Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Hồng Tiên Tổ, kẻ xuyên việt vĩ đại

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

Một luồng ánh sáng mạnh chiếu qua, khi Trường An mở mắt, khung cảnh đã ở trong một không gian u tối, chỉ có hắn và một bóng người.

Trong mơ hồ, hắn thấy được một người đàn ông, ăn mặc tựa như nhân viên công sở đang mỉm cười nhìn Trường An.

Dẫu thế, thân hình hắn lại mịt mờ vô cùng, khuôn mặt như đao tước, uốn lượn như rồng, khí chất cao siêu hiển lộ trên bóng người giống như dân đi làm đã ngoài tuổi ba mươi này.

"Ba ngàn hai trăm lẻ tám năm, hai tháng năm ngày, cuối cùng cũng gặp được ngươi..."

Trường An thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi hắn chỉ gật đầu, cuối cùng hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Một kẻ xa quê hương, chẳng có gì hơn cả"

Người kia sửng sốt nhìn hắn, sau đó lắc đầu bật cười. Một chiếc bàn gỗ xuất hiện trước mắt Trường An, cả hai cũng thuận thế ngồi xuống bàn:

"Nào, ngươi muốn biết chuyện gì?"

Trường An cười, bình thản cất tiếng:

"Về thế giới này, nó xảy ra như ngày hôm nay, liệu có liên quan đến ngươi?"

Người kia ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó chợt lắc đầu và bật cười:

"Được rồi, vậy để ta giới thiệu trước"

"Giống như ngươi, ta cũng xuyên việt đến thế giới này"

Hắn nhẹ nhàng nói, dường như chẳng thèm để ý tin tức này động trời đến bao nhiêu.

Trường An không cắt lời, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói tiếp. Người sau vẫn chỉ mỉm cười, tiếp tục nói:

"Lúc ấy, một vụ chấn động không gian xảy ra, có hai người trái đất bị ảnh hưởng, xuyên việt đến thế giới này. Ta là một trong số đó, người còn lại là Tần Đế"

Trường An không nói gì, vẫn tiếp tục lắng nghe hắn. Quả nhiên tình huống này cũng bị người này đoán trước được.

Người kia nghĩ thầm, nở nụ cười và tiếp tục nói:

"Lúc ban đầu đi tới thế giới này, ta không thẻ nào quen thuộc được. Nhưng mọi chuyện cũng không khó khăn là bao, cuối cùng trong năm mươi năm, ta đột phá Bát Phẩm Thành Vân, trong trăm năm, đạp Chân vào Cửu Phẩm Hoá Tiên cảnh!"

Theo những gì Trường An biết được, trong trăm năm bước vào cảnh giới Hoá Tiên đã cực kỳ ghê gớm, những thứ như kỳ ngộ, thiên tư, tâm tính tuyệt không thể thiếu một thứ nào cả. Quả nhiên hễ là người xuyên việt đều không hề tầm thường.

"Nhưng Tần Đế thì khác, hắn đến sau ta bảy mươi năm, lại dựa vào một món Đạo Khí mạnh mẽ, trong thời gian ngắn, hai chúng ta bất phân thắng bại"

"Cuối cùng, ngày bọn ta hoàn toàn siêu thoát khỏi thế giới này, cả hai đánh nhau suốt ba năm trời, cho đến khi dàn khung thế giới bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ, chúng ta mới dừng lại, cuối cùng đặt ra một giao kèo... rằng không ai can thiệp vào chuyện giữa Xuân Quốc và Tấn Quốc nữa"

Người kia kể với chất giọng bình thản, tựa như đang tán gẫu với bạn bè, nhưng thứ Trường An nghe được chính là một câu chuyện từ thời Thượng Cổ.

"Sau đó, Tần Đế để lại một món Đạo Khí có thể phản chiếu hình ảnh của các vị anh hùng Tấn Quốc lại, từ đấy, theo thời gian, các vị anh hùng xuất hiện, tạo nên một lịch sử nước Tấn mới, tương tự như ở địa cầu"

Một món bảo vật có thể phản chiếu lại dòng lịch sử ở thế giới cũ ư? Thảo nào Tấn Quốc có đôi chút điểm giống như nước Tấn mà Trường An từng học trong lịch sử.

"Cho nên, ngươi đã làm gì? Để cho các nhân vật như Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, Thánh Gióng, Cường Bạo Đại Vương hiện thế trên đất nước này?"

Đột ngột, Trường An lạnh nhạt hỏi, mà người kia cũng bình thản đáp lại:

"Ta quyết định luyện hoá thân thể của bản thân thành cầu nối đến vô số thế giới khác của Thần Thoại, Lịch Sử nước Việt, máu của bản thân ngấm vào trong đất, hình thành nên Xuân Quốc mang đậm bản sắc nước Việt như bây giờ... còn tâm trí của ta thì luyện hoá thành Thiên Bia, sừng sững ở nơi này ngày ngày qua ngày khác, chứng kiến vô số thiên tài ở nơi này xuất hiện"

Đến đây, đôi mắt của Trường An chợt co rụt lại, thoáng lộ ra vẻ kinh hãi.

Theo lời hắn nói... Lạc Hồng Tiên Tổ tự hi sinh thân thể mình luyện hoá thành cầu nối, cho nên hình tượng các nhân vật thần thánh nước Việt mới được xuất hiện ở nơi đây?

