Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi mua điện thoại!

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Nghe vậy, Chu Kiếm rốt cuộc không nhịn được nỗi sợ hãi trong lòng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, mặt mũi tràn đầy run rẩy nói: "Trần Huyền, ngươi...... Chớ làm loạn, chuyện của ngươi cùng Ngô Thiên không liên quan gì đến ta a."

"Không có liên quan gì đến ngươi......" Trần Huyền nhếch miệng cười một tiếng, sau đó trực tiếp toét miệng một cái, nói: "Mụ nội ngươi, muốn hại ta, tưởng ta thật sự là đồ ngu sao? Vừa rồi không phải ngươi cùng con đàn bà Cao gia này muốn để ta quỳ xuống trước mập lùn này sao? Hiện tại ngươi quỳ xuống cho ta, bút sổ sách này ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Nghe thấy lời này, Chu Kiếm không nói hai lời, trực tiếp quỳ trước mặt Trần Huyền.

Hắn hiện tại thật sợ muốn chết a, nếu như Trần Huyền cũng phế hắn, cho dù cuối cùng hắn có thể trả thù Trần Huyền cũng không còn ý nghĩa gì.

Nhìn thấy Chu Kiếm cứ như vậy quỳ gối trước mặt Trần Huyền, sắc mặt Cao Dao bên cạnh cứng ngắc, nàng một mực cao ngạo cho rằng Chu Kiếm so với Trần Huyền xuất sắc gấp mười, gấp trăm lần.

Nhưng là hiện tại?

Trong lòng nàng cho rằng Chu Kiếm rất xuất sắc, nhưng bây giờ lại quỳ xuống trước mặt tên nhà quê để cho nàng có chút buồn nôn kia!

"Ha ha, vừa rồi khẩu khí rất lớn, không nghĩ tới xương cốt của ngươi ngược lại là rất mềm." Trần Huyền mặt mũi tràn đầy chế giễu, sau đó cũng không có đi nhìn Cao Dao bên cạnh đã bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, trực tiếp rời đi, phảng phất nữ nhân này trong mắt hắn chính là một tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là một nhân vật phụ mà thôi.

Cảm nhận được Trần Huyền không nhìn mình, Cao Dao cảm giác mình vô cùng nhục nhã.

Đồ nhà quê từ trong sơn thôn ra này, ở trước mặt mình có vốn liếng gì để cao ngạo?

Hắn không xứng!

Cho dù hắn bức Chu Kiếm quỳ xuống thì làm sao? Hắn vẫn như cũ chỉ là một người hạ đẳng từ trên núi ra, vĩnh viễn cũng không có khả năng đứng trên đầu Cao Dao nàng, vĩnh viễn cũng không có khả năng đứng trên đỉnh đầu Cao gia, Cao Dao nàng lựa chọn không bao giờ sai!

"Trần thần y, vừa rồi Giang gia đã tự mình gọi điện thoại tới, để cậu không cần đem Ngô gia để ở trong mắt, nếu như Trần thần y có cần, Giang gia sẽ đích thân tới một chuyến."

Vương Phong mặt mũi tràn đầy bội phục nói với Trần Huyền, vừa rồi thiếu niên này quả thực để hắn giật nảy cả mình, lấy một địch trăm, thiếu niên cường đại như thế tương lai chắc chắn huy hoàng vô lượng, mặc dù thiếu niên này đã phế đi thiếu đông gia của Ngô gia, bất quá Ngô gia so với những đại nhân vật chân chính, căn bản không tính là cái gì.

Trần Huyền nói:"Không cần, một đám nhị thế tổ ỷ thế hiếp người mà thôi, tôi còn có thể ứng phó, đúng rồi, mấy cái bàn bị hỏng anh yêu cầu Ngô gia bồi thường đi."

Nói xong Trần Huyền liền chạy vào thang máy, đang chuẩn bị đóng lại, một cô gái bỗng nhiên bước vào.

