Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con ngựa bạch bối nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2782 chữ

Chương 18 Con ngựa bạch bối nguyệt

Con bé Linh chẳng mấy chốc đã chạy sang bên chỗ tôi. Tôi cũng không biết tại sao con bé này vừa thấy tôi đã hay bám theo tôi như vậy. Có lẽ nó cũng giống tôi, tôi vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy rất có thiện cảm, muốn thân cận hơn.

Giờ tôi mới để ý, con Lệ bên kia đang dìu cậu tư. Cậu ta mặt mày thâm tím không biết ngã ở đâu mà sưng vù lên. Lúc trước cậu ta đi đằng sau, cứ che che giấu giấu nên giờ tôi mới nhìn thấy. Nhìn cảnh này tôi rất buồn cười muốn ôm bụng mà cười to lên. Thế nhưng tôi không dám nhìn cậu ta cười mà lấy cớ ôm lấy bé Linh cười vang lên. Mọi người thấy tôi và bé Linh cười vui vẻ bên nhà họ Lý ai cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.

Tôi ngồi ở bên đình hóng mát bên trái, giới thiệu bé Linh với mọi người trong nhà. Đúng là con bé vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn lại nhí nhảnh, ai cũng yêu thích. Nhìn đôi mắt to tròn đen lay láy như bảo thạch, gương mặt phấn hồng trắng nõn mềm mại như chiếc bánh bao trông vô cùng linh động. Đôi mi con bé dài cong cong như cánh bướm mùa xuân lay động, thoạt nhìn xinh đẹp tựa búp bê.

Con bé líu lo như một chú chim nhỏ giống như hướng dẫn viên du lịch nói cho chúng tôi nghe. Hóa ra ở đây mới là bên ngoài, ở bên trong còn nhiều phòng ở rất rộng. Bên trong nữa là khu đồi rất rộng lớn, chuồng nuôi gia súc gia cầm cũng ở đằng này. Có chuồng ngựa, chuồng lợn, chuồng nai, ao cá, nuôi gà nuôi vịt, con gì cũng có.

Nghe con bé kể có vẻ ở nhà ông Lý vô cùng rộng lớn, người làm rất nhiều lại được phân khu riêng biệt. Tôi nhìn những người làm đi qua đi lại, chạy ra chạy vào quần áo cũng phân cấp khác biệt. Quả nhiên là nhà ông Lý có tiếng nhất làng, phong cách làm việc vô cùng chuyên nghiệp, khoa học. Nhìn con Lệ đứng ngoài chống tay ra lệnh vô cùng oai phong. Hóa ra cũng là một người có chỗ đứng… trong đám người làm.

Con Lệ ở trước mặt bao người, bạt tai một người làm. Tôi cảm thấy bất ngờ. Thời buổi này rồi mà người ta vẫn đánh người như chơi. Đã thế người làm kia lại vô cùng sợ hãi, quỳ xuống xin tha. Lúc tôi đưa mắt về chỗ con Lệ nhìn. Tôi cảm giác như nó nhìn về phía tôi, ánh mắt như thách thức tôi. Vụ lần trước ở đình làng hình như nó vẫn còn muốn ra oai với tôi. Tôi hỏi:

“Ở trong nhà mọi người hay bị đánh như vậy sao?”

Tôi còn chưa kịp hỏi xong thì bé Linh đã chạy về phía con Lệ từ bao giờ rồi. Bà Huế - vợ ông Lý cũng ra giải quyết ồn ào. Bé Linh trông ngoan ngoãn đáng yêu thế nhưng đứng trước mặt con Lệ lại giống một cô chủ nhỏ. Con bé chỉ tay, hai tay chống nạnh bắt chước y hệt như dáng điệu con Lệ lúc nãy. Nó đánh con Lệ một bạt tai.

Con Lệ oai phong trước mặt người làm nhưng đứng trước mặt bé Linh thì rúm ró quỳ rạp xuống. Bà Huế lúc này mới đến nơi. Bà ta quát con Lệ một trận, nói nó chẳng ra thể thống gì. Nhà có khách lại dám làm loạn mất hết thể diện. Thế nhưng tôi nghe trong giọng nói của bà ta giống như ám chỉ điều gì đó chứ chẳng thấy bà ta đang chỉ dạy người làm. Nghe trong lời nói thì có vẻ như đang giết gà dọa khỉ, chỉ gà mắng chó thể hiện quyền uy của chủ nhà.

Con Lệ và người làm bị nghe mắng vài câu rồi đi vào trong, bà Huế lại giả lả đon đả tiếp khách. Mẹ tôi vẫy tôi qua bên đó, tôi đi sang, bà Huế nhìn tôi một lượt khen ngợi:

“Cô Kim Yến nhà bà đẹp quá. Trông làn da trắng sứ, mày ngài mắt lá dăm hiếm có trên đời. Đúng là con trai nhà chúng tôi có PHÚC quá.”

