Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuyền trong tay, ta vô địch thiên hạ!

Tiểu thuyết gốc · 1780 chữ

“Anh em, chuẩn bị đi, ngoài danh hiệu Thiệu Tổ ra, người đời còn gọi anh đây là…

Thánh Tổ Lái!”

Lúc này, một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, hắn mang một chiếc áo tơi lá trên mình, đầu đội nón lá, chân lại mặc guốc gỗ, bộ dáng nhìn thế nào cũng giống như một tên nông dân.

Chỉ có điều hắn một chân đạp lên đầu thuyền, tay kia nắm lấy lá cờ mà hưng phấn nói.

Lá cờ này chính là công cụ để điều khiển phi thuyền, chỉ có điều nếu không học trước thì sẽ rất khó để sử dụng nó.

Người này biết dùng ư?

Nhược Trần ngẫm nghĩ, nhưng rồi hắn đặt từng cục đất sét lên mặt đất, dường như đang suy tính sẽ nặn ra một bức tượng nào đó.

Bên cạnh hắn, Trường An tò mò nhìn cảnh này, tay vừa vuốt ve con mèo, chợt bật cười nhẹ.

Lái không được cũng không sao, trước đây hắn làm Đế, một tay lái cả chiếc thuyền lớn gấp vô số lần thứ này, nên có gì sẽ hướng dẫn Thiệu Tổ trong trường hợp vị huynh đài này không biết.

Dù sao, Trường An vẫn có một chút tự ngạo của Đế Vương ở trong lòng!

Chỉ thấy Thiệu Tổ phất cờ, phù văn trên thuyền đã sáng chói lên đủ màu, âm thanh linh khí vận chuyển vang lên.

Sau đó, phi thuyền bay vút lên trên trời cao! Bay với tốc độ mà hai mươi năm học đại học, Trường An chưa bao giờ tính đến.

Phi thuyền lao một đường thẳng, bắn vọt vào dãy núi cao chót vót ở phía trước!

“Nhìn kỹ, đây chính là cách chúng ta sử dụng pháp khí phi hành để bắn vọt!”

Thiệu Tổ cười lớn, hắn đột ngột nắm chặt cờ mà để phi thuyền bay nhanh hơn nữa, linh khí trong cơ thể tràn ra bao phủ lấy khắp phi thuyền, khiến tốc độ nó giờ đã vượt xa mắt thường có thể nhìn thấy.

Đoạn, hắn phất cờ sang bên trái, lại phất cờ sang bên phải, phi thuyền bắt đầu di chuyển theo hình chữ Z với tốc độ chóng mặt.

Nhược Trần biến sắc, tay đột ngột ôm chặt lấy boong thuyền, thân thể bắt đầu lơ lửng trên không trung, chỉ cần hắn thả ra, chắc chắn thân thể sẽ bay khỏi thuyền, rơi xuống đất và tan xương nát thịt.

Không đúng! Cái tốc độ này… mẹ nó cho dù là Tứ Phẩm Khê Xuyên cũng không thể theo kịp, tại sao một người chỉ mới Nhất Bộ Tụ Khí có thể thi triển chứ?

“Chậm lại đi! Chúng ta không chịu nổi đâu!”

Hắn hét lớn, chỉ thấy Thiệu Tổ ngừng lại, sau đó nắm chặt cờ, khuôn mặt lúc này cũng trở nên đẹp trai hơn, chí khí hào hùng nói:

“Không thể! Lái xe… lái thuyền không chạy hết tốc lực chính là thiếu đi linh hồn! Với tư cách Thánh Tổ Lái, anh đây không thể để chuyện đó xảy ra”

Đoạn, thuyền đột ngột quay ngược lại, boong tàu chĩa xuống đất, trong khi đáy thuyền đối diện với bầu trời, dùng vận tốc vượt xa bốn trăm cây số trên giờ mà phóng đi qua một thung lũng.

Trán Nhược Trần giờ đây đã nổi đầy gân xanh, hắn gồng hết cơ tay mà giữ mình lại.

Linh hồn? Mẹ nó ta cảm thấy bản thân sắp thoát hồn khỏi xác một lần nữa đây này!

