Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Côn Bằng

Phiên bản Dịch · 1205 chữ

"To con, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu như ngươi cảm thấy khó lựa chọn, vậy để ta chọn thay ngươi." Nhìn thấy Triệu Khuê thờ ơ, Trần Huyền dạo bước tới gần hắn.

Thấy vậy, Triệu Khuê bị dọa liền lùi lại mấy bước, nói: "Anh bạn, lần này Triệu Khuê tôi nhận thua, tổn thất của tiệm cơm này tôi bồi thường."

Nhìn đến đây, Hàn Trùng đi tới cười nói: "Hắc hắc, cái gì mà cẩu thí Hội Tiểu Đao, hóa ra cũng chỉ là một đám nhát chết, lão bản, ra thu tiền."

Lão bản đang trốn ở trong góc run rẩy đi tới, hắn suýt chút nữa đã sợ phát khóc: "Các vị đại gia, không cần bồi thường!"

"Sao có thể không cần bồi thường, chúng ta thế nhưng là công dân chính trực, làm hỏng đồ của người ta thì phải bồi thường, như vậy đi, tổn thất ở nơi này coi như một triệu." Hàn Trùng vung tay lên, sau đó nhìn về phía Triệu Khuê xoa xoa đôi bàn tay: "To con, một triệu, một xu cũng không thể thiếu, bồi thường tiền."

Chỉ có hư vài cái bàn ghế, ngươi mẹ nó muốn một triệu, cướp bóc a!

Triệu Khuê hắn từ trước đến nay chỉ có hắn khi dễ người ta, làm sao đã nếm thử mùi vị bị người khác khi dễ, bất quá nhìn thấy ánh mắt hung dữ kia của Trần Huyền, Triệu Khuê chỉ có thể cay đắng nói ra hai chữ: "Tôi bồi!"

Sau đó, Triệu Khuê thông qua điện thoại trực tiếp chuyển khoản cho lão bản một triệu tiền bồi thường, sau đó hắn đang chuẩn bị mang theo thuộc hạ của mình rời đi, nào có thể đoán được Trần Huyền đột nhiên mở miệng: "Đợi chút nữa......"

Triệu Khuê bị dọa đến toàn thân cứng lại, rùng mình xuýt chút nữa bắn ra nước tiểu, xoay người lại hỏi: "Anh bạn, cậu còn muốn như nào nữa?"

Trần Huyền nói: "Là Ngô gia để các người đến đây đúng sao, mang câu này nói cho Ngô gia biết, sau ba ngày nữa ta sẽ đích thân tới thăm!"

Nếu Ngô gia thật sự muốn không chết không thôi, Trần Huyền đương nhiên sẽ không yên để mỗi lần đều có người tìm tới cửa, muốn giải quyết phiền phức, phải bắt đầu từ gốc rễ.

Nhìn thấy Triệu Khuê ảo não mang người rời đi, Chu Kiếm trốn ở trong ghế xe sắp tức đến bể phổi rồi: "Mẹ nó, không nghĩ tới ngay cả Triệu Khuê đều không phải đối thủ của hắn."

Nhìn thiếu niên kia cao hứng, bừng bừng khí thế, trong lòng Cao Dao lại lần nữa hiện lên một tia hối hận, ánh mắt cũng biến thành có chút phức tạp, chẳng lẽ Cao Dao nàng thật sai lầm sao?

"Hừ, bất quá như này cũng tốt, lần này hắn không chỉ có đắc tội riêng Ngô gia, đánh tàn phế nhiều người của Hội Tiểu Đao như vậy, một khi hội trưởng Hội Tiểu Đao Dương Côn Bằng tức giận, tình cảnh của hắn tại thành phố Đông Lăng coi như nửa bước khó đi, thành phố Đông Lăng cũng sớm sẽ trở thành nơi táng thân của hắn." Chu Kiếm nhìn Trần Huyền trong tiệm cơm, băng lãnh cười nói.