Mẹ tôi nghe câu nói này thì mặt biến sắc một chút. Bởi vì bà ta nói cậu cả có phúc thì khác nào nói tôi vô phúc. Mà bà ta còn nhấn nhá chữ rõ ràng thế kia muốn không nghĩ gì cũng khó. Mẹ tôi chỉ thoáng biến sắc, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận những câu nói đầy ẩn ý kia mà tiếp lời.

“Ôi dào con bé nhà tôi ấy à còn non nớt lắm. Mới mười tám tuổi chưa có kinh nghiệm gì đã về nhà làm mợ cả của họ Lý lại lấy cậu đích tôn nhà họ Lý sau phải quản lý nhiều công chuyện trong nhà ngoài ngõ vất vả cho nó mà cũng là phúc của nó. Sau này về đây mong bà giúp đỡ.”

Mẹ tôi nói xong quay ra bảo tôi: “Con chào mẹ đi.”

Tôi quay sang nhìn bà Huế, lễ phép cười, chào một tiếng “mẹ” ngọt sớt. Tôi tự cảm thấy bản thân mình cũng không ngờ mình có thể gọi người khác là mẹ mà ngọt hơn cả chào mẹ đến thế. Tôi ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà thấy câu nào câu đó ẩn ý, chẳng thua kém gì nhau. Đến người chưa trải sự đời như tôi mà nghe cũng còn hiểu ẩn ngầm trong đó cho thấy bà Huế chẳng muốn giấu diếm gì việc muốn chỉnh đứa con dâu sắp về nhà chồng như tôi.

Bà Huế năm nay hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, tuy rằng nhàn nhã, lụa là đầy đủ, phấn son kỹ lưỡng nhưng vẫn nhìn rõ sự già nua trên gương mặt bà. Bà Huế là vợ hai của ông Lý, mẹ của Lý Gia Phú. Tính ra thì bà ta chẳng có quan hệ gì đối với cậu cả hơn nữa lại là mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng chẳng có gì tốt đẹp.

Người ta vẫn thường nói “mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng.”

Theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của tôi cho thấy chắc chắn bà ta chẳng mong muốn gì cậu cả tỉnh dậy. Nhà ông Lý có ba người con trai nay e là chỉ một mình con bà ta còn sức mà cạnh tranh thừa kế khối tài sản khổng lồ này.

Hơn ba giờ chiều mọi người rời đi. Tôi không được bước khỏi cổng nhà họ Lý trước khi xong lễ gặp mặt với cậu cả dù chỉ nửa bước. Nhìn cánh cổng nặng nề kia mở ra rồi lại đóng vào, vừa nãy vẫn còn đông vui toàn người thân cận, nháy mắt cái trong sân đã chẳng còn ai. Tôi đứng nhìn cánh cổng khép lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc chua xót, cô đơn, lạ lẫm khó tả. Cái cảm xúc khó đè nén đó lan ra toàn thân tôi khiến tôi cảm thấy buồn rười rượi.

Trước khi ra khỏi cổng, thằng Hiếu nhìn tôi nháy nháy mắt chỉ vào ruột tượng của nó. Tôi cũng gật đầu ra hiệu “ok”. Nó bảo sẽ chờ tôi ở bên ngoài tường cả đêm nay. Kể ra có một thằng em họ chất lượng cao như thế cũng khiến tôi ấm lòng lắm.

Tôi hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, quay đầu lại thì nhìn thấy con Lệ cùng với hai cô ở đợ có tuổi đứng đó. Nhìn trang phục thì có vẻ con Lệ ở đây chắc là giống như quản gia hay dạng quản lý những người làm này. Nó nhìn tôi, nở nụ cười đầy giả tạo:

“Mời cô Yến vào nhà uống nước.”

Tôi không nhìn nó, gật đầu đi theo người dẫn đường vào trong phòng tiếp khách. Chờ từ giờ đến tối đúng là cực hình. Tôi chán nản nhìn chén trà trong tay, tâm trạng chẳng tốt một chút nào. Vì sao mà tôi thì phải chờ đợi ở đây trong khi hắn ta thì lại được nằm yên người hầu kẻ hạ như thế. Cái lưng trẻ trung của tôi cũng cảm thấy mỏi dần rồi. Từ lúc nhà tôi về, nhà ông Lý chỉ có đúng hai người làm và cái Lệ đứng như trông trừng kẻ trộm. Không khí này làm tôi phát ngán, tôi cảm tưởng một phút như cả năm vậy. Đúng lúc này, bé Linh từ đâu xuất hiện. Con bé giống như là một vị thần vậy. Chắc chắn là con bé đến để giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh éo le này đây mà.

“Chị ơi.”

Người còn chưa thấy mà cái miệng nhỏ xíu của nó luôn miệng gọi “chị ơi” vang vọng cả căn phòng. Thấy nó xuất hiện trước cửa, tôi đứng bật dậy như thấy một vị cứu tinh của đời mình.

“Bé con! Chị đây!”