Hắn chợt hướng sang Trường An, sau đó la lớn:

“Tiền bối, mau… Ông trời ơi!”

Trường An, với tư cách từng là đế vương của một nước, một tay điều khiển phi thuyền khổng lồ, lòng tự ngạo về Đế Vương của hắn…

Lúc này, không còn một chút nào cả.

Trường An đưa tay túm lấy cánh buồm, thân thể co quắp lại, mặt cắt không còn một giọt máu, còn con mèo thì nhàn nhã nằm trên cột buồn mà nhấp rượu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bản thân ở bên trong đối phương.

Nhược Trần im lặng, Trường An im lặng.

Cả hai người đều suy nghĩ đến vấn đề căn cơ, làm nền tảng cho triết học sau này.

Mình là ai? Mình ở đâu, mình đang tính làm gì?

Mình…

Không phải mình đang đến Kinh Đô/ Lôi Trạch ư?

Trên đường bay, bất giác phi thuyền đâm vào một màng chắn xanh lam nào đó, bên trong có các đệ tử đang sinh hoạt bỗng kinh hoảng ngẩng đầu, nhưng Nhược Trần thấy vậy mà thở phào nhẹ nhõm.

May, nhờ kết giới đỡ lại mà ngừng được rồi, chỉ cần chịu khó giải thích cho tông môn người ta…

“Ừm? Có cái gì chặn lại?”

Thiệu Tổ nhíu mày, hắn nắm chặt lá cờ, sau đó phi thuyền lùi lại một đoạn, rồi…

Toang!

Bắn vọt như rồng về phía kết giới, sau đó tông nát nó hoàn toàn.

Nhược Trần:...

Huynh đài, anh làm cái mẹ gì vậy? Đại trận pháp Hộ Tông của người ta cũng dám tông nát, huynh đài đang muốn gây sự với bọn họ à?

“Hỏng bét, chạy nhanh lên, nhanh rời khỏi nơi này!”

Nhược Trần hét lớn, trong tầm mắt của hắn đã bắt đầu xuất hiện hàng chục bóng người, mỗi kẻ lại toát ra khí thế mạnh mẽ khó lường.

“Là ai? Ai dám tấn công vào tông môn của chúng ta?”

“Hỗn xược! Dám tiến vào trong lúc tông môn chúng ta đang cử hành bí cảnh ư?!”

“Đừng hòng chạy!”

Chết rồi, đây là đại môn phái, chẳng lẽ chúng ta không thể trốn…

Nhược Trần nhìn cảnh này mà thở dài, sau đó âm thanh của Thiệu Tổ vang lên:

“Nhanh chóng rời khỏi nơi này?

Được thôi!”

Chỉ thấy hắn lùi thuyền lại một đoạn, Nhược Trần cũng vì đó mà biến sắc, sau đó trong lòng giật thót lên.

Khoan đã, cái cảnh tượng này… quen quen…

“Muốn chạy? Muộn rồi!”

Một tên đệ tử đứng đầu nói, sau đó bọn hắn đồng loạt thi triển ra các loại công pháp, vô vàn ngọn lửa, sấm, băng bắn về phía phi thuyền.

Ầm!

Rồi, thuyền bắn vọt như rồng bay vào bọn hắn, mỗi người đệ tử chỉ có cảm giác như mỗi kẻ đều bị ăn một cú vụt chùy, bọn hắn bay ra xa, cuối cùng ngã quỵ xuống.

Đệ tử tinh nhuệ của đại tông môn, một đòn hạ gục!

Sau đó, ba cỗ khí thế khổng lồ xuất hiện, Nhược Trần lại lần nữa biến sắc, sau đó gào lớn lên:

“Đừng có chơi dại nữa, bọn hắn-”

“Ồ ồ, đi tiếp ư, được thôi”

Thiệu Tổ nghiêm túc gật đầu, sau đó nắm chặt lá cờ, phi thuyền lùi lại một đoạn.

Đi tiếp cái đầu huynh đài! Chưởng môn, đại trưởng lão, hộ pháp tông môn đều ra kia kìa!