Nghe vậy, nội tâm vốn dị đang dao động của Cao Dao lại lần nữa trở nên kiên định, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nhận định sai, nàng đã nhận định Trần Huyền chỉ là một bãi bùn nhão không xứng với nàng, như vậy chắc chắn là không xứng, cho dù đối phương đang có dấu hiệu đứng lên, nàng cũng phải đem tên nhà quê này đạp xuống, làm cho đối phương không có bất kỳ tư cách gì để có thể bình đẳng với nàng!

"Trần Huyền, chẳng lẽ ba ngày sau cậu thật muốn đi bái phỏng Ngô gia sao?" Ba người rời đi tiệm cơm, Giang Vô Song lái xe đưa Trần Huyền về khách sạn Thiên Đường.

Trần Huyền nhún vai, nói: "Đương nhiên là thật, chẳng lẽ lại cô cho rằng ca đang đùa giỡn hay sao?"

Hàn Trùng đối hắn giơ ngón tay cái lên: "Ngưu bức!"

Giang Vô Song đang lái xe nhíu mày nói: "Ngô gia mặc dù chỉ là một gia tộc thương nghiệp, bất quá người sau lưng bọn họ không hề đơn giản, nếu cậu cứ lỗ mãng đi tới cửa, vậy chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới, huống chi hôm nay cậu còn động vào người của Hội Tiểu Đao, theo như tôi được biết hội trưởng Hội Tiểu Đao Côn Bằng thế nhưng là một hạng người có thù tất báo, đến lúc đó một khi Ngô gia cùng Hội Tiểu Đao đồng loại ra tay, liệu cậu có nắm chắc không?"

Hàn Trùng gật gật đầu, nói: "Mà lại cái núi lớn phía sau Ngô gia cũng không đơn giản, đó là một tồn tại cùng cấp bậc vưới Giang lão gia tử, cũng là một trong các lão đại ở vùng đất Đông Giang chúng ta, nghe nói còn là một võ giả cực kỳ lợi hại, là một người ở vùng đất Giang Đông không biết đã khống chế bao nhiêu gia tộc, quần hùng cũng không ngẩng đầu nên được, nếu như hắn ra mặt sẽ rất là phiền phức."

"Tu võ giả lợi hại......" Hai mắt Trần Huyền sáng lên, mặc dù vừa rồi Triệu Khuê cũng là một người tu võ giả, bất quá đẳng cấp quá thấp, nếu như có thể gặp được một người tu võ giả lợi hại, Trần Huyền thật đúng là muốn nhìn một chút xem Cửu Chuyển Long Thần Công của hắn lợi hại đến đâu?

Lái xe đưa Trần Huyền trở về khách sạn Thiên Đường, hai người Giang vô Song cùng Hàn Trùng liền rời đi.

Trước mắt đã là bốn năm giờ, Trần Huyền cũng bỏ đi suy nghĩ đi tìm cửu sư nương, bất quá hôm nay ra ngoài đối với gia hỏa Trần Huyền này mà nói thế nhưng là kiếm lợi lớn.

Không chỉ có kiếm được khối tài sản năm triệu từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn tìm ra được bên trong phỉ thúy lại có lực lượng giống của mình.

"Xem ra có thời gian ta lại đến thị trường ngọc thạch dạo một vòng, vạn nhất lại đào được bảo bối tốt có lẽ lại kiếm được chút tiền, cho dù không kiếm được tiền cũng kiếm được đồ vật để tu luyện Cửu Chuyển Long Thần Công." Trong đầu gia hỏa này đắc ý nghĩ đến.

Cùng lúc đó, cơ hồ các đại gia tộc ở thành phố Đông Lăng đều đã biết một chuyện.

Thiếu niên phế bỏ công tử nhà họ Ngô không chỉ một người đánh ngã hơn hai trăm người Hội Tiểu Đao, còn đánh bại một trong Tam Đại Mãnh Nhân Triệu Khuê, còn tuyên bố sau ba ngày sẽ đến thăm hỏi Ngô gia!

Bạn đang đọc Chín Vị Sư Nương Của Ta của Trần Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gietkochet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 475

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.