Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người tính không bằng trời tính

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Lúc này, ở bên trên vực sâu, Nhược Trần hít một hơi mà đưa tay ra sờ lấy thân thể của mình, cuối cùng hắn không nhịn được mà cảm thán:

“Đây… có khác gì chuyển kiếp đâu?”

Quả thực, bây giờ hắn như đổi sang một thân thể khác, tuy tu vi mất hết, nhưng đó là một lợi thế!

Hắn có thể một lần nữa tu luyện, và bởi vì còn lưu giữ những kinh nghiệm trước đó, nên chắc chắn căn cơ sẽ vững chắc hơn nhiều so với thân thể trước của mình!

Đây tuyệt đối là một chuyện có lợi chứ không có hại.

Ở một bên, Trường An đang lục lọi lấy nhẫn trữ vật của hắn, cuối cùng rút đại một nắm đồng tiền và cho vào trong người, sau đó quay lại nhìn Nhược Trần, khi phát hiện hắn không thấy cảnh này liền chìa nhẫn trữ vật ra, mỉm cười:

“Lão Nhược, ngươi làm rơi nhẫn trữ vật”

Nhược Trần thấy cảnh này liền im lặng không nói gì, cuối cùng miễn cưỡng nở ra một nụ cười và đón lấy nó:

“Cảm tạ tiền bối”

“Không sao, ngươi nên cẩn thận hơn nhé”

Tiền bối, ngươi nhân lúc ta lơ đãng đã thó cái nhẫn đó đi, bây giờ lại không có mặt mũi chút nào, bảo ta phải cẩn thận?

Nhược Trần cười khổ, nhưng rồi vẫn phải nhận lấy nhẫn trữ vật, cuối cùng phát hiện…

Trường An lấy đi… năm đồng tiền.

Đúng vậy, trong một chiếc nhẫn trữ vật có hằng hà những bảo vật hiếm có trên thế gian, những loại kỳ trân dị bảo mà có tiền cũng không thể mua được, vị tiền bối này… lấy đi năm đồng tiền.

Nhược Trần:...

“Tiền bối”

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Trường An mỉm cười lùi lại, tay che lấy túi áo mà hắn vừa bỏ tiền vào.

Bộ dáng đã nói rõ ra ý đồ của hắn “Ta sẽ không trả tiền”.

“Ừm?”

Không ai lấy lại tiền đâu, tiền bối không cần phải đề phòng như vậy!

“Chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

Nhược Trần thở dài và hỏi, chỉ thấy Trường An ngẫm nghĩ, cuối cùng bước đi về một phía:

“Đi, chúng ta vào thành mua thêm đất sét, màu vẽ cho ngươi!”

Bên ngoài Hoàng Thành, có hai bóng người bước vào.

Người đi trước mang dáng vẻ mi thanh mục tú, lại mang một bộ áo bào xám, khí chất phiêu trần tuấn dật, nhìn qua cũng đã thấy được rằng đây là một vị mỹ nam.

Mà đi theo sau hắn ta, lại là một thanh niên… Không có gì nổi bật cho lắm.

Còn không chờ vị mỹ nam kịp nói gì, chỉ thấy người thanh niên với vóc dáng thường thường cười bước tới, sau đó nói chuyện với lính trông cửa thành:

“Quan gia, tôi là chủ quán trà cách Hoàng Thành hai cây số đây, giờ muốn vào nhập khẩu một chút lá trà và gia cụ”

“Vào đi”

“Đa tạ quan gia”

Đáp lại xong, hai người tiến vào trong thành.

Nhược Trần đi theo sau Trường An đã gần ba mươi phút, nhưng hắn càng ngày càng ngập tràn những nỗi khó hiểu.

Trông dáng vẻ của tiền bối, hoàn toàn trông giống như một người bình thường, chính là loại người mà đâu đâu cũng sẽ có.

Khuôn mặt bình thường, vóc dáng bình thường, khí chất không có gì nổi bật, cách ăn nói lại càng phổ thông.

Tuy không hẳn là loại người đáng thương đến mức có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng theo Trường An thể hiện, hắn tuyệt đối không phải là loại nhân vật thu hút ánh mắt của mọi người.

“Bà à, cho cháu một cây hồ lô đi, bởi vì lần này ra ngoài vội vàng nên chỉ mang theo cái này, chúng ta đổi được không ạ?”

