Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cát Gia Cố Sự (2)

Tiểu thuyết gốc · 1893 chữ

Làm loạn một lúc, sau đó bởi vì tuổi già, lại lâm bệnh nặng, Cát Linh không thể không bước về phòng nghỉ ngơi trước.

Vì vậy, thay cho mẹ của mình, Cát Tiên sẽ kể lại những gì cần có cho cả Trường An và Nhược Trần. Nàng rót trà ra tách rồi ra hiệu mời hai người uống, đoạn nhẹ nhàng kể lại:

“Năm xưa, mẹ ta vốn là trưởng nữ của Cát Gia, vốn đã quen sống trong nhung lụa, hôn phu cũng rất yêu thương nàng, đáng lẽ bà chỉ cần sống như vậy đến hết đời…

Chỉ là, biến cố ập đến…”

Đến đây, Cát Tiên không nhịn được mà thở dài, khuôn mặt nàng thoáng lộ qua một tia buồn bã, nhưng rồi khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Câu chuyện dần dần tiếp diễn, rồi sau đó một tên Tà Tu đã đột ngột tập kích nơi này, trong một đêm, toàn bộ tộc nhân của Cát Gia đều vong mạng dưới tay hắn, chỉ còn lại Cát Linh sống sót.

Từ một vị phu nhân sống trong nhung lụa, thoáng chốc đã trở thành một người gánh vác toàn bộ Cát Gia trên lưng, bà ngày đêm mong muốn khôi phục lại gia tộc, chỉ là cuối cùng… chuyện này vẫn không thể xảy ra.

Chỉ là đến khi bà đã từ bỏ, hơn nữa lại không đủ khoản tiền chi trả cho đất đai rộng lớn của Cát Gia cho quan lại nên chỉ đành giao nộp vùng đất đó cho triều đình.

Nó xuất hiện, con ma đó.

Nhiều năm trước, công cuộc thu hồi đất đai của Cát gia diễn ra, nhưng nó đã nhanh chóng bị trì hoãn, để rồi kéo dài vô thời hạn cho đến bây giờ.

Theo như những gì người thợ xây kể lại, đêm đêm họ đều có thể thấy những bóng ma mờ xuất hiện xung quanh sân khấu, ám ảnh họ, đe dọa họ.

Cuối cùng, Cát Linh vì muốn bảo vệ danh dự của Cát Gia nên bà đã thề hẹn rằng bất kỳ ai có thể trừ tà, thanh tẩy khu vực đó sẽ trở thành chồng của bà.

Thuở đó, nhan sắc của Cát Linh đều đủ xứng hàng tuyệt mỹ khắp thiên hạ, vì vậy trên chốn giang hồ cũng đã có rất nhiều nhân tài đi đến thử sức, vậy mà mỗi khi họ bảo “Ta đã diệt trừ yêu ma”, vài ngày sau nó lại xuất hiện.

Mà dần dà, khắp nơi cũng bắt đầu đồn đại rằng câu chuyện ma đó là do người ta bịa ra, căn bản không có tà ma nào ám khu vực này cả.

Đến cuối cùng, Kim Thành Chủ quyết định đi dò xét nơi này, kết quả sáng hôm sau trở về, ông đã để lại lời nói cho khắp thành.

Đó là sự thật, có ma, nhưng Kim Thành Chủ không thể diệt trừ nó.

Kim Thành Chủ là ai? Là một vị cao thủ chính đạo, trong quá khứ đã từng khuấy động nhiều môn phái, cho dù bây giờ bởi vì về già mà thực lực giảm sút, cũng không thể xem thường được.

Cuối cùng, tuy không có tin đồn nào về cái chết, nhưng số người đi ra ngoài Hoàng Thành, vào rừng rậm đêm khuya cũng đã giảm sút một mảng lớn.

“Sự việc này đã kéo dài ba mươi năm liền, nó vẫn canh cánh trong lòng của mẹ ta”

Cát Tiên thở dài, đôi mắt nàng thoáng qua vẻ mệt mỏi, cuối cùng nói với giọng nhờ cậy:

“Hai vị tiên sinh, ta không thể nhìn thấy mẹ mình sống trong lo âu, đêm đêm lại phải mộng du bước ra ngoài.

