Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta bắt ma

Tiểu thuyết gốc · 1793 chữ

“Tiền bối, nếu không có chứng cứ cụ thể thì quan sai cũng chẳng cử người đến đâu”

Cuối cùng, Nhược Trần thở dài và lắc đầu, hắn cũng không biết bản thân đã làm hành động này bao nhiêu lần từ khi quen Trường An nữa.

Chỉ thấy người sau nghiêm mặt, hắn vỗ tay lên ngực mình, nói như thể đây là điều hiển nhiên:

“Ta là nhân chứng!”

Nhưng Nhược Trần chỉ khẽ nhướng mày lên, hắn chỉ nhẹ nhàng giải thích:

“Tiền bối, báo quan phải có thứ gì đó cụ thể, những lời nói của ngài đều không có tính chân thực, nếu vẫn cứ khăng khăng cố chấp đi tìm quan sai để kiện tụng chỉ dẫn đến hậu quả xấu cho chúng ta”

Ừm, Nhược Trần cũng không nghĩ tới có ngày mình phải giảng giải chuyện phàm tục cho một vị ẩn thế cao nhân.

Không đúng, ẩn thế cao nhân còn có vốn hiểu biết về địa phương xung quanh hắn ẩn cư, còn về Trường An…

Đại khái là giống như một tên công tử bột, ngày ngày sống trong nhà cao cửa rộng nên sinh ra tính lười biếng, không hiểu thế sự bên ngoài ra sao.

Trường An nghe vậy mà thoáng có vẻ đã hiểu, hắn gật gù một lúc, sau đó chợt biến sắc nhìn Nhược Trần:

“Khoan đã, ý ngươi là…”

Không không, lão Nhược, mặc dù ta cảm thấy phần tử tinh anh trong xã hội như ngươi luôn đưa ra những quyết định đúng đắn, nhưng mà…

Ngươi mẹ nó đừng có nói ra mấy cái lời như kiểu “Ồ, chúng ta hãy ở lại xem xét con ma đó đi”, “Ồ, chúng ta cần điều tra thêm”, “Ồ, chỉ là ảo giác thôi mà, không tin thì tối nay…” chứ!

Có biết là trong phim kinh dị, không có ai còn sống sót sau khi nói câu đó không hả?

Chỉ thấy Nhược Trần nghiêm mặt, hắn gật đầu và bình thản nói:

“Chúng ta làm bẫy mai phục nó”

Trường An: “...”

Quả nhiên, ta lại đánh thấp lão Nhược nữa rồi.

Không phải ở lại xem xét, mẹ nó, lão Nhược còn muốn bắt luôn cả con ma.

Hóa ra đây là sự khác biệt giữa người bình thường như Trường An và những kẻ như Nhược Trần ư?

“Nhưng đó là ma mà?”

Cuối cùng, Trường An chỉ ngẩn người ra mà hỏi lại, trong đầu chợt như có một đám sương mù bao phủ.

“Tiền bối, lúc đó chúng ta bắt trói con ma đó lại đem nộp lên triều đình”

Nhược Trần bình thản cất tiếng, giọng điệu thản nhiên vô cùng, Trường An chỉ bước lùi lại, sau đó hắn túm lại chăn quấn quanh người, nghiêm túc nhìn Nhược Trần.

Không không, lão Nhược, ngươi hiểu lầm cái gì đúng không vậy?

Đầu năm nay, con người chúng ta tránh yêu ma quỷ quái còn không kịp, ngươi còn muốn đem nộp cho triều đình?

Đến lúc đó triều đình sẽ loạn đến mức nào chứ?

Nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Trường An, trong lòng Nhược Trần có thể chắc chắn rằng trong lòng tiền bối đang có một vạn con giun bay bay múa múa rồi.

Kỳ thực, còn một điều hắn chưa nói ra, vì Nhược Trần cũng không chắc chắn lắm.

