Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nặn gì mới khó

Tiểu thuyết gốc · 1303 chữ

Tuy nhiên, Trường An bị vả mặt.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua… Mặt trời mọc rồi lặn, chim bay đi lại về với tổ, mà bóng dáng Nhược Trần vẫn không thấy đâu.

Trường An: “...”

Hắn hoang mang đưa tay bóp trán, trong lòng ngập tràn cảm giác hoang đường, bởi lẽ bản thân Trường An đã từng thấy lão Nhược bóp tượng ra đạo vận.

Không lẽ có người chưa ngộ ra cái gì về đạo, lại có thể tạo ra vật mang đạo vận ư?

Chẳng lẽ, có khi nào… Lão Nhược đã đạt tới đỉnh cao của trang bức đạo?

Trang bức, mà không biết bản thân đang trang bức?

Khuôn mặt Trường An lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, đoạn hắn giơ tách trà búp tiên lên nhấp một ngụm, gật gù.

Rất ngọt…

Cuối cùng, hắn nằm bẹp dí lên trên bàn, giống như một con ốc sên lười biếng, đón lấy ánh nắng ban mai.

Dọc theo bờ sông của Hoàng Thành, nếu chúng ta cứ đi tiếp một quãng đường dài thì tòa thành đầu tiên chúng ta gặp chính là Phù Đổng Thành.

Tương truyền rằng, thành này chính là nơi đã sinh ra Thánh Gióng, sau này được người đời xưng là Phù Đổng Thiên Vương. Mà minh chứng tốt nhất chính là Phù Đổng Tông ở kề sát với thành- một tông môn do chính dòng dõi của ngài kế thừa tinh túy của dòng họ Phù Đổng.

Nhưng không chỉ thế, Thành Phù Đổng còn là một nơi phát triển về mặt nông nghiệp, và có truyền thống về ngành nặn tượng, đúc tượng lẫn luyện khí lâu đời, rất nhiều những người thợ thủ công có tiếng khắp cả Xuân Quốc đều xuất thân từ Phù Đổng Thành.

Mà cũng chính bởi vì như vậy, cho nên Nhược Trần mới quyết định đi đến nơi này, mà hắn cũng phải đi suốt cả ngày trời, thành ra khi đến nơi thì cũng đã hai ngày trôi qua.

Hai tòa thành cách nhau sáu mươi cây số có hơn, mà thân thể Nhược Trần vẫn còn là của người bình thường, lẽ dĩ nhiên hắn có muốn nhanh hơn cũng không được.

Tuy thế, cho dù đã ở Phù Đổng Thành suốt ba ngày, vậy mà hắn vẫn không được như ý.

Nơi này có rất nhiều người làm nghề đúc tượng, nặn tượng, ấy vậy mà trình độ của người bình thường không đáp ứng được cái mà Nhược Trần muốn, mà những thợ nặn tượng có tu vi cao thâm lại ít khi ra mặt, thành thể cho đến bây giờ hắn vẫn chưa giải quyết được vấn đề của mình.

Cuối cùng, hắn vẫn quyết định mở một quầy bán tượng đất nặn ở bên đường, buôn bán cho người qua kẻ lại để kiếm chút tiền đi đường, đồng thời nghe ngóng tin tức về những kẻ có kinh nghiệm trong chuyện này.

Sau chừng ấy ngày, mọi người xung quanh chợ cũng biết đến hắn, ai ai cũng đều nghe qua về một vị thợ nặn tượng tuổi trẻ, lại có ngũ quan anh tuấn, khí chất trầm ổn thanh cao, tượng do hắn nặn ra lại vô cùng đẹp và tinh xảo, cho nên hàng của Nhược Trần bán đắt lắm.

“Chủ quán, bức tượng này có thể bán với giá ba thoi bạc chứ?”

Lúc này, một người khách đang ngắm nhìn bức tượng đất nặn hình con ngựa đang phóng nhanh như gió, anh ta chần chừ một lúc rồi hỏi.

Hôm nay cũng như mọi ngày, Nhược Trần vừa nặn tượng, vừa đưa mắt lên, bật cười:

“Được chứ, cũng chỉ là tượng đất thôi mà”

Người sau mừng rỡ, anh ta đã để ý bức tượng này đã lâu, dường như mong muốn có thêm động lực từ bức tượng đó, khi Nhược Trần vừa nói xong, kẻ này đã đặt tiền lên bàn mà nhận lấy bức tượng con người, đoạn cười, đưa tay gãi đầu:

“Chủ quán, thú thật với ngài, hôm nay ta chuẩn bị thi khoa cử, ngài nghĩ một kẻ bình dân như ta sẽ có cơ hội chứ?”