Thấy vậy, tròng mắt Trần Huyền sáng lên, em gái này vẫn chưa đi a.

Cảm nhận được ánh mắt trong suốt nóng rực của Trần Huyền, Tiêu Vũ Hàm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một vòng, nói: "Không nhìn ra a, cơ thể của cậu nhìn thì nhỏ bé mà rất biết đánh nhau nha."

Trần Huyền nhếch miệng cười một tiếng, thần bí nói với Tiêu Vũ Hàm: "Mỹ nữ, cơ thể nhỏ bé này của ca không chỉ biết đánh, mà còn rất bền bỉ."

Tiêu Vũ Hàm lườm hắn một cái: "Cũng đừng như công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được a."

Trần Huyền sắc mặt tối sầm, mẹ nó, chẳng lẽ ca lại móc nó ra hù chết em gái ngươi.

"Đúng rồi, tôi gọi Tiêu Vũ Hàm, chuyện vừa rồi cám ơn cậu."

"Tiêu Vũ Hàm, hắc hắc, cái tên này cũng êm tai, thế nào, thân thủ này của ca đi làm bảo tiêu cho cô cũng không lỗ a, muốn cân nhắc một chút hay không?" Trần Huyền nói với Tiêu Vũ Hàm.

Tiêu Vũ Hàm nghiêm túc suy tư một hồi, sau đó nói: "Đem số điện thoại của cậu cho tôi."

Nghe vậy, Trần Huyền một mặt xấu hổ, hắn là dân đen vừa mới từ sơn thôn đi ra làm gì có loại đồ vật công nghệ cao kia.

"Không có." Trần Huyền xòe hai tay ra.

Tiêu Vũ Hàm nhìn chằm chằm vào hắn như là nhìn người nguyên thủy, cuối cùng đành phải nói: "Đi thôi, theo tôi ra ngoài một chuyến."

"Làm gì?" Trần Huyền có chút không hiểu.

"Mua điện thoại cho cạu."

Nghe thấy lời này của Tiêu Vũ Hàm, Trần Huyền sững sờ, em gái này không phải là muốn bao nuôi mình đi?

Càng nghĩ gia hỏa này càng là cảm thấy có loại khả năng này, dù sao, với nhan sắc này của hắn...... Khụ khụ, vẫn là rất tiềm chất của tiểu bạch kiểm.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Vũ Hàm, gia hỏa Trần Huyền mơ mơ hồ hồ bị Tiêu Vũ Hàm dẫn tới cửa hàng điện thoại, chọn một cái kiểu mẫu mới nhất.

"Tiểu thư, đây là kiểu mới nhất của tiệm chúng tôi, giá bán hiện tại là mười ba ngàn." Cô bán hàng hướng về phía Tiêu Vũ Hàm mỉm cười nói.

Cái gì, mười ba ngàn?

Em gái ngươi, ăn cướp a!

Trần Huyền ở bên cạnh nghe được cái số này giật mình kêu lên, hắn biết thôn trưởng Thôn Thái Bình có một cái điện thoại di động cũ to bằng cục gạch, nghe nói giá chỉ có một đến hai trăm khối tiền, hiện tại cái đồ chơi nhỏ xíu này thế mà muốn mười ba ngàn, đây không phải là ăn cướp thì là cái gì?

Bất quá Tiêu Vũ Hàm căn bản không để ý, xuất ra thẻ ngân hàng nói: "Quét thẻ đi, đồng thời lấy luôn cho tôi một cái thẻ sim."

Nhìn thấy này em gái này mua thật, Trần Huyền lập tức có chút ngượng ngùng, bởi vì có cậu gọi cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, hiện tại hắn đã nhận ân huệ của Tiêu Vũ Hàm, vạn nhất sau này em gái này muốn hắn bồi giường, vậy hắn nên đồng ý hay vẫn là nên đông ý?

Bạn đang đọc Chín Vị Sư Nương Của Ta của Trần Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gietkochet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 633

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.