Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lái Thuyền An Toàn

Tiểu thuyết gốc · 1741 chữ

Hai sư đồ nói chuyện một hồi lâu, sau khi Diệp Tuyên kể lại tất cả những sự việc đã xảy ra bằng giọng điệu “Uầy, hôm qua vừa mới ăn cơm cá” thì Thiệu Tổ trầm mặc, gã đắn đo một lúc, đoạn hít thật sâu, nghi ngờ cất tiếng hỏi:

“Diệp Tuyên, người con gái bí ẩn đó ra bảo các ngươi đi để cho nàng xử lý, đúng không?”

“Đúng vậy, sư phụ”

“Nên các ngươi đi? Để lại kẻ tử địch với tu vi Bát Phẩm Thành Vân cho nàng?”

Lần này, giọng Thiệu Tổ đã run run hơn, bàn tay gã nắm chặt lấy cái điện thoại, cố gắng để bản thân đừng bóp nát nó.

“Đúng vậy, có gì sai sao?”

Diệp Tuyên thở dài bất đắc dĩ mà hỏi lại Thiệu Tổ, dường như không hiểu vì sao vị sư phụ của mình lại bắt bẻ cái vấn đề “bình thường” này.

Sai? Con mẹ nó điểm sai quá nhiều, bây giờ ta cũng không biết bắt đầu từ đâu đây!

Một tên Bát Phẩm Thành Vân tập kích là quá bất bình thường, sau đó từ đâu chui ra một vị đại năng cao cường cũng bất bình thường, cuối cùng tất cả mọi người cứ thế bỏ qua ư?

Không hỏi thêm, dò la thông tin ư? Bảo đi là đi rồi? Mà nếu đi ra thì cũng phải thông báo cho Thiệu Tổ đầu tiên để gã tới đó xem xét chuyện này, với tốc độ của gã thì e cũng chỉ vài phút mà thôi.

Nhưng bây giờ trời đã sáng, không chừng đối phương cũng đã đắp chiếu đi ngủ, tới đó còn thu hoạch được cái rắm gì cơ chứ?

Ông trời ơi, bao nhiêu mầm mống tinh anh của Thánh Tiên Tông lại đồng loạt để quên não ở nhà ư…

Thiệu Tổ gần như đã đến bến bờ sụp đổ, gã thở dài đứng dậy, cuối cùng khuôn mặt dần dần kiên nghị, đáp lại:

“Các ngươi có cơ hội thì truy tìm tung tích của vị đại năng đó đi, bây giờ ta đã tìm ra cách đột phá Kết Thủy cảnh, không thể ra mặt được!”

Nếu thành công, Thiệu Tổ sẽ bước ra một bước lớn, xiềng xích vây quanh hắn suốt ba ngàn năm sẽ bị phá vỡ, cuối cùng ngưng tụ ra giọt linh thủy đầu tiên trong thân thể, mà không còn là tên gà mờ Tụ Khí cảnh nữa!

Gã muốn đột phá, cho dù trời phật có ngăn cản thì cũng vô ích!

“Sư phụ, trong cuộc tập kích đó đã khiến Phi Thuyền chúng ta bị phá hủy, phiền ngài chuyển lời cho Nhị Trưởng Lão lái Phi Thuyền đến…”

“Tốt, ta sẽ đích thân lái phi thuyền đón các ngươi!”

Kệ mẹ đột phá, lạng lách đánh võng trước rồi tính!

Thiệu Tổ cúp máy, tức khắc từ bỏ tiên lộ, đi theo đam mê của mình mà hướng về phía nhà kho của Thánh Tiên Tông, chỉ hận không thể lái phi thuyền ngay lập tức.

“Hay, cuối cùng cũng có cớ để lái thuyền!”

Về phần Nhị Trưởng Lão ư?

Thiệu Tổ cười lạnh hướng mắt về một ngọn núi, nơi này là khu vực đoán tạo của Thánh Tiên Tông, do Nhị Trưởng Lão đứng đầu, phụ trách luyện chế pháp bảo, binh khí và dụng cụ sinh hoạt cho cả tông môn.