Lúc này, Trường An đang cầm một que hồ lô, hắn mỉm cười ôn hòa đặt một mẩu gỗ được điêu khắc thành hình con giun một cách vụng về, nói với bà bán hồ lô.

Đây thực sự là con người vừa tiện tay rút cạn toàn bộ linh khí ở dưới vực sâu chỉ trong vòng vài giây?

Với lại, không phải tiền bối vừa lấy của ta năm đồng tiền sao?

Nhược Trần không cầm lòng được mà sinh ra lòng hoài nghi, nhưng rồi hắn vẫn thở dài bước tới mà đi bên cạnh Trường An.

Người sau chỉ cười nhẹ, sau đó vừa nhấm nháp hồ lô, vừa bước đi một cách chậm rãi:

“Ngươi thấy Hoàng Thành ra sao?”

“Dân chúng ấm no, rất yên ổn”

Nhược Trần thấy phố xá đông đúc náo nhiệt, vì thế hắn đáp lại.

Trường An nghe thế mà chỉ cười nhẹ, sau đó tiếp tục bước đi, Nhược Trần thấy thế cũng không nói lời gì nữa.

“Chú à, cho cháu hộp màu này đi, bởi vì lần này ra ngoài vội vàng nên chỉ mang theo hai đồng tiền với cái này, chúng ta đổi được không ạ?”

“Ông à, cho cháu thùng đất sét này đi, bởi vì lần này ra ngoài vội vàng nên chỉ mang theo ba đồng tiền với cái này, chúng ta đổi được không ạ?”

“Anh à…”

Hồi lâu sau, Nhược Trần nhìn thấy Trường An bằng cách kỳ kèo giá cả, cuối cùng chỉ tốn chưa đến bảy đồng tiền để mua được đất sét, màu, chong chóng, lá trà, đồ ăn, im lặng không biết nên nói gì cả.

“Nào, đỡ giúp ta đi, đống đồ này lỉnh kỉnh quá”

Trường An quay sang nói với Nhược Trần, đoạn đưa đồ cho hắn, sau đó lại cầm cây chóng chóng tới đưa cho một bé gái nhút nhát, từ đầu đến giờ chỉ tròn mắt nhìn về nó, mỉm cười lại xoa đầu cô bé, rồi đứng dậy bước đi tiếp.

“Thanh Nhạc tỷ, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?”

Nghe thấy Ngọc Mi cất tiếng hỏi khiến Thanh Nhạc bừng tỉnh, khuôn mặt lạnh nhạt lại lộ ra vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía xa xa.

Một người thanh niên với vóc dáng vô cùng bình thường đang kỳ kèo một que hồ lô với bà chủ quán.

Nói không sai, đó là chính là chủ quán trà mà sáng nay Thanh Nhạc đã ghé qua.

Chỉ là… giờ hắn ta đang đi cùng với ai kia?

Ngọc My nhìn theo, cuối cùng lại bĩu môi, nàng hừ hừ lắc đầu:

“Chậc chậc, Thanh Nhạc tỷ quá ư là xinh đẹp rồi, người ta còn cất công đến cả nơi này để được ngắm khuôn mặt của tỷ cơ đấy”

“Chỉ là trùng hợp thôi, ngươi đừng nói mò”

Thanh Nhạc lắc đầu mà định bước đi, chợt nàng ngừng lại, sau đó chắp tay:

“Bái kiến Diệp sư huynh”

Đối diện các nàng, một người thư sinh với bộ dáng nho nhã, khí chất cương trực, nhan sắc hơn người, hắn mỉm cười và gật đầu:

“Các ngươi tới rồi, và Thanh Nhạc, vi huynh có thứ này cho ngươi”

Đoạn, hắn đưa ra một sợi dây buộc tóc trông có vẻ tinh xảo, nhưng rồi Ngọc My giật thót lên.

Trên sợi dây buộc tóc có linh khí đang di chuyển, đây là pháp khí tu luyện!

Pháp khí tu luyện, có thể tăng tốc độ hấp thu linh khí của người sử dụng, có thể chế ra nó kỳ công vô cùng, hơn nữa xem độ biến động của linh khí, có thể nói phẩm cấp của thứ này… vô cùng cao.