Phiền hai vị chấm dứt chuyện này, ta tất sẽ hậu tạ”

Đến đây, Trường An dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn gật gù và trong lòng đưa ra quyết định.

Chuyển quán! Mẹ nó chuyển quán trà sang chỗ khác!

Kim Thành Chủ, nhiều năm trước hắn còn tình cờ thấy lão đó một đao chém chết chín, mười tên Tà Tu, Ma Tu, bây giờ lại thúc thủ trước một con ma?

Hai người bình thường như hắn và Nhược Trần làm được gì cơ chứ?

Vì thế, chỉ thấy hắn nghiêm mặt, đứng dậy và lắc đầu:

“Cô nương, chuyện này…”

Đột ngột, cảnh tượng núi non cao vút lọt vào tầm mắt của Trường An, lại thon dài eo nhỏ…

“Chuyện này ta há có thể làm ngơ? Cô nương chớ lo lắng, yêu ma quỷ quái chung quy cũng chỉ biết hù dọa người đời mà thôI!”

Rồi, Trường An nghiêm túc nói, hắn đưa tay lên khoát một cái, từng động tác đều lộ ra dáng vẻ của một vị chính nhân quân tử.

Tuyệt không phải bởi vì dáng vẻ có lồi có lõm của Cát Tiên đâu, thực sự!

Trường An đây làm người ngay thẳng, thấy chuyện bất bình, cho dù đối phương là thần tiên yêu ma cũng phải tương trợ kẻ yếu! Ai ai mà chẳng biết chuyện này?

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, cho dù ánh mắt ngài chuyển hướng rất nhanh, nhưng ta có thể cảm thấy được tà ý bên trong đó đấy.

Ngài bởi vì muốn thể hiện trước mặt mỹ nữ nên mới nói thế, đúng chứ?

Cát Tiên không hề biết những suy nghĩ của cả hai lúc này, chỉ thấy nàng nghe vậy thì mừng lắm, nàng cúi người xuống:

“Cảm tạ hai vị đã ra tay trợ giúp, không biết ta có thể giúp gì cho các vị?”

“Số đo ba vòng của cô n-”

Trường An còn chưa kịp dứt lời, đã thấy Nhược Trần bịt miệng hắn lại, mỉm cười đối với Cát Tiên và khẽ gật đầu:

“Không làm phiền cô nương nữa, chúng ta đi trước đây!”

“Ưm ưm! Ỏ a a!”

Trường An cố gắng giãy dụa, nhưng đã bị Nhược Trần dùng bạo lực kéo khỏi nơi này, để lại Cát Tiên đang ngẩn ngơ.

Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy độ tin cậy của cả hai người này giảm bớt đi rất nhiều.

“Lão Nhược! Cho dù lúc trước ngươi độc thân chín trăm năm, cũng không thể tìm cách phá bĩnh cuộc tình của ta chứ!”

Khi Nhược Trần kéo hắn ra ngoài, chỉ vừa thả tay ra thì người sau đã tức giận lên tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận.

Nhược Trần đen mặt, sau đó hắn không nhịn được mà bắt bẻ lại Trường An:

“Tiền bối chỉ vừa mới gặp vị cô nương ấy chưa đầy một canh giờ!”

“Nhất kiến chung tình, nhất kiến chung tình hiểu không?”

Trường An đáp lại như vẻ đúng rồi, hắn nghiêm nghị khoanh tay lại.

Lúc còn đi học, hắn nào có cơ may chạm vào mấy vị mỹ nữ như vậy? Không thể nào ngờ được đến khi xuyên không, cuối cùng lại bị bằng hữu phản bội!

“Lão Nhược, uổng công ta đã dành tình thương cho ngươi, đồ bội bạc!”

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, lời của ngài thực sự có vấn đề rất lớn đấy.

Cũng may không có ai ở đây…

Hắn thở phào rồi quay sang bên trái, cảnh tượng Diệp Tuyên cùng với một ông lão đang trừng trừng nhìn hai người.

Nhược Trần: “...”

Không may chút nào cả!

Trường An cũng nhận ra cả hai, rồi mặt hắn ngớ ra, chỉ hận không thể tát sưng cái miệng của mình.