Nhược Trần khẽ ngừng lại, đoạn hắn chỉ vào tượng con ngựa, bật cười:

“Một tảng đất nặn đều có thể lột xác như vậy, tiên sinh nếu chưa thử thì làm sao ta biết được? Câu hỏi này, tiên sinh phải tự tìm lấy đáp án thôi”

Người thư sinh trẻ tuổi nghe vậy thoáng ngẩn ngơ, nhưng rồi dường như anh ta được tiếp thêm động lực, liền bừng tỉnh, quay đầu bước đi kiên định.

“Cảm tạ chủ quán đã chỉ bảo!”

Đúng vậy, hắn chưa từng thử, vậy mà lại trông chờ đáp án ở người khác ư? Thật ngu ngốc!

Phải thử, phải cố hết sức mình, đến lúc ấy mới biết được đáp án cơ chứ!

Nhìn bóng người thư sinh bước đi, Nhược Trần mỉm cười, hắn tiếp tục nặn tượng, theo thời gian trôi qua, bất tri bất giác có một người đàn ông trung niên đã ngồi chăm chú xem cảnh tượng này từ khi nào.

Nhược Trần chỉ vừa mới nhận ra gã ta đang còn nhìn mình, hắn còn định nói gì đó, chợt người sau trầm ngâm, đoạn nói:

“Tệ quá”

Nhược Trần: “...”

Có ai mở đầu cuộc hội thoại bằng cách chê bai người khác không hả?

Nhìn kỹ lại, người đàn ông trung niên này đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, trên trán mang theo vẻ mỏi mệt, tuy nhiên đôi mắt vẫn sáng ngời, mang theo khí chất đặc biệt, lúc này gã đang chăm chú quan sát lấy bức tượng mà Nhược Trần đang nặn, uể oải nói:

“Tiểu tử, ngươi có phải là người đang tìm kiếm các thợ nặn tượng có tay nghề cao mà người dân trong Hoàng Thành đang đồn đại?”

“Chính là ta…”

Nhược Trần thở dài, cuối cùng bỏ qua việc bị gọi là tiểu tử, hắn gật đầu và đáp.

Người sau đánh giá hắn một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu một hồi, đoạn ông đưa tay gãi cằm, chợt hỏi một câu:

“Ngươi thấy làm tượng về cái gì khó nhất?”

Nghe thấy người sau hỏi như vậy, Nhược Trần thoáng chìm vào suy tư, cuối cùng hắn nghi ngờ trả lời, trong giọng nói mang theo sự lưỡng lự:

“Nặn thiên ma, quỷ quái, thần thánh?”

Nhưng bất ngờ là ông ta chỉ lắc đầu, cuối cùng cười như biết trước câu trả lời của hắn mà đáp lại:

“Không phải”

“Làm tượng rồng, tượng phật?”

“Không phải”

Đến mức này, cuối cùng Nhược Trần vẫn không thể đưa ra đáp án, hắn liền nghi hoặc nhìn ông ta, thở dài:

“Ta không biết, xin được ngài chỉ bảo”

“Làm tượng người, tượng chó thì khó, nặn tượng thần, ma, yêu quỷ thì dễ”

Bất ngờ thay, ông lão chỉ cười, tay xoa cằm mà nói, khiến cho Nhược Trần ngạc nhiên.

Hả? Câu trả lời này có hơi bị ngược chứ?

Như biết trước suy nghĩ của hắn, ông ta chỉ đứng dậy, trước khi rời đi liền bổ sung một câu:

“Những cái mà ai cũng trông thấy, nếu làm tượng không giống thì bị chê cười, nên mới khó nặn.

Còn cái mà ngươi nói, nhân gian hiếm có người được chứng kiến? Muốn nặn ra sao thì nặn, thêm thắt ra sao thì thêm thắt, không sợ ai bắt bẻ, cho nên dễ nặn”

Nói xong, ông ta cười lớn, đoạn rời khỏi nơi này, chỉ để lại lời nhắn đến Nhược Trần:

“Hôm sau lại gặp”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.