Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Môn khai mở, nhân gian đổi thay

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Sáng sớm, ánh dương chiếu đến từ bên ngoài cửa sổ, chậm rãi đánh thức Trường An.

Trường An lười biếng mở hai mắt ra, sau đó ngồi dậy, mơ hồ nhìn bốn phía, lại giơ tay ra, lẩm nhẩm như đang đếm thứ gì đó:

“Hôm nọ, hôm kia, hôm qua… sáu ngày rồi…”

Sáu ngày trôi qua mở quán trà, vậy nên theo lý thuyết, sáng hôm nay là chủ nhật!

Mặc dù ở Vĩnh Xuân Đại Lục không có khái niệm thứ hai đến chủ nhật, nhưng Trường An mặc kệ điều đó! Chỉ cần có ngày làm việc, thì phải có ngày nghỉ!

Trường An gãi gãi mái tóc rối như tơ vò của mình mà gật đầu, đoạn hắn trùm kín chăn lại, trong lòng khẽ lẩm nhẩm:

“Hệ thống”

[Có hệ thống]

Trong chớp mắt, giao diện hiện ra trước mắt Trường An, hắn lười biếng lăn một vòng trên giường và ngáp.

Không sai, tính cách của Trường An chính là như vậy, chỉ cần hôm nay không có lý do để dậy sớm, hắn tuyệt sẽ dành thời gian ở trên giường.

Trường An cuộn mình trong chăn, hắn ngáp một cái và lẩm nhẩm:

“Mở sòng bạc ra, ta vừa có thêm vàng”

Hừ! Đệ tử Thanh Diệp đáng yêu của ta, ngươi cản vi sư đi đánh bạc cũng vô ích!

Lão Nhược, cho dù ngươi là phần tử tinh nhuệ của xã hội, người chú định ra đời sẽ làm quan to chức lớn, lại có thể cản ta lần nữa chứ?

Trường An ta đây, có hệ thống!

[Đổi: 12 thoi vàng= 1200 điểm tích lũy

Xin mời chủ thể chọn hình thức đánh bạc:

Tài xỉu; phỏm; tiến lên miền Nam; bầu cua tôm cá, đổ xúc xắc;...]

Trường An nhếch mép, hắn bình thản chọn tiến lên Miền Nam mà cười lớn lên, thân thể rúc mình trong chăn cũng theo đó mà rung rung.

“Oa ha ha, ai cản được ta??? Hãy xem kỹ năng đánh bài do ba má dạy mỗi khi Tết đến đây!”

Một giờ sau.

Trường An trùm chăn, sau đó hắn gật gù, nhìn vào giao diện trước mắt.

[Điểm tích lũy: 0

Chủ thể đã hết tiền]

Lần này số hắn không may mắn, suýt nữa thì có cơ hội kiếm lời tiền, nhưng lại mất hết tất cả.

Không sao, lão Nhược còn kinh doanh mà, chờ hắn kiếm được vàng lại…

Từ khi nào, trong đầu Trường An đã dần dần có những suy nghĩ như một tên chủ quán suốt ngày bóc lột người làm, lấy tiền đi cờ bạc!

“Tiền bối, hôm nay ta…”

Đột ngột, Nhược Trần đẩy cửa đi vào, sau đó… đối diện hắn là cảnh Trường An cuộn mình trong chăn, chỉ chừa mỗi khuôn mặt ra, nghiêm túc nhìn về phía mình.

Thực chất Trường An đang nhìn giao diện của hệ thống, nhưng Nhược Trần không thể thấy nó… thành ra khung cảnh lúc này trở nên kỳ quái vô cùng.

Nhược Trần: “...”

Dường như bởi vì biết tính cách của Trường An đôi khi bình thường, đôi khi lại kỳ quái vô cùng, thế nên cho dù trong lòng Nhược Trần như có một vạn con ngựa chạy qua, dù vậy hắn vẫn thể hiện được tố chất của một phần tử tinh anh trong xã hội.

Trường An tắt giao diện đi, sau đó hắn ngẩng đầu, kỳ quái lên tiếng:

“Lão Nhược, hôm nay là ngày nghỉ, ta biết với phong cách nam thần tổng giám đốc không có ngày nghỉ trong lịch trình…”

Đoạn, hắn đưa tay ra vỗ mạnh xuống giường, kết hợp với bộ dáng đang cuộn mình trong chăn, lúc này Trường An giống như là… một con slime đang giãy?

Nhưng mặc kệ, Trường An vỗ mạnh lên giường, nghiêm túc nói:

“Ngươi cũng đừng vì thế mà kéo ta dậy làm việc!

Ta là người bình thường, là nhân vật phụ, ta còn chưa tốt nghiệp đại học!”

Nhược Trần im lặng nhìn Trường An, không biết vì cái gì khi nhìn cảnh này, hắn lại liên tưởng đến tính cách của những thiếu gia trong các gia tộc nhỏ, chỉ nguyện ý lười biếng ăn chơi, lại không muốn đi làm, cống hiến cho gia tộc.

Nhưng cuối cùng, hắn thở dài, sau đó dở khóc dở cười nhìn Trường An, nói:

“Tiền bối, ta tìm ngài là muốn rủ ngài đi ra ngoài với ta, cũng xem như thư giãn tâm tình một chút.”

Trường An nghe thấy hắn nói, chợt biến sắc.

Không đúng, ngươi là ai?