Xong rồi, lại kéo thêm bao nhiêu là chuyện…

Nhược Trần thở dài, sau đó hắn đưa tay ra bấm một pháp quyết, nghiến răng lại.

“Cái này mình định dùng cho lúc ngộ đạo…”

Nhưng còn không kịp chờ hắn thi triển, phi thuyền đã đâm về phía trước như rồng một lần nữa!

“Người phương nào dám đến tông ta làm càn-”

Ầm!

Hộ pháp, một đòn hạ gục!

Đại Trưởng Lão của tông môn tức giận, hắn nắm chặt tay, lĩnh vực bộc phát ra, hỏa diễm thiêu đốt tứ phía, khí thế ngập trời mà gầm lớn:

“Dám nhân lúc Lương Đệ sơ hở mà đánh lén, đồ âm-”

Ầm!

Sau đó, hắn bị một thuyền tông vào, lĩnh vực vỡ nát, thân thể như diều đứt dây mà ngã xuống mặt đất.

Đại Trưởng Lão, một đòn hạ gục!

Người tông chủ thấy thế liền biến sắc, sau đó hắn rút ra một cái lệnh bài giơ lên trời, hô lớn:

“Môn phái gặp đại họa, mời lão tổ xuất quan!”

Đột ngột, một luồng áp lực truyền đến khắp cả nơi này, rồi sấm sét từ trên trời đánh xuống liên tục, thân ảnh già nua chớp mắt đã xuất hiện trước phi thuyền.

Khí thế ngút trời, trên người tràn ngập đạo vận, đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ, hắn gầm lớn:

“Ngươi là ai? Dám chọc tới tông ta, phải chăng muốn nhận lấy hậu quả?”

Thiệu Tổ dường như nghe thấy lão ta nói gì, hắn ngừng lại, mà Nhược Trần cũng thở phào ra, tay chuẩn bị bấm pháp quyết.

Chết tiệt, lần này phải liều mạng để…

Rồi, phi thuyền lùi lại một đoạn.

Nhược Trần: ???

Khoan đã, cái cảnh tượng quen thuộc này…

“Không nói? Vậy thì đi chết đi-”

Lão tổ lạnh giọng, hắn giơ tay ra, chỉ thấy linh lực bộc phát vô cùng khủng bố, tạo thành một thanh gậy trúc khổng lồ, mỗi đốt lại mang theo áp lực trùng phùng…

Ầm!

Phi Thuyền lao thẳng vào mặt lão tổ, đánh bay cả hắn và người tông chủ, mất hút đằng sau đường chân trời.

Một môn phái lớn, cứ thế mà trên dưới, già trẻ, lớn bé đều bị hạ gục!

Đáng sợ, quả là đáng sợ, cho nên người ta mới nói rằng… hãy an toàn tham gia giao thông, cho nụ cười ngày mai!

Hai tiếng sau.

Phi thuyền ngừng lại ở Kinh Đô, sau đó nó hạ cánh xuống.

Nhược Trần lúc này cũng không còn sức lực mà ngã quỵ ra boong thuyền, im lặng không nói gì cả, khuôn mặt đầy hoang mang.

Một môn phái đều bị ngươi tông không sót một ai, huynh đài này…

Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!?

Hắn ngưng trọng nhìn Thiệu Tổ, chỉ thấy người sau quay đầu lại, tiện tay tháo bịt mắt xuống, thở ra nhẹ nhõm:

“Chà, lần đầu tiên thử bịt mắt lái thuyền, đúng là rất kích thích…”

Con mẹ nó ngươi còn bịt mắt lái thuyền? Bảo sao các đệ tử, hộ pháp, đại trưởng lão, tông chủ, lão tổ lao ra trước thuyền, huynh đài còn cố tông thêm một phát.

Sống lưng Nhược Trần lạnh buốt, cảm giác như vừa trải qua quỷ môn quan, cuối cùng hắn chỉ thở dài đứng dậy, quay đầu lại và ngẩn người.

Sau lưng hắn, không có ai cả.

Tiền bối, ngài đâu rồi?

Nhược Trần: “...”

Thiệu Tổ: “...”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.