Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Vân

Tiểu thuyết gốc · 1134 chữ

“Sư phụ ở yên trong này, đến bữa con sẽ mang thức ăn và nước đến cho người, đừng đi đâu cả!”

Thanh Diệp nghiêm mặt dặn dò, đoạn cô mang một cái bọc lớn ra đưa cho Trường An và nói tiếp:

“Người cứ yên tâm dưỡng thương, truyện ở nhà con cũng đã mang hết cả rồi”

Nàng mang Trường An tới đây, bởi vì nơi này có luyện đan sư tốt, nhưng đồng thời, nơi này cũng rất nguy hiểm.

Quá nhiều nữ nhân! Hơn nữa còn là mỹ nữ xinh đẹp, tuyệt đối không thể để sư phụ ra khỏi nơi này dù chỉ một ly.

Trường An nào hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn chỉ lấy một cuốn truyện ra, sau đó giương mắt lên nhìn ra ngoài, khuôn mặt thoáng có chút bi thương.

Mỹ nữ ở ngoài kia, vậy mà hắn lại ở trong này…

Mặc dù hắn chỉ muốn nhìn lén dung nhan của các chị gái xinh đẹp ngoài kia, mặc dù hắn không có cửa trong việc cưa đổ, nhưng mà đàn ông ai chẳng có ước mơ? Tiếc là nó bị chặn đứt một cách lạnh lẽo vô tình bởi tiểu Diệp mất rồi.

“Ta biết rồi, con cứ tiếp tục công việc đi”

Trường An thở dài gật đầu, đoạn hắn dùng tay trái lật trang truyện ra. Tay phải vẫn còn đang bị thương và băng bó lại, khiến cho việc cử động càng ngày càng bất tiện.

Thanh Diệp chỉ khẽ gật đầu, nàng cũng rời khỏi nơi này ngay lập tức:

“Vậy con xin phép ạ”

Trường An chỉ khẽ đảo mắt, cuối cùng hắn lấy ra một cuốn truyện và đọc nó, giết thời gian trong giai đoạn nhàm chán này.

Mà lúc này, tại trấn An Huy.

Nhược Trần chỉ vừa mới lo công chuyện của cả làng, hắn thở dài ngồi xuống dưới một cái lán nhỏ, tay lau đi mồ hôi.

“Dư chấn thật đáng sợ, không biết tiền bối ra sao rồi nhỉ?”

Từ ngày hôm qua, có rất nhiều vụ rung chấn xảy ra liên tục, một số còn dữ dội đến mức gây ra đổ sập nhà cửa ở Trấn An Huy, cũng may là sau tất cả, không có thảm họa nào đáng kể xảy ra cả.

Chợt, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước mặt Nhược Trần, em chỉ vừa mới sáu, bảy tuổi, đôi mắt to tròn và đen láy như hai hạt nhãn, hai má có núm đồng tiền, mái tóc được tết lại thành một búp sen xinh xắn.

Em tò mò nhìn hắn một lúc, cuối cùng mới cúi người xuống sờ tay lên sạp tượng đất nhỏ của Nhược Trần.

“Oa, đẹp quá đi!”

Nhược Trần cũng không ghét bỏ gì hành động tự tiện của em, bởi vì trẻ em đáng yêu thì ai cũng thích, hắn chỉ đưa tay xoa đầu cô bé và cười nhẹ:

“Cháu tên gì? Sao lại đi một mình thế kia?”

“Cháu tên Thiên Vân, cháu đi cùng mẹ tới nơi này ạ”

Cô bé ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó cũng vui vẻ cười tươi và trả lời.

Người mẹ nào lại để con ở đây cơ chứ? Thật tắc trách.

Nhược Trần thoáng trách thầm, rồi hắn mỉm cười đưa một bức tượng đất nặn hình con mèo cho Thiên Vân, đoạn nói:

“Mẹ cháu ở đâu rồi?”

“Mẹ cháu đi gặp một vài người ở nơi này, cháu không được phép gặp bọn họ”

Thiên Vân nghiêm túc trả lời hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn với biểu cảm đó thực sự đáng yêu đến kỳ lạ, đoạn em giơ tay ra chỉ về phía xa xa và lẩm bẩm:

“Mẹ đi theo hướng này, sau đó biến mất luôn rồi”

Lần này, Nhược Trần chợt nhíu mày lại và rồi không nhịn được mà hỏi lại:

“Ừm? Cháu nói thật ư?”

Hắn vừa đọc qua địa đồ ở nơi này, nếu đi thêm nhiều cây số nữa sẽ bước tới Luyện Cốt Đường, dĩ nhiên không phải là một nơi tốt lành gì cả.

Chuyên giết người, lấy cốt nhục để ma luyện vũ khí, bọn họ nuôi dưỡng những ngôi làng gần đây và ra tay gặt hái từng mạng người không chút lưu tình, xem phàm nhân giống như là gia súc mà chăn nuôi.

Nếu thực sự mẹ của cô bé này đến nơi đó thì…

“Chậc, mình nghĩ nhiều quá rồi”

Nhưng rồi, Nhược Trần nhanh chóng lắc đầu và bỏ đi suy nghĩ vu vơ đó, hắn nhìn bé Thiên Vân còn đang vui vẻ chơi với bức tượng con mèo mà chỉ đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Chợt, một âm thanh vang lên:

“A, bé Vân? Mẹ cháu lại tới nơi này à?”

“Vâng ạ, lại đi gặp mấy chú đó rồi”

Bé Vân vui vẻ cười tươi, em giơ bức tượng lên khoe với đối phương - là một bác gái đã tầm năm mươi tuổi rồi nói:

“Nhìn nè, cháu được chú này tặng đấy!”

“Chà, đẹp thật đấy, nhưng đừng có mà thân cận với người lạ như vậy” Bác gái cười đôn hậu mà xoa đầu của Thiên Vân, đoạn đưa ánh mắt có một chút đề phòng hướng về phía Nhược Trần.

“Ngài là?”

Trong giọng nói còn có chút tôn kính, nhưng hắn có thể nghe được sự đề phòng và ghét bỏ nữa, khiến cho Nhược Trần cảm giác kỳ lạ.

Thoáng ngẫm nghĩ, rồi hắn bèn đáp lời:

“Ta chỉ tình cờ gặp cô bé thôi, không cần phải lo lắng”

Nhưng bác gái nọ vẫn không mấy tin tưởng lời của hắn, chỉ nhẹ nhàng nhéo má Thiên Vân và cúi người xuống, thấp giọng dặn dò cô bé:

“Sau này bảo mẹ cháu đừng tìm thằng chồng đó nữa, hắn ta vừa có được cơ duyên gia nhập tông môn rồi. Người và tiên xa cách, có tìm cũng vô ích mà thôi”

Bé Vân vẫn không hiểu “hắn” mà bác gái nhắc tới là ai, chỉ ngẩn ngơ lên tiếng hỏi lại:

“Là ai ạ?”

“Cứ nói lại lời của bác cho mẹ cháu, được chưa?” Bác gái tốt bụng không hề đề cập đến người đó là ai, bà chỉ cẩn thận nhắc nhở.

Tuy nói rất nhỏ, nhưng giác quan của Nhược Trần đã vượt xa bình thường mà lắng nghe hết tất cả, khiến cho hắn thoáng ngừng lại.

Chuyện chồng hóa tiên mà bỏ vợ?

Hắn trầm mặc, chợt ánh mắt lộ vẻ phức tạp, giống như thấy được bản thân mình trong quá khứ, cũng vì vậy mà bỏ lỡ một người.

“Lại nhớ đến chuyện không đâu rồi…”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.