Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân bí ẩn

Tiểu thuyết gốc · 1818 chữ

Rất lâu sau, trời đã đổ tối, với tư cách là một thanh lâu, Hồng Đào Viện thường mở từ cả ngày cho đến tận thâu đêm mới đóng cửa.

Tú Bà nhìn khách khứa qua lại, chợt nhìn lên trên căn phòng mà vị khách kỳ lạ kia thuê, sau đó nhíu mày.

Kỳ quái, hai người đàn ông đi vào bên trong phòng, lại ở trong đó liền năm tiếng đồng hồ, thực sự chỉ là ăn sao?

“Các ngươi để ý khách nhân một chút, ta lên hỏi xem hai vị khách kia có cần gì không”

Tú Bà nghiêm mặt nói, đoạn bà đứng dậy, bước đi lên đến căn phòng mà hai kẻ đó đã đặt, rồi đưa tay gõ cửa ba cái.

Tiếng động trầm đục vang lên, bà hỏi vào bên trong:

“Quý khách có cần gì thêm chứ?”

Bên trong, chỉ nghe thấy một âm thanh lục đục, sau đó chợt cửa mở ra ngay lập tức khiến Tú Bà giật mình.

Trong phòng, bàn rượu thịt đã hết từ lúc nào, người thư sinh lúc trước đứng ở cửa sổ, hắn mỉm cười mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy, ánh mắt hướng lên nhìn bầu trời, ôn hòa cất tiếng:

“Trăng tròn rồi…”

Mà ở cạnh bàn, gã đàn ông thân hình rắn chắc đang mang áo tơi lá, hắn bật cười và giơ bình rượu lớn uống một ngụm, sau đó cũng đứng dậy, tay đội nón lá trên đầu, đoạn bước đi. Giọng nói khàn khàn vang lên:

“Đến thời điểm rồi, An Đệ”

“Đúng vậy, Tổ Huynh, Kinh Đô đêm nay sẽ rất sáng cho mà xem”

Người thư sinh chỉ ôn hòa cất giọng, hai người bước đi qua bên Tú Bà, tên thư sinh chỉ cười nhẹ mà quăng ra vài lượng bạc:

“Không cần thối lại, Tú Bà”

Tú Bà giật mình, nhưng bà vẫn đưa tay ra đón lấy tiền từ hắn ta, sau đó hoảng hốt nhìn hai người rời đi.

Vì sao lúc vào hai kẻ này còn mang bộ dáng như những tên thanh niên chưa trải sự đời, bây giờ lại trở nên khó lường đến thế này?

Bọn hắn nói Kinh Đô đêm nay sẽ rất sáng?

Chẳng lẽ… Những kẻ này định gây ra chuyện lớn gì ư?

Bà hít một ngụm khí lạnh, sau đó nhìn hai người rời đi, cuối cùng mở tay ra nhìn số tiền bọn hắn trả mà trầm ngâm suy tư.

Cuối cùng, mụ Tú Bà hét to lên phẫn nộ, vừa chạy xuống đại sảnh của Hồng Đào Viện, giọng của bà vang khắp cả những con đường xung quanh:

“Mả cha bọn bây, quịt những mười lượng bạc???”

Lúc này, Trường An vừa bước đi, hắn cất giọng, vẫn còn ngà ngà say:

“Tổ Huynh, đêm nay hội đấu giá ở Kinh Đô sẽ diễn ra đúng chứ?”

Thiệu Tổ nhếch mép lên mà cười lớn, hắn lảo đảo đưa tay dựa vào tường, thân thể hơi gục xuống:

“Đúng vậy! Hội đấu giá ở Kinh Đô thường sẽ bán các kỳ trân dị bảo mà các người tu luyện tìm kiếm được!

Một nơi như vậy, có khi sẽ xuất hiện tuyệt thế công pháp, hay là vô danh thần kiếm, hay là trứng rồng!”

Trường An nghe vậy mà chợt mỉm cười, sau đó hắn đưa tay lên vỗ vai của Thiệu Tổ, lại hào sảng hỏi:

“Tổ huynh! Muốn khuấy động phong vân với ta chăng?”