Mà lúc này, Nhị Trưởng Lão đang lộ ra khuôn mặt như đang được khai sáng, linh khí bộc phát xung quanh hắn, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú thứ trước mắt.

“Đại Đạo, đây chính là thứ mà Luyện Khí Sư truy cầu, đây chính là đỉnh cao của đoán tạo!”

Trước mặt hắn ta, chính là chiếc máy điện thoại nhưng vừa được tháo dỡ, mà Nhị Trưởng Lão quan sát thứ này một cách vô cùng cuồng nhiệt, dẫu cho không hiểu gì vẫn mê mẩn vuốt ve từng bo mạch, từng linh kiện của chiếc điện thoại. Những thứ linh kiện vốn rất bình thường, dễ kiếm nhưng nó được chế tạo cực kỳ tinh xảo!

Đúng vậy, đây chính là đỉnh cao của đoán tạo, có thể làm ra thứ công cụ mà ai cũng có thể dùng!

Nhị Trưởng Lão săm soi từng li từng tí, một bên nắm dùi, đục, lò luyện kim rực lửa, hắn ta sáng mắt mô phỏng theo những chi tiết của máy điện thoại mà lẩm bẩm:

“Tuyệt vời! Rốt cuộc vị thánh nhân nào đã sáng tạo ra thứ này? Nhất định khi Diệp Tuyên trở về phải hỏi xem mới được!”

Là như vậy, Nhị Trưởng Lão triệt để say mê thứ này, giờ hắn ta sống cùng nó, ngủ nghỉ cùng nó, xem chừng tạm thời sẽ không canh chừng các phi thuyền đâu.

Cho nên… Phi thuyền, Tổ ca ta tới đây!

Trên ngọn núi cao, có người thư sinh áo trắng đang nhấm nháp bầu rượu trên tay. Bộ dáng của hắn tầm thường chẳng có gì lạ, lại chẳng có gì đặc biệt cả, khiến cho người này trông vô cùng mờ nhạt.

Dĩ nhiên, đây là Trường An, sau khi dược lực tiêu tán, hắn chỉ đành hạ cánh giữa chừng và cuốc bộ thêm hai, ba giờ đồng hồ, cuối cùng thì đích đến cũng hiện ra trước mắt.

“Cuối cùng cũng tới Thành Phù Đổng, mệt chết mình rồi…”

Trường An không nhịn được mà cúi xuống xoa bóp hai chân, lúc này hắn chợt cảm thấy nhớ nhung Nhược Trần.

Nếu có lão Nhược đi cùng, chắc chắn hắn ta sẽ thể hiện tố chất vô cùng tinh nhuệ, chẳng hạn như thuê cỗ xe ngựa đắt tiền nhất chở hai người đi, hay là giữa đường đánh bắt cá, tìm hái nguyên liệu mà chế biến cao lương mỹ vị.

Trong thoáng chốc, Trường An đã triệt để trở thành một tên phế vật, vô dụng mất rồi…

“Lão Nhược… Ngươi đi ngộ đạo lâu như vậy, có biết doanh thu của ta giảm lắm không…”

Trường An ngẩng đầu bi thương nhìn trời, nhưng rồi hắn khẽ nheo mắt lại, như thể thấy được thứ gì đó.

Một chấm đen… dần dần phóng đại mà lao thẳng về phía hắn, cùng với đó là âm thanh quen thuộc vang lên:

“Hết tốc lực đê!!! Hú hú!!!”

Đến khi Trường An kịp nhận ra, trước mắt hắn đã là một phi thuyền đang đâm thẳng về phía mình, mà trên mũi thuyền, Thiệu Tổ cầm một lá cờ và gã cũng ngẩn người ra nhìn hắn.

Hai người, nhìn thấy khuôn mặt bất ngờ, kinh ngạc, không thể đoán trước được, tựa như đôi nam nữ gặp nhau dưới ánh dương chiều tà.

Một người từ trên trời hạ xuống, một kẻ từ dưới đất ngước lên, dẫu cho ngăn cách bao muôn trùng, cuối cùng bọn hắn cũng có thể gặp nhau.

