt nở một nụ cười hài lòng.

“ Cháu đã ăn tối rồi chứ?”

Lãng gật đầu thể hiện mình ăn uống đủ, rồi tay Nguyệt chỉ lên trần nhà.

“ Có muốn lên chơi với bọn trẻ một lúc không? Tối nay cứ ngủ qua đêm ở nhà cô...”

“ Dạ thôi cháu xin phép trở về trước, hẹn gặp cô vào ngày mai ở trụ sở chính của cảnh sát thành phố.”

Nguyệt cười, xoa đầu cậu ta.

“ Nhóc về cẩn thận đấy.”

Bạn đang đọc Chiến Tranh Thế Giới Khác sáng tác bởi Sangngoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangngoan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.