“Chị đi theo em, em có chỗ này hay lắm.”

Tôi nhìn đồng hồ đã gần bốn rưỡi chiều, nắng vẫn còn vàng, trời vẫn còn sáng lắm. Nếu cứ ngồi đây chờ đến tối chắc tôi ngu người mất. Thế là tôi theo bé Linh đi. Nhưng còn chưa đi được vài bước con Lệ đã chặn đứng trước mặt tôi. Hai mắt nó hằm hằm nhìn tôi căng thẳng lắm.

“Cô Yến, mời cô ở lại đây.”

Con Lệ này đúng là ngứa mắt thật đấy. Lúc ở đình làng chẳng thù chẳng oán mà nó đã hại tôi rồi. Giờ vào trong nhà ông Lý nó lại được thế ra oai với tôi. Nghe nó nói giọng điệu đe dọa tôi lại càng muốn đi. Bé Linh đứng lên trước mặt tôi quát:

“Đi ra!”

Giọng con bé lanh lảnh hét lên. Con Lệ vẫn không xê dịch gì nhưng sắc mặt cũng sờ sợ rồi. Tôi không thể hiểu được tại sao con Lệ lại sợ bé Linh đến thế. Thấy cô ta kiên trì chặn lại chị em tôi, tôi bước lên hắt tay cô ta ra, đi ra ngoài cửa.

Con Lệ bảo hai bà người ở kia tiến lên chặn. Lúc này, tôi chỉ nghe tiếng thét lên chói tai của bé Linh:

“Chị Xoan ơi, chị Xoan ơi!”

Tiếng người từ xa chạy lại, một người con gái cỡ ngoài hai mươi nhan sắc bình thường nhưng ánh mắt sắc bén, nước da nâu bóng khỏe mạnh, hàng lông mày nghiêm nghị nhăn lại.

“Cô Năm.”

Chị gái không được gọi là xinh nhưng lại có một nét đẹp gì đó vô cùng cuốn hút, chí ít tôi vừa nhìn đã cảm thấy muốn thân cận, dễ gần. Ánh mắt chị sáng quắc lên như đèn pha dọi thẳng vào con Lệ. Nhìn quần áo của chị đơn sơ thô kệch chắc không phải là người có chức phận cao gì trong đây. Thế nhưng tôi thấy con Lệ nhìn thấy chị Xoan thì giống như chuột nhìn thấy mèo. Ánh mắt phẫn uất của con Lệ nhìn chị Xoan nhưng không dám nói thêm gì. Hai người làm kia cũng đứng im không động tĩnh, cúi gằm mặt xuống.

“Tôi tôi nói trước cho mấy người biết. Nếu có chuyện gì thì… thì… đừng có trách.”

Con Lệ nói xong bỏ đi mất. Tôi theo bé Linh và chị Xoan bước ra khỏi khu nhà tiếp khách, tiến vào sâu bên trong. Đi qua một dãy hành lang dài hết rẽ phải lại rẽ trái cuối cùng đến một cái cổng to thông vào bên trong.

Chị Xoan tên cũng như người, cách nói chuyện đơn giản, thân thương dễ gần. Vừa mở miệng đã gọi tôi là mợ cả.

“Cô Năm định đưa mợ cả đi đâu vậy?”

“Chị Xoan đưa em với chị Yến đi xem ngựa con đi. Em nghe nói nhà mình vừa đẻ một con ngựa bạch đẹp lắm. Em muốn đi xem mà không ai cho đi nên em chỉ đành dẫn chị Yến đi cùng.”

Đứa bé mới có năm tuổi mà lại làm bộ quỷ trêu chọc tôi. Tôi dắt tay con bé, đi xuyên qua vườn cây theo đường mòn trong vườn đến khu chuồng ngựa. Ở trong vườn có rất nhiều người làm. Người thì trồng cây người thì đào củ, người thì cắt rau, người thì gánh nước… Mỗi người một việc, tất bật nhộn nhịp.

Tôi đi theo chị Xoan đến khu chuồng ngựa thì thấy ông Lý cũng đang ở đây. Ông Lý đang cười to sảng khoái. Tôi còn nghe thấy ông nói:

“Đúng là đại cát, là điềm lành. Ngựa con màu trắng, trán có bối nguyệt nghìn năm khó gặp. Tốt lắm, trời thương họ Lý chúng ta. Mệnh bổ khuyết tốt lắm, nhất định cậu cả có hi vọng tỉnh dậy rồi.”

Tôi nhìn theo hướng ông Lý nói thấy ông đang vuốt ve một con ngựa non chập chững tập đứng. Con ngựa con mới sinh này rất đặc biệt. Toàn thân nó trắng toát, trên trán nó lại có một nhúm màu vàng nâu tròn như mặt trăng. Bảo sao ông Lý lại gọi là trán có bối nguyệt, thì ra là thế. Nhưng dù nó có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là con ngựa. Một người tin theo khoa học như