Vậy mà Diệp Sư huynh lại đem ra tặng cho Thanh Nhạc tỷ, chuyện này… chuyện này…

“Đa tạ sư huynh, nhưng ta đã có dây buộc tóc”

Chỉ thấy Thanh Nhạc nở nụ cười hiếm thấy, sau đó trả lại cho người thanh niên kia, lại cúi người:

“Nếu không có gì thì ta đi trước, có thể trong lúc này ma tu đang nhăm nhe xuất thủ không chừng”

Rõ ràng… là từ chối.

“Chờ đã! Sư tỷ, sao chị lại như vậy chứ???”

Ngọc My nghe vậy mà giật mình, cuối cùng đuổi theo Thanh Nhạc mà hốt hoảng hỏi, để lại cái người gọi là Diệp Sư Huynh ở đây.

Hắn im lặng không nói gì, cuối cùng chỉ cười khổ và cất sợi dây buộc tóc vào trong người.

[Tên hệ thống: Tối Cường Truy Mỹ Hệ Thống

Chủ thể: Diệp Tuyền

Tuổi: 21

Cảnh Giới: Khê Xuyên cảnh

Đối tượng theo đuổi: Thanh Nhạc (Không thể thay đổi)

Phần thưởng: Thần cấp Thiên Phú, Đế cấp công pháp, ba kiện pháp bảo, mười vạn điểm tích lũy.

Điểm tích lũy: 3]

Diệp Tuyền, sinh viên năm nhất Đại Học Nội Vụ, ngành quản trị nhân lực, xuyên qua thế giới này được hai mươi mốt năm, đồng thời có hệ thống.

Trở thành Đại Sư Huynh của Thánh Tiên Tông, trong ba năm đạt tới Kết Thủy cảnh, thiên phú yêu nghiệt, lại có gia thế lớn, có thể nói là nhân vật có mặt mũi trong Vĩnh Xuân đại lục.

Hắn kích hoạt hệ thống đã ba năm, ba năm! Cuối cùng mục tiêu khóa chặt ở Thanh Nhạc, con mẹ nó không thể thay đổi.

Và em gái này, thực sự khó tán, khó như lên trời.

Không gặp nguy, không ham nhan sắc, không ham pháp bảo, không thích nhận quà, càng không muốn được chiếu cố.

Mẹ nó, thế này thì hệ thống của hắn đem cho chó ăn rồi ư?

Diệp Tuyền bi thương thở dài, bất giác một người thanh niên đi qua, mỉm cười vỗ vai hắn, lại đưa cho một cây hồ lô:

“Người trẻ tuổi, cơ hội vẫn còn nhiều, không nhất thiết phải bi quan như thế”

Trường An tươi cười nói, Diệp Tuyền cũng chỉ thở dài và cười đáp lại:

“Cảm tạ”

Đúng vậy, đời còn dài!

Chắc chắn hắn sẽ đăng đỉnh đại lục, sau đó cưới được Thanh Nhạc sư muội về!

Quả nhiên, cho dù tu chân giới có vô tình lạnh lẽo, vẫn có những con người sẵn sàng san sẻ một chút quan tâm cho kẻ khác.

Ấm lòng biết bao…

Diệp Tuyền định quay lại nói thêm gì đó, nhưng người thanh niên kia đã biến mất đằng sau dòng người từ khi nào.

“Nếu gặp lại, chắc chắn phải tiện tay giúp đỡ người kia một phen”

Hắn cười nhẹ, sau đó rảo bước đi, tiện tay búng que hồ lô một cái.

Vút!

Âm thanh xé gió vang lên, que gỗ bắn nhanh như chớp lên một tòa nhà gần đó, cuối cùng xuyên qua lớp cửa giấy và đâm vào họng của một gã tà tu.

“Không… thể nào…”

Lời trăn trối vang lên, sau đó hắn tắt thở.

Một tên Tà Tu, cứ thế mà chết.

[Giết chết một tên Tà Tu Kết Thủy cảnh, nhận được 100 điểm tích lũy]

Mà Trường An không biết rằng, một hành động xuất phát từ lòng tốt của hắn… sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho sau này.

Cho nên, người tính không bằng trời tính, ha ha…

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 23
Lượt đọc 713

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.