Lão Nhược suốt ngày bế quan khổ tu, cho dù hắn làm lại một đời, cuối cùng cũng chuyển thành suốt ngày bế quan nặn tượng ngộ đạo, trong từ điển của lão Nhược không có chuyện “Đi ra ngoài thư giãn tâm tình”!

Nói, ngươi là yêu ma phương nào???

“Tiện thể chúng ta đi về Lôi Trạch, ở đó có một người tu luyện muốn nhờ ta nặn tượng, bởi vì hình thể quá to mà không thể nặn ngay tại dinh thự được”

Trường An nghe thấy câu sau, bèn thở phào.

Quả nhiên, lão Nhược vẫn là lão Nhược, là tổng giám đốc làm việc hai mươi tư giờ suốt bảy ngày.

Nhược Trần nói xong, hắn lại giương mắt kỳ quái nhìn về Trường An:

“Với cả, tiền bối không thấy nếu ở trong nhà lâu quá, cũng sẽ nảy sinh một số vấn đề sao?”

Trường An nghe thế mà suy tư, sau đó ngẩng đầu, giơ mặt ngố nhìn về phía hắn:

“Có vấn đề ư?”

Nhược Trần: “...”

Vấn đề chính là trời đã gần trưa, vậy mà tiền bối vẫn trùm chăn kín mít, lại cười ngô nghê, sau đó tự nói lẩm bẩm, Nhược Trần ở bên ngoài nghe không sót từ nào.

Hắn nhìn Trường An đang cuộn mình trong chăn mà giơ khuôn mặt nghi hoặc nhìn lại mình, cuối cùng cũng chỉ thở dài:

“Ta nghĩ là vậy…”

Trường An ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu, lười biếng nằm xuống giường và ngáp:

“Ngươi đi đi, ta sẽ ở nhà…”

“Vâng, trưa nay ngài cũng không cần làm đồ ăn cho ta”

Nhược Trần gật đầu, Trường An chợt im lặng một hồi, sau đó cười gượng, lên tiếng hỏi, nhưng hai mắt sáng lên đối diện hắn:

“Lão Nhược, ngươi ăn trưa?”

“Đúng vậy, dù sao Lôi Trạch cách đây cũng rất xa, chỉ có thể dừng lại ở Kinh Đô dùng bữa một chút”

“Muốn tới Lôi Trạch phải qua Kinh Đô?”

Bén nhạy bắt được từ khóa nào đó, Trường An híp mắt mà hỏi lại, Nhược Trần cũng chỉ gật đầu.

Mà lúc này, Trường An chợt gật đầu, sau đó hắn chui ra khỏi chăn, cuối cùng lấy bầu rượu giắt bên hông, lại bế con mèo lên ôm trong lòng, nghiêm mặt:

“Khi nào chúng ta đi?”

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, ngài thay đổi quá nhanh, làm ta không kịp thích ứng đấy.

“Với cả, một tên người thường như ta không giúp được gì ngươi đâu, nên cứ để ta lại ở Kinh Đô, ngươi đến Lôi Trạch là được”

Người sau còn ra vẻ “Thực sự tiếc nuối, nhưng vì việc chung nên ta đành chịu vậy”, hắn thở dài và nói.

Tiền bối, ngươi muốn ghé thăm Kinh Đô chơi thì cứ nói ra, cần gì phải tạo vẻ như vậy chứ?

Nhược Trần thở dài, cuối cùng chỉ đành gật đầu và bước đi ra ngoài quán trà, Trường An cũng đi theo, thậm chí còn không thèm gấp chăn.

Mỗi khi mở cửa quán trà, Trường An bất giác không nhịn được mà bật cười nhẹ.

Vẫn là Tượng Quán, vẫn là bầu không khí yên tĩnh, vẫn là cuộc sống yên bình, không có gì thay đổi.

Đây, cũng là một loại trong số những niềm hạnh phúc của con người.

Sau đó, đối diện hắn là vô vàn đạo vận bao phủ lấy Vạn Sự Tượng Quán, tựa như một vầng thái dương đang chiếu sáng nhân gian!

Trường An: “...”

Hắn đóng cửa lại, tay đưa lên day day hai mắt, lại lẩm bẩm như đang cố thuyết phục bản thân:

“Nào, ảo giác thôi, quả nhiên là dậy muộn quá khiến lòng sinh ảo giác, chậc…”

Rồi hắn mở cửa ra, quả nhiên khung cảnh vẫn chỉ có vô vàn đạo vận bao phủ, Trường An thở phào mà bật cười.

Ài, không phải là ảo giác, xem ra dậy muộn không ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Cái rắm! Đây không phải vấn đề chính!

Vì cái gì mỗi lần ta mở cửa, lão Nhược lại làm ra thứ gì đó mới chứ?

Dĩ nhiên đây là truyện thường ngày, nên các chi tiết hài hước nhẹ nhàng cũng không thể thiếu.

Dù sao, tên truyện cũng không phải là “Chín Vạn Tuổi đi trang bức”, mà là “Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân”, Trường An đang sống với tính cách của hắn trước khi xuyên việt, tức là sống với tư cách một tên sinh viên năm hai còn đang học đại học.

Hắn thích cuộc sống này, nên các ngươi cũng đừng vì thế mà hỏi tại sao từng làm Đế Vương, Thánh Hoàng, Kiếm Tiên lại như thế, ha ha.

Chúc các bạn đọc vui vẻ.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 16
Lượt đọc 402

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.