Bởi vì hôm qua hắn không cảm nhận được biến động gì trong không gian, nên hoặc là tiền bối gặp ảo giác, hoặc là…

Nghĩ tới cảnh công trình lớn bị bỏ hoang giữa rừng núi, Nhược Trần chỉ khẽ lắc đầu, sau đó hắn vỗ lấy vai Trường An:

“Nên tiền bối, mùa này không phải mùa săn bắt, cho nên giá bẫy rập, lưới và thuốc mê giảm đáng kể đấy, chúng ta đi Hoàng Thành thôi”

Trường An: “...”

Cái này… cái này… Lão Nhược, ngươi nói như thể chúng ta đi săn mồi vậy ư?

Không phải để bắt ma, chúng ta cần nước tiểu đồng tử, dao mổ lợn có dính máu, gà trống, bùa chú bát quái các kiểu ư?

Vì cái gì trong lời nói của ngươi chỉ toàn là dụng cụ bẫy người?

Hắn định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài đưa tay ôm mặt, đáp lại:

“Được thôi, chúng ta đi…”

Không chỉ Nhược Trần cảm thấy vị tiền bối này khó hiểu, mà Trường An cũng có cảm giác bản thân không hiểu gì về Nhược Trần.

Trong rừng cây rậm rạp, ánh sáng mặt trời cũng khó mà len lỏi qua chốn này, cỏ cây hoa lá xanh tươi, người xưa nói rằng đường đi lâu ắt thành lối, vì vậy hai người đi đến Hoàng Thành cũng không mấy khó khăn.

Trường An đi trước, Nhược Trần đi sau, cũng bởi vì hai người vốn quen thuộc, cho nên Trường An theo thường lệ lại lấy bầu rượu trên tay xuống uống một hớp, thuận miệng hỏi:

“Lão Nhược, đến giờ ngươi vẫn chưa tu luyện ư?”

Quả thật, hắn thấy điều này khá kỳ quái, vì trong tiểu thuyết, người trùng sinh hầu hết đều đột phá với tốc độ như thể đang gắn tên lửa ở sau lưng.

Hai ngày một tiểu cảnh giới, một tuần một đại cảnh giới, vậy mà sao lão Nhược vẫn giữ mãi thân thể phàm nhân, thậm chí còn chưa có ý đồ tu luyện?

Nhược Trần ngẫm một thoáng, rồi hắn thoải mái cất tiếng cười:

“Tiền bối, ta chợt nhận ra việc tu luyện có thể để bản thân tiếp nhận nhiều điều mới, nhưng đồng thời cũng hạn chế tầm mắt của chúng ta.

Bây giờ trước mắt, ta muốn bản thân tiếp tục nặn tượng, tìm kiếm đạo ẩn chứa trong ấy”

Trường An nghe vậy, chỉ thấy hắn bật cười, sau đó hớp một ngụm rượu, đoạn vừa đi vừa nói tiếp:

“Theo ý của ngươi, lão Nhược”

“Tiền bối, vậy lúc trước ngài bố trí trận pháp gì xung quanh nhà ta vậy?”

Như chợt nhớ ra điều gì, Nhược Trần bừng tỉnh rồi hắn cất tiếng hỏi lại, nhưng lần này người sau chỉ đáp lại hắn bằng sự im lặng.

Trận pháp che mắt người đời, ngươi không cần phải quan tâm đến điều đó đâu.

Với tư cách là một người bình thường, ta cảm thấy việc nặn tượng có thể dẫn đến đạo vận, lại khiêm tốn nói “Mới hiểu một chút” sẽ không bao giờ thấu được tâm tư của ta.

Chỉ có điều, trông chuyện này rất giống một người trong ký ức của Trường An.

Hắn lơ đãng nghĩ thầm và nhấp một hớp rượu mà không đáp, trong khi vẫn tiếp tục bước đi đến Hoàng Thành.

Khi tới cổng, Trường An quay đầu lại và mỉm cười, hắn bình thản nói và quay lưng đi:

“Lão Nhược, ngươi đi mua đồ gì cần đi, ta sẽ dạo một vòng quanh nơi này vậy”

Trời đã gần trưa, Hoàng Thành lộ ra vẻ náo nhiệt và hối hả rất nhiều.

