Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạo bệnh

Tiểu thuyết gốc · 1426 chữ

Rừng u tối rậm rạp, mưa rả rích rơi lách tách, mùi đất hòa lẫn với nước mưa, cùng với vị máu lan tỏa khiến thân thể của nàng như cứng lại, hoảng sợ ngẩng đầu.

Trước mắt nàng, người thanh niên mang bạch bào vốn đã rách nát từ lâu, cả người đầy rẫy vết thương, nước xưa xối thẳng lên người của hắn, hòa tan máu của kẻ này mà gột rửa lấy hắn.

Nhưng điều làm nàng không thể nào quên được, chính là khuôn mặt tiều tụy đến mệt mỏi, cùng với đôi mắt u tối.

Hai người chỉ yên tĩnh nhìn nhau một hồi, cuối cùng Cát Linh chỉ nở một nụ cười, khuôn mặt nhăn nheo của bà cứ thế mà quan sát Trường An, đoạn nói:

“Quả nhiên, ngài là tiên”

“Không hẳn, ta chỉ là một người sống lâu thôi”

Trường An lắc đầu phản bác ý kiến của bà, hắn nâng bầu rượu lên và uống một hớp, cười nhạt.

Nhưng người sau chỉ lên tiếng, giọng như chế giễu lấy hắn.

“Một người bình thường, có thể trẻ mãi không già sao?”

Đến đây, Trường An như biết trước câu hỏi của Cát Linh, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bình thản cất tiếng:

“Ba mươi năm trước, ta không phải phàm nhân, bây giờ mới phải”

Câu nói khó hiểu, nhưng Cát Linh nghe xong liền im lặng như suy ngẫm lấy nó, cuối cùng bà ta nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.

Trường An thấy thế, hắn uống thêm một hớp rượu, đoạn đứng dậy quay lưng lại, cứ thế mà bỏ đi, chỉ để lại một lời nói:

“Trong vòng ba ngày, ta sẽ giúp bà diệt trừ con ma đó”

Cát Linh thoáng hé đôi mắt già nua ra, móm mém cười cất giọng:

“Ngài không cần phải nhọc lòng đến vậy, bà già này không còn sống được lâu nữa…”

“Ta sẽ làm”

Bất ngờ thay, Trường An đáp lại, giọng hắn tựa như đang cười, thân thể hắn trèo lên trên bức tường, sau đó nhảy xuống.

“Ta muốn xem cái kết của màn múa rối này”

Sáng hôm sau.

Nhược Trần vừa tỉnh dậy, hắn khẽ ngáp một cái, sau đó mở mắt ra nhìn xung quanh một hồi, chợt giật mình.

“Hỏng! Không ngờ mình lại ngủ quên mất!”

Chưa tu tiên nên thân thể hắn vẫn là người phàm, vẫn có thể bị ngủ gật bất cứ lúc nào. Lỡ như có kẻ nào mắc bẫy mà Nhược Trần không tỉnh giấc, e rằng hắn ta đã trốn thoát…

Nhược Trần tự trách trong lòng mình, đoạn hắn bước ra giương mắt nhìn…

Trường An mỉm cười nhẹ nhàng, tay nâng bầu rượu lên hớp một ngụm, nhẹ giọng cất tiếng hỏi:

“Ngươi tỉnh rồi?”

“Đúng vậy, tiền bối”

Nhược Trần im lặng một hồi, vì lý do gì đó mà hắn đưa tay che mặt, đáp lại.

Người sau vẫn bộ dáng như gió thoảng mây bay, cười một tiếng rồi khoanh tay lại, đoạn hỏi tiếp:

“Thế nào? Như ta đoán, một đêm này không hề có con ma nào xuất hiện đúng không?”

Nhược Trần vẫn không nỡ nhìn Trường An, hắn gật nhẹ đầu và chép miệng cảm thán:

“Quả nhiên, vụ việc này là do có kẻ đang giả thần giả quỷ…”

“Lão Nhược, cũng không có âm mưu đen tối gì đằng sau cả”

Nhưng lúc này, đột ngột Trường An nói một câu, trong khi Nhược Trần vẫn còn đang bất ngờ, hắn lại nghi ngờ nói:

“Với cả, nhìn vào ta đi, lão Nhược?”

Nhược Trần thoáng nhíu mày lại và xoa cằm, trong lòng càng nhiều thắc mắc hơn mà tự nói với bản thân mình:

“Không có âm mưu đen tối, vậy thì những trường hợp mình đưa ra là sai sao?”

“Lão Nhược… đừng có ngó lơ ta”

“Nhưng nếu vậy thì, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?”

“A lô? A lô?”