Hắn dùng máu của bản thân ngấm xuống nơi này, tạo thành Long Mạch, tạo ra một đại thế hệ mang tên con Lạc cháu Hồng?

Ba ngàn năm trước, có một kẻ đã tạo ra một nước Việt ở thế giới mới, hành động này rốt cuộc vĩ đại ra sao?

Có lẽ là, có thể sánh ngang với Lạc Long Quân và Âu Cơ chứ?

Lạc Hồng Tiên Tổ, quả thực hậu đại gọi hắn như vậy, hoàn toàn không có chút tâng bốc gì cả.

Trường An im lặng một hồi lâu, cuối cùng hắn gật đầu, nghiêm trang nói một câu:

"Lạc Hồng Tiên Tổ, ngươi thực sự rất vĩ đại"

"... Ta chỉ muốn bảo vệ mảnh đất này, những con người đã từng giúp đỡ ta"

Lạc Hồng Tiên Tổ bật cười nhẹ nhàng, bình thản đáp lại.

Nhưng cái trên cũng chỉ nói ra vì sao hai nước Tấn Quốc và Xuân Quốc lại mang lịch sử tương tự như thế giới cũ của Trường An, mà không giải thích được sự xuất hiện của các "nhân vật chính" như thế này, cho nên hắn hỏi:

"Vậy, vì sao nơi này xuất hiện nhiều kẻ kỳ lạ đến thế..."

"Ta không biết"

Lạc Hồng Tiên Tổ lắc đầu, có vẻ vấn đề này hắn cũng chưa hiểu rõ, có vẻ hơi hoang mang mà đáp lại:

"Ba ngàn năm qua, tâm trí ta ở trong Thiên Bia đã chứng kiến gần sáu mươi người xuyên việt từ thế giới khác nhau, kẻ trọng sinh, người có hệ thống,... đến cả vấn đề này cũng làm cho ta cực kỳ thắc mắc."

Trường An nghe vậy liền im lặng, cuối cùng cũng chẳng giải đáp được vấn đề này, cho nên hắn thở dài và nhìn Lạc Hồng Tiên Tổ:

"Truyền thừa của ngươi là gì?"

"... Ta vốn dĩ định để lại truyền thừa, nhưng nhìn cách ngươi ra chiêu vừa rồi... quá đáng sợ.

Một đầu vô thượng Chân Long, lại có Đế Tiên, thậm chí là cả sức mạnh vĩnh hằng, rốt cuộc ngươi đã chứng kiến những gì xảy ra?"

Lạc Hồng Tiên Tổ chợt cười khổ, hắn nhận ra toàn bộ tu vi của bản thân ở thời điểm mạnh nhất cũng không đủ để sánh ngang với tất cả tồn tại đã xuất hiện trong ký ức của Trường An.

Vậy là không có truyền thừa nhỉ? Nhưng cũng không cần thiết cho lắm.

Trường An chợt đứng dậy, sau đó hắn hỏi một câu:

"Bảy từ kia là do ngươi viết ra nhỉ?"

"Ừm, do ta lưu lại, như vậy chỉ cần người xuyên việt từ địa cầu đều sẽ nhận ra nó"

"... Là để cho chúng ta, hay là tự nhắc nhở ngươi?"

Lạc Hồng Tiên Tổ chợt sửng sốt, sau đó hắn nhìn Trường An rất lâu, cuối cùng cười lớn:

"Ha ha ha! Bị ngươi nhìn thấu rồi!"

Trong cõi trăm năm, chỉ có ta?

Đến thế giới xa lạ, không có gì trong tay, bắt đầu lại từ đầu, chợt phát hiện có một kẻ còn đáng sợ hơn bản thân là Tần Đế. Cho đến lúc tự luyện hoá bản thân, Lạc Hồng Tiên Tổ cũng đã từng nghi ngờ bản thân, cũng mệt mỏi nghĩ.

Phải chăng sự tồn tại của hắn cũng chỉ để hình thành nước Việt? Vậy thì kết quả ra sao?

Liệu thế này có xứng đáng không?

Ba ngàn năm trước, hắn triệt để luyện hoá bản thanh, cuối cùng đứng trước Thiên Bia, cười lớn khắc lên bảy chữ, kiêu ngạo biến mất khỏi trần thế.

Trong cõi trăm năm, chỉ có ta?

Cuối cùng, hắn tìm được đáp án.

Dù cho hiện tại thế nào đi chăng nữa, đã từng có một đoạn thời gian kéo dài trăm năm hắn tung hoành bốn phương, đánh ngang tay với Tần Đế, sáng lập Xuân Quốc.

Trong cõi trăm năm, hắn từng xưng hùng xưng đế, tồn tại mà cực kỳ kiêu ngạo, bảo hộ Xuân Quốc!

Sau này muôn thưở, há không ai?

Lạc Hồng Tiên Tổ bật cười nhìn Trường An, cả hai ở thế giới mịt mờ này cười vui vẻ, giống như bạn cũ đang quen biết với nhau rất nhiều năm.

Bảy từ của Trường An, cuối cùng cũng đã được đem đến.

"Ngươi sẽ còn ở lại nơi này nhỉ?"

"Đúng vậy, năm sau nhớ ghé thăm"

"Tất nhiên rồi, ha ha..."

---

Cái này xem như là tác giả lấp hố vì sao Tấn Quốc và Xuân Quốc đều xuất hiện các nhân vật trong thần thoại, lịch sử đi. Ha ha...

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.