Thiệu Tổ nghe vậy cũng chỉ cong khóe miệng, đoạn gã đứng thẳng người, sau đó kéo nón lá đội lên đầu, lại đeo một miếng bịt mặt lên, hoàn toàn khiến người ngoài không nhận ra mình.

“An Đệ, thời gian qua ta mới gặp được kẻ thú vị như đệ.

Ngươi đi đến đâu, huynh đi đến đó”

“Tốt! Tốt!”

Trường An cười phá lên, hắn cũng lấy từ trên người ra một chiếc hộp gỗ, đoạn đục hai lỗ trên đó làm con mắt mà đội lên đầu, con mắt đằng sau nó cũng khẽ híp lại:

“Vậy thì chúng ta bắt đầu chứ?”

“Được!”

Hai bóng người biến mất trong đêm khuya một cách kỳ dị, chú định rằng đêm này tất sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Xa xa, có thể thấy một công trình hình mái vòm xuất hiện, con đường này lại lộ ra vẻ vắng người rất nhiều.

Người ra vào khu vực này, ít nhất đều là tông chủ của một tiểu môn phái, hay là thiên kiêu, hoặc là đại năng mang tu vi từ Tam Phẩm Tạo Hồ trở lên, nếu như chỉ là một tên Nhất Phẩm Tụ Khí như Thiệu Tổ, e sợ còn không có đủ tư cách đi vào.

Người ta nói rằng phòng đấu giá này không thuộc bất kỳ thế lực nào cả, nó thuộc về một nhân vật có tầm vóc ở Thượng Giới, truyền thuyết này đã lan truyền hàng trăm năm nhưng vẫn chưa có ai chứng thực.

Chỉ là bởi vì thế, người ra vào cũng rất tuân thủ quy củ, không có ai dám làm loạn cả.

Vừa bước tới cửa vào, một đám thị vệ đã giơ ra binh khí chặn lại bọn hắn, lạnh giọng quát:

“Không đạt đến Tam Phẩm Tạo Hồ cảnh, không thể đi vào”

Trường An nhìn lại, chỉ thấy mỗi tên thị vệ đều là Nhất Phẩm Tụ Khí, kẻ đứng đầu lại đạt đến Nhị Phẩm Kết Thủy cảnh, hắn chỉ cười nhẹ, sau đó búng tay lên:

“Làm đi”

Bọn thị vệ không hiểu chuyện gì xảy ra, chợt áp lực cuồn cuộn đến từ người đàn ông đứng ở phía sau lưng Trường An, tuy chỉ trong vài giây rồi biến mất nhưng cũng đủ.

Người trưởng đội thị vệ đưa mắt nhìn Trường An trong giây lát, cho dù người sau lưng kẻ này chỉ là Tụ Khí, nhưng vừa rồi… hắn có cảm giác như bị một đầu hung thú nhìn vào vậy.

Ẩn giấu tu vi, chuyện này vẫn thường xảy ra với cách vị khách tham gia bán đấu giá.

Hắn cười, ân cần nói:

“Vị đại nhân này nói đùa, ta sẽ sắp đặt phòng riêng cho quý khách.”

Đoạn, hắn mở cửa ra, sau đó làm tư thế “Mời”:

“Đại nhân, mời”

Hồi lâu sau.

Trường An và Thiệu Tổ đã ra tay bao hẳn một phòng riêng cách âm, bọn hắn có thể từ đây mà nhìn xuống hội trường.

Phòng đấu giá này là một cản phòng hình tròn, ở tầng thứ nhất có vô số người đang hò hét, tạo thành những âm thanh đinh tai nhức óc.

Ở trung tâm tầng thứ nhất có một đài hình bán nguyệt rộng rãi, trên đài là một lão già khuôn mặt gầy gò đang thấp giọng giới thiệu cái gì đó.

Lão già là người thực hiện bán đấu giá, vì thế cho dù chỉ nhỏ giọng nói, thanh âm của lão đó vẫn vang vọng rõ ràng, từng ngóc ngách trong phòng đấu giá đều nghe được.

Dường như, hội đấu giá cũng sắp bắt đầu, mà kế hoạch của cả hai cũng chuẩn bị được thực hiện.