Khoảnh khắc này tựa như kéo dài đến mãi mãi, thật đẹp đến nhường nào.

Rồi, Thiệu Tổ nở nụ cười và nói, giọng ba phần “ôn hòa”, bảy phần “dịu dàng đằm thắm”. Mà đáp lại hắn, Trường An ngượng ngùng quay lưng, giống như một đóa hoa xấu hổ vẫn không dám đối diện với cảnh tượng tình cảm này.

Rồi, hắn co giò chạy.

“Tránh ra! Mọe nó tránh ra, không bẻ lái được rồi!!!”

“Mả mẹ nhà huynh! Huynh cướp cái thứ chết dẫm này từ chỗ nào?”

Bụp!

Mũi thuyền đâm vào người Trường An, sau đó tàn nhẫn kéo hắn bắn vọt về phía trước, mà chuyện vừa xảy ra cũng khiến Thiệu Tổ mất lái ngay lập tức, phi thuyền bắn vọt về phía Phù Đổng Thành với tốc độ nhanh không tưởng.

“Mất lái! Mất lái rồi! Tình huống vô cùng nguy hiểm, huynh phải hạ cánh khẩn cấp!”

“Vãi nồi, với tên sát thủ giao thông như huynh thì mất lái hay không khác éo gì nhau?”

“Im mồm! Đây rồi, một khu vực trống trải!!!”

Hai người vừa cãi nhau, ấy thế mà tốc độ của phi thuyền không giảm chút nào cả, phải khen cho Thiệu Tổ hai chữ kỳ tài tái thế, mặc dù rối loạn vẫn nhất quyết không giảm tốc độ chút nào.

Chỉ khổ cho Trường An, tim gan phèo phổi như đảo lộn cả lên, hắn chợt đưa tay bụm miệng, mặt tái nhợt:

“Ựa…”

Thiệu Tổ đang đứng ở đầu mũi thuyền chợt hoảng hốt:

“An đệ, đệ có thể nhịn-”

Trường An còn đang cố gắng kìm nén, nghe thấy Thiệu Tổ nói thế chợt cảm giác buồn nôn kéo đến mãnh liệt.

Mọe, huynh thử bị đâm trên thuyền với vận tốc vượt quá trăm cây số trên giờ đi, nhịn cái rắm!

“Ọe!”

Trời đã sáng từ khi nào, mà Nhược Trần ngẩn ngơ ngồi ngoài hiên nhà, ánh mắt hắn chỉ lặng lẽ quan sát bầu trời.

Tượng đã nặn xong, vô cùng uy vũ, khí thế, Phù Giang cũng có vẻ hài lòng lắm mà nhận lấy nó, tuy vậy…

Nhược Trần cảm thấy vẫn chưa đủ, và điều đó cũng khiến hắn phải vướng bận nhiều ngày trời.

Nhưng mà, rốt cuộc là thiếu sót chỗ nào?

Nhược Trần thở dài, càng tìm hiểu hắn càng thấy đại đạo mênh mông kỳ ảo, bản thân lại vô cùng non nớt.

Kiếp trước, hắn cũng chỉ là một tên phàm nhân có sức mạnh bài sơn đảo hải, nhưng tâm tính vẫn chưa được rèn luyện bao nhiêu cả.

“Được rồi, về thôi-”

Nhưng lúc này, đột ngột xảy ra chuyện!

Giây thứ nhất, một phi thuyền đang lao thẳng về phía bãi sân trước mắt Nhược Trần với tốc độ nhanh không tưởng!

Giây thứ hai, đập vào mắt Nhược Trần là Trường An đang bám chặt mũi thuyền trong vô vọng, mà Thiệu Tổ thì vô vọng phất cờ, trên người lão ta còn dính một bãi nôn.

Giây thứ ba, mọi thứ chìm trong biển lửa.

Ầm!

Một vụ nổ lớn xảy ra trước mắt Nhược Trần, tất cả xảy ra vô cùng chớp mắt, khiến hắn phải đứng hình, đạo tâm suýt nữa đã tan nát.

Tiền bối, ngài lại bày trò gì nữa rồi?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.