Trên con đường trải dài với những kiến trúc cổ đại, bên ngoài quán rượu lại treo đèn lồng, gió nhẹ nhàng thổi đung đưa khiến cho cảnh tượng này trông rất yên bình.

Bóng người đi qua đi lại, bầu không khí tấp nập, vậy mà ở một nơi hẻo lánh trong góc lại có kẻ bày ra một quầy hàng. Càng khiến người ta kỳ quái hơn, bên trên không có bán đồ đạc gì cả.

Ở trên bàn, chiếc khăn màu tím có thêu hình bát quái trải dài, sau đó lại có người phụ nữ lặng lẽ tựa bên trên và mỉm cười.

Trông dáng vẻ, có vẻ nàng ta chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi, tay cầm một chiếc dù Tây Dương che khuất khuôn mặt của mình, mái tóc màu tím lộ ra bên dưới bờ vai trắng nõn của mình.

Cũng bởi vì không ai có vẻ tín nhiệm vị nữ nhân này, cho nên không có ai tới làm ăn cả, nàng chỉ tùy tiện nhắm mắt mỉm cười, trên bàn lại chỉ có mảnh vải ghi “Hữu cầu tất ứng”.

Rồi, chợt có người bước tới trước mặt nàng, người thanh niên không có vẻ gì đặc biệt, chỉ mang bộ đồ thư sinh trắng, hắn ta lười biếng hớp một ngụm rượu, cất tiếng:

“Hữu cầu tất ứng, cô nương ắt sẽ làm mọi chuyện chứ?”

Đến lúc này nàng mới nhẹ nhàng nắm dù khẽ nghiêng, khuôn mặt đoan chính thanh nhã, lúc này lại nở ra một nụ cười thản nhiên, mặc tử sắc áo bào, bên trên có thêu hình cánh nhạn, nàng nhìn kẻ trước mắt rồi đôi mắt lộ ra ý cười:

“Cũng không chắc, những yêu cầu quá mức như không ăn cơm, không tắm rửa thì ta chỉ đành từ chối. Đương nhiên, nếu là lên giường cùng ngài…

Ta chỉ đành cân nhắc thôi…”

Nàng cười, thanh âm tựa như tiếng chuông trong đêm đen, lại mang theo vẻ khêu gợi đến vô cùng.

Đẹp đến yêu nghiệt…

Trường An nghĩ thầm, hắn chỉ tùy tiện kéo ghế ngồi đối diện nàng mà thở dài, người sau tủm tỉm, nói:

“Tiên sinh có vẻ không thích ta nhỉ?”

“Không đâu, tiểu thư chớ lo lắng”

Trường An cười nhẹ, nhưng người sau chỉ gật gù, nàng đưa ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn sang hắn:

“Tiểu thư? Lúc trước gặp mặt, các hạ không hề gọi ta như vậy, cớ gì bây giờ lại không nhắc đến chứ?”

“Ha ha, tiểu thư nghĩ nhiều, xinh đẹp mỹ miều như ngài, làm gì còn cách xưng hô khác chứ?”

Cảm nhận được hàn ý tỏa ra từ người nàng, Trường An thoáng chốc đổ mồ hôi mà cười gượng, đoạn hắn lấy từ trong người ta một thỏi bạc đặt lên bàn, bình thản cất tiếng:

“Dù sao, giúp ta trả lời những vấn đề này, đây là phí tiền”

Nhưng người phụ nữ chỉ lắc đầu, ngón tay thon dài khẽ đưa lên môi và cười tủm tỉm, ra hiệu bản thân sẽ không nói gì cả.

Trường An chỉ hào phóng cười và nhấp một ngụm rượu, đáp:

“Không cần khách sáo, cứ giữ lấy tiền thừa”

Nhưng nàng ta chỉ nhìn Trường An một chút, đôi mắt khẽ nheo lại, tựa hồ cố gắng xem thấu lớp mặt nạ vô hình nào đó, lại thở dài một hơi:

“Một trăm thoi vàng một vấn đề, có thể cho nợ”

Trường An: “...”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.