Ngứa miệng hay sao? Bao nhiêu từ không chọn lại chọn bội bạc?

Nhưng bối rối đâu chỉ có hai người, chỉ thấy Diệp Tuyên trầm mặc, hắn suy tư một hồi, não bộ bắt đầu chuyển động.

Nhược Trần là vị cao nhân thật, lúc đó hắn đã thấy cả một nhà chứa đầy bức tượng phát ra đạo vận, Về phần Trường An… hắn nhận được vàng từ Nhược Trần, lại thay vị đại năng này mua vật liệu bố trí trận pháp, dĩ nhiên chỉ là người phụ tá?

Hiểu rồi, cho nên Nhược Trần tiền bối vì che dấu bản thân chính là tuyệt thế cao nhân đã nhờ Trường An giả vờ làm tiền bối của mình, quả thực thâm sâu khó lường!

Não bổ một hồi, Diệp Tuyên gật gù tỏ vẻ hiểu ra, còn đắc ý tự hào về trí thông minh của mình.

Hắn cười, sau đó còn tốt bụng giải vây cả hai khỏi tình huống bối rối này.

“Kim Thành Chủ, hai người này chính là bằng hữu của ta, ngài biết ở bên ngoài Hoàng Thành có một quán trà chứ?”

Kim Thành Chủ nghe thế, ngạc nhiên rồi cũng hắng giọng một cái, ông gật đầu:

“Biết biết, hình như tên của nó là…”

“Vạn Sự Quán Trà! Vị tiên sinh này là Trường An, chủ nhân của nó”

Diệp Tuyên mỉm cười đưa mắt về phía Trường An, đoạn hắn nói tiếp nữa:

“Còn đi cùng hắn chính là Nhược Trần, hắn có mở một quán nặn tượng, khi nào có dịp thành chủ phải ghé qua nơi này!”

Kim Thành Chủ cũng không ngại làm khó hai người, ông chỉ cười cười và gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn cả hai:

“Hai vị vừa đi ra từ…”

“Nhà của Cát cô nương”

Nhược Trần vừa đáp xong, ông khẽ ngừng lại, rồi chỉ bật cười mà hỏi lại:

“Phải chăng hai vị công tử muốn trừ tà ma ở đất của Cát Gia năm xưa?”

“Hả? Không ngờ ngài cũng biết chuyện này?”

Nhược Trần nghe vậy mà ngạc nhiên lắm, chỉ thấy Kim Thành Chủ mỉm cười và đáp:

“Năm xưa ta là bằng hữu của Gia Chủ Cát Gia, Cát Tiên cũng xem như là cháu gái của ông lão này rồi”

Trường An bắt đầu ngẫm nghĩ, hắn không ngờ được ông lão trước mắt- Kim Thành Chủ rất thân với Cát Tiên.

Vậy, bản thân có nên gọi Kim Thành Chủ là ông nội không?

Lúc này, liêm sỉ của Trường An hoàn toàn đã được đem bán hết cho ác quỷ, cũng may Nhược Trần đã ra tay giữ lại hắn, không để cho kẻ này nói thêm một câu nói bậy bạ nào nữa.

Tiền bối, nếu ngài giữ được một phần mười phong thái lúc đầu gặp ta thì tốt đấy…

Nhược Trần cười khổ, sau đó hắn tiếp tục nói:

“Hóa ra là vậy, chẳng qua là nhà ta ở gần đất Cát Gia, cho nên… Cũng không thể để tà ma cứ quấy nhiễu như vậy”

Kim Thành Chủ lại lộ ra vẻ ngẫm nghĩ, ông chỉ thoáng lâm vào những suy tư nào đó, cuối cùng chỉ đành cười nhạt, bâng quơ nói một câu:

“Lần này… có vẻ hai vị công tử phải đi tay không rồi”

Nói xong, ông cũng có vẻ mang tâm sự trong người và thở dài bước đi về phía nhà Cát Tiên, trong khi Diệp Tuyên chỉ thất thần một hồi, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười chắp tay với cả hai, đoạn bước đi.

Đến tối, công cuộc “bẫy ma” của Nhược Trần bắt đầu.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.