Cả hai im lặng một lúc lâu, sau đó…

“Oa ha ha ha! Tên thị vệ đó không biết huynh đài chỉ là tên Tụ Khí phế vật! Cười chết mất!!!”

Trường An ôm bụng cười lớn, hắn ngồi hẳn vào ghế bành và gác chân lên. Thiệu Tổ cũng không nhịn được, hắn ha hả cười, ngồi vắt chân lên trên bàn:

“An đệ! Chúng ta đã xâm nhập thành công, chỉ là lát nữa phải thanh toán…”

“Thanh toán, thanh toán cái gì?”

Chỉ thấy Trường An chợt cong khóe miệng lên, hắn nhấc bầu rượu mà uống một ngụm lớn, giọng cũng đã ngà ngà say:

“Tổ Huynh, chúng ta đến đây để làm gì?”

“Để phá đám hội bán đấu giá?”

Thiệu Tổ nghe thế mà đáp lại, rồi Trường An nhổ một ngụm nước bọt ra sàn, sau đó hắn tiếp tục nốc rượu:

“Thế thì thanh toán cái rắm! Phá xong chúng ta chạy!”

Thiệu Tổ bừng tỉnh, hắn vỗ đùi một cái, sau đó cũng say xỉn gật đầu:

“Đúng! Đúng! Lúc đó ta vác đệ trên vai chạy trốn, xem như Thiên Đạo tới nơi này cũng không bắt nổi”

Hắn cười và đắc ý nói, Trường An chỉ tiếp tục uống từng hợp rượu mà không đáp lại nữa.

Đáng sợ nhất, là khi hai tên đần chơi với nhau.

Mà càng đáng sợ hơn, là khi hai kẻ này đã say xỉn, lại sử dụng bộ não có một cái hố to đùng để tìm cách phá banh lên chỗ này.

Lúc này, Thiệu Tổ và Trường An trong đầu mơ màng vì men say, thần trí không thanh tỉnh, mà ý nghĩ duy nhất của bọn hắn…

Ồ, quẩy lên thật nhiệt tình nào!

Lúc này, ở quán trà của Trường An.

Cho dù không có ai phục vụ trà, lúc này trong quán vẫn hiện lên một bóng dáng của người phụ nữ, nàng ta chậm rãi pha trà, động tác ưu nhã nhẹ nhàng mà thanh thoát.

Bầu không khí yên tĩnh, chỉ cho đến khi trà đã đủ ấm, nàng mới rót ra tách và khẽ nâng nó nó lên và nhấm nháp.

Mà trước mắt nàng, không gian nứt vỡ ra một cách kỳ dị, để lộ ra khung cảnh ở hội bán đấu giá lúc này.

Nàng chỉ ngồi yên một chỗ, vẫn có thể liên thông được không gian ở hai địa điểm cách xa hàng trăm cây số, hơn nữa bộ dáng nhàn nhã như vậy, xem ra việc này cũng dễ dàng lắm.

“Rõ ràng rất mạnh, lại ưa thích sử dụng thân thể phàm trần yếu ớt.

Một kẻ rất thông minh, lại thường giả vờ như bản thân ngu ngốc lắm”

Khẽ lẩm bẩm, nàng mỉm cười và nhấp một ngụm trà.

Ba mươi năm trước, kẻ này xuất hiện ở Vĩnh Xuân Đại Lục, vẫn còn giữ mái tóc đen nhánh và dài, trên người khoác một bộ áo dài rách rưới, lại mang một đôi mắt lạnh lùng thờ ơ, xem thường hết thảy, khí tức quỷ dị của hắn cũng vì thế mà khiến các cường giả đứng đầu ở thế giới này hoảng hồn.

Nếu không phải nàng ra tay kịp thời, e sợ là một trận huyết chiến sẽ xảy ra, không thể ngừng được.

Vậy mà kẻ như thế này, vẫn thành thật mở một quán trà, lại hoàn toàn hóa thành người thường mà sinh hoạt.

Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu, lại thở dài nhấp trà.

“Kỳ lạ…”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 282

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.