Mãi đến rất lâu sau đó, Nhược Trần mới khẽ ngừng lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trường An, thở dài:

“Mong tiền bối thỉnh giảng”

Trường An giật nhẹ khóe miệng, hắn lạnh nhạt gật đầu, sau đó nghiến răng gằn giọng:

“Mẹ nó, ít nhất thả ta xuống trước đã”

Lúc này, Trường An đang bị một chiếc bẫy dây trói lại trên cổ chân, cứ thế mà treo ngược hắn lên một chiếc cây cổ thụ. Đây cũng là lý do mà Nhược Trần không nguyện ý nhìn lấy vị tiền bối này.

Không nghĩ tới là, hắn đặt bẫy phòng hờ thủ phạm, cuối cùng thế nào lại bắt được tiền bối.

Hồi lâu sau, Trường An ngồi trên một tảng đá mà xoa bóp cổ chân của mình, đoạn hắn thở dài rồi sau đó bình thản kể lại:

“Đêm khuya qua, Cát Tiên cô nương không có ở nhà, vì vậy ta cùng Cát Linh bà bà trò chuyện một đêm khuya”

“Ta tưởng tiền bối sẽ đi về ngay chứ?”

“Lão Nhược, tin tưởng vào ta sẽ khiến ngươi chết hả?”

“Không, tiền bối”

“Vậy ngươi còn…”

“Ý là, ta không tin tưởng vào tiền bối cho lắm”

Trường An: “...”

Lão Nhược, ai dạy cho ngươi thói xấu như vậy thế hả?

Người sau vẫn trầm ổn nhìn hắn, chờ đợi Trường An tiếp tục giải thích xem hắn đã tìm kiếm được manh mối gì trong đêm qua.

Kết quả, chỉ thấy Trường An giơ ngón tay ra, mỉm cười như kiếm được đầu mối lớn lắm mà nói:

“Cát Tiên cô nương rất thích uống hồng trà, nàng cũng rất hứng thú trong múa rối, gu đàn ông của-”

Mới đầu, Nhược Trần còn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng rồi hắn chợt lên tiếng ngắt lời:

“Tiền bối, ngoài chuyện liên quan tới Cát Tiên cô nương, ngài tìm được đầu mối gì chứ?”

Trường An thoáng chìm vào suy tư, cuối cùng hắn gập toàn bộ ngón tay lại, lắc đầu:

“Vậy thì ta không có!”

Nhược Trần: “...”

Thật chứ? Cả buổi đêm hôm qua ngài đi đến nhà người ta, chung quy cũng chỉ để tìm cách tán gái?

Thế thì làm sao ta có thể tin tưởng ngài được chứ? Tiền bối?

Nhìn thấy Nhược Trần đen mặt, Trường An cười gượng mà đưa tay gãi đầu, cuối cùng hắn chỉ đánh lạc hướng sang một chuyện khác:

“Lão Nhược, ngươi biết cách làm rối gỗ chứ?”

“Cái này… ta cũng có chút kinh nghiệm, mặc dù không thuần thục như lúc nặn tượng”

Nhược Trần bất ngờ khi được hỏi như vậy, tuy nhiên hắn vẫn nghiêm túc đáp. Mà vị tiền bối này chỉ cong khóe miệng lên, đoạn đứng dậy, bước đi về phía Vạn Sự Trà Quán, bình thản nói:

“Thế thì tốt, ta cũng muốn thử làm rối gỗ một phen”

Nhược Trần thoáng ngẩn người, bởi vì cổ chân bị bẫy dây siết chặt, cho nên bây giờ Trường An chỉ có thể bước đi từng bước cà nhắc.

Nhưng lúc này, tiền bối vẫn nở nụ cười giống như lúc ban đầu gặp Nhược Trần, bộ dáng tựa hồ như được thấy điều gì đó…

Ba ngày đã trôi qua, và trong khi công cuộc trừ tà còn chưa đến nơi nào, Trường An và Nhược Trần còn chưa chạm đến vào một gấu áo của con ma, nhà hai mẹ con Cát Linh đã có chuyện.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ có ổn không? Đại phu đâu? Đại phu!!!”

“Không ổn, bệnh của cụ bà lại tái phát rồi, ta đã bảo đừng có để bà mộng du ra ngoài cơ mà!”

“Cái gì? Nhưng ngày nào ta cũng khóa cửa…”

Cát Tiên giật mình mà hoang mang lẩm bẩm, đại phu bắt mạch cho Cát Linh hồi lâu, đoạn ông ta nhíu mày mà hạ tay xuống, sau đó vuốt chòm râu dê của mình.

“... Chỉ là ngủ thiếp đi… Có điều, nàng cũng không còn sống được bao lâu nữa”

Cát Tiên nghe vậy mà mặt tái hẳn đi, nàng chợt nhớ tới hai bóng người nào đó, bất giác đứng dậy, chân trần chạy ra bên ngoài giữa trời khuya, bỏ mặc đại phu ở lại ngơ ngác.

Phải đi tìm hai kẻ đó! Linh tính mách bảo Cát Tiên rằng mình phải làm như vậy!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.