Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Người Giở Trò Sau Lưng

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Khi Tuyên Mạt nghe được lời này, đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hà Tuyết Nhi coi như cơ trí, bèn hỏi: “Đinh tổng, tại sao chủ nhân của Ô Kê Sơn lại bảo chị Mạt đi lấy vậy? Không phải loại chuyện này đều có đoàn đội chuyên môn sao?"

Đinh tổng đương nhiên biết điều này.

Nhưng bây giờ, chuyện đó làm sao có thể quan trọng bằng việc hoàn thành buổi đấu giá được.

"Tuyên tiểu thư, Ô Kê Sơn ở gần đây, chỉ cần cô ra mặt, Ô Kê Sơn sẽ được đưa đến nơi này. Tối thiểu phải hoàn thành tiến độ của buổi đấu giá tối nay trước đã, nếu xảy ra sai lầm gì, cấp trên trách tội, không ai gánh nổi đâu !”.

Tuyên Mạt nhíu mày: "Tôi nhớ nếu buổi đấu giá phát sinh vấn đề, vẫn sẽ lập hồ sơ, chẳng lẽ không có Ô Kê Sơn, thì không còn vật khác thay thế sao?"

Sắc mặt Đinh tổng có chút mất kiên nhẫn: "Tuyên Mạt, chuyện bây giờ đã như vậy rồi, cô chẳng những không tin hỗ trợ giải quyết, mà còn dùng giọng điệu đó chất vấn tôi? Từ trước đến nay, Phong Đầu Hành chưa bao giờ xuất hiện sai lầm trong đấu giá. Nếu lần này Phong Đầu Hành bị đồn thổi tiêu cực, cô gánh nổi không?"

Tuyên Mạt hít một hơi thật sâu, mặc dù cô cảm thấy chuyện này trước sau đều vô lý.

Nhưng người chủ trì trên sân khấu là Cao Từ, còn có Vinh tổng người cô nợ ân tình. Nên chỉ đành thỏa hiệp: "Nói cho tôi địa chỉ."

Hoắc Vân Chính đã không còn ở hội trường, anh đang nghe điện thoại.

Là Vinh Kinh gọi tới.

Đầu bên kia điện thoại là tiếng mắng giận dữ của cậu ta.

"Thật không ngờ Kim Nguyên Bảo lại giở trò với chúng ta vào lúc này. Tôi thực sự không nghĩ tới lần này Kim Nguyên Bảo lại thông minh như vậy, bao gồm cả Triệu Thông lần trước, hay là nhà sưu tầm ngọc lục bảo, bây giờ đến Ô Kê Sơn, đều là trò hay do bọn họ sắp xếp."

Hoắc Vân Chính đã ngồi ở trong xe.

Nghe xong lời Vinh Kinh nói, sắc mặt anh chợt u ám: "Phía sau Kim Nguyên Bảo ắt hẳn có người trợ giúp, bằng không bọn họ không có năng lực này."

"Đợi đã."

Nghe nói vậy, lông mày anh nhíu chặt.

"Chủ nhân của Ô Kê Sơn chỉ đích danh chị dâu đi lấy, hiện tại không liên lạc được với chị dâu. Anh ba, anh có ở đó không? Mau đi đón chị dâu đi."

Sắc mặt của Hoắc Vân Chính quả nhiên càng thêm khó coi.

Vừa cúp điện thoại, Trình Chu ở phía trước bỗng chỉ chỉ nói: "Gia, đó không phải là thiếu phu nhân sao?"

Anh thuận thế nhìn theo, vậy mà trông thấy Tuyên Mạt không biết tìm đâu ra một chiếc xe điện, chở Hà Tuyết Nhi, trên người mặc áo khoác len, lái xe điện giữa những chiếc ô tô, đi ngang qua.

Hoắc Vân Chính: "."

"Tra, lập tức tra rõ người đứng sau chủ nhân của Ô Kê Sơn và Kim Nguyên Bảo."

"Vậy còn thiếu phu nhân."

"Cậu xuống xe đi."

Tuyên Mạt ở phía trước đã sớm thuần thục khởi động chiếc xe điện, trong đầu ghi nhớ lộ trình và hướng về địa chỉ cần đến.( dịch bởi Đại Mao)

Hà Tuyết Nhi ở đằng sau ôm cô, không khỏi khen ngợi: "Chị Mạt, chị thật thông minh, vậy mà nghĩ ra đi xe điện."

"Xe của Trương Tiêu có đuổi theo kịp không?"

Cô ấy quay đầu xem xét: "Vâng, theo kịp."

Đích đến quả thực không còn xa.

Chính là trong một khách sạn nằm ở đoạn cuối con phố với Vân Thượng Cung, khi Tuyên Mạt chở Hà Tuyết Nhi đến đây, vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng nhìn thời gian, hiện tại không phải lúc nghi ngờ.

Sau khi ra khỏi thang máy, Tuyên Mạt nói với Hà Tuyết Nhi: "Nhớ kỹ, nếu trong vòng mười phút chị không ra, em trực tiếp báo cảnh sát nhé !."

"Hả? Chị Mạt? Chẳng lẽ có vấn đề sao?"

"Chị chưa từng gặp mặt chủ nhân của Ô Kê Sơn, nhưng hắn lại chỉ định chị tới lấy, chuyện này chẳng lẽ không có vấn đề sao?"

"Vậy Đinh tổng, anh ta…"

"Được rồi, cũng đã tới đây rồi, bình tĩnh đi, nhớ kỹ lời chị nói đấy."

Dứt lời, Tuyên Mạt đã hướng về phía số phòng mà đi. Hà Tuyết Nhi trốn bên cạnh, lo lắng không thôi, cô ấy gửi tin nhắn cho Trương Tiêu, bảo hắn nhanh chóng đỗ xe xong đi lên.

Khi Tuyên Mạt đến, cô trực tiếp gõ cửa.

Cửa mở rất nhanh.

Đập vào mắt cô là một vệ sĩ mặc vest đen.

Tuyên Mạt nghiêm mặt, bình tĩnh bước vào. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, có một người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế sofa, trong ngực đang ôm một người phụ nữ, bên chiếc ghế sofa đơn còn có một người đàn ông khác. Cô không biết ai cả.

Nhưng cô nhận ra người phụ nữ kia!

Là Lâm Tư Tư!

Tuyên Mạt dường như nghĩ ra lý do tại sao chủ nhân của Ô Kê Sơn lại muốn cô đến lấy Ô Kê Sơn rồi.

“Chu tiên sinh, xin chào, tôi là Tuyên Mạt của Phong Đầu Hành, nghe theo dặn dò của Đinh tổng, đặc biệt đến đây để lấy Ô Kê Sơn.” Cô không kiêu ngạo cũng không tự ti, nói ra mục đích của mình.

Chu tiên sinh nhướng mày nhìn gương mặt của Tuyên Mạt, tức khắc kinh diễm.

Áo khoác của Tuyên Mạt che khuất hoàn toàn vóc dáng của cô, nhưng khuôn mặt của cô bị gió thổi qua, hai gò má hơi ửng hồng, thậm chí làn da cũng trắng bệch. Mái tóc đen xoăn dài của cô buộc kiểu đuôi ngựa thấp, sau khi bị gió lạnh thổi tung trông khá chật vật.

Nhưng vẫn khiến cô mang theo vài phần đẹp lộn xộn.

Càng làm cho người khác có cảm giác bị mê hoặc.

Chu tiên sinh thu hồi ánh mắt, sờ cằm: "Tuyên Mạt? Cô sẽ không phải là vợ của Hoắc Vân Chính đang gây xôn xao trên mạng gần đây chứ."

Lâm Tư Tư đương nhiên biết chuyện này.

Cô ta không ngờ Tuyên Mạt lại trở thành nhân viên của Phong Đầu Hành, thậm chí còn gả vào nhà họ Hoắc.

Cô ta nhìn tròng mắt của Chu tiên sinh đang hận không thể dán lên người Tuyên Mạt, lập tức kéo hắn ta qua: "Chu tiên sinh, cô ta chính là Tuyên Mạt, còn là bạn học cấp ba của em đấy."

Chu tiên sinh nghe vậy, giật mình: "Ồ, hoá ra cô ấy là con gái ngoài giá thú của nhà họ Tuyên mà em nói à."

Tuyên Mạt cau mày.Nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Chu tiên sinh, Ô Kê Sơn là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá lần này, hiện tại thời gian không còn nhiều, không biết có thể để tôi lấy Ô Kê Sơn về trước không?"

Lâm Tư Tư cười khẩy: "Tuyên Mạt, đã đến đây rồi, tốt xấu gì cô cũng nên kính Chu tiên sinh một ly chứ. Buổi đấu giá lần này của các người xém chút bị hỏng, nếu không phải Chu tiên sinh ra tay trợ giúp, chịu lấy Ô Kê Sơn ra, thì buổi đấu giá của các người còn có bao nhiêu thành phần thu hút?"

Chu tiên sinh cười thành tiếng: "Hẳn không nên chậm trễ thời gian nhỉ."

“Thời gian khẳng định sẽ không chậm trễ, nhưng nếu Tuyên tiểu thư muốn chậm trễ, vậy cái kia cũng có thể chậm trễ.” .

Người đang nói chuyện lúc này, chính là người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa đơn.

Giây tiếp theo, Chu tiên sinh vươn tay, rót hai loại rượu vào chung một ly.

“Uống một ly rượu, tôi sẽ lập tức để cô lấy đi Ô Kê Sơn, thế nào?”. Trong suốt câu nói, hắn ta đều nở nụ cười.

Nhưng nụ cười kia, quả thực khiến người ta cảm thấy không có ý tốt.

Sau khi Tuyên Mạt cụp mắt xuống, cô bình tĩnh nhìn Chu tiên sinh và Lâm Tư Tư đang đắc ý: " Đinh tổng chỉ nói với tôi, chỉ cần chúng tôi đến là có thể lấy Ô Kê Sơn. Bây giờ Chu tiên sinh lại bảo tôi uống rượu, tôi thấy Chu tiên sinh căn bản không có thành ý muốn đem Ô Kê Sơn ra, đây có được xem là vi phạm hợp đồng không?"

"Tuyên Mạt, cô ở đây nói cái gì đó, lần này Phong Đầu Hành của các cô không phải do Chu tiên sinh ra mặt, các cô nghĩ rằng dư luận có thể lắng xuống sao? Cô cho rằng sự cố ngọc lục bảo, đối với Phong Đầu Hành không bị ảnh hưởng à?. Bây giờ cô còn dám đem hợp đồng ra uy hiếp ân nhân của công ty? Nếu như để lãnh đạo công ty của các cô biết chuyện này, liệu có nói cô không biết tốt xấu ? Không biết nghĩ cho công ty?"

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Hoắc Thiếu của Ngư Bất Tưởng Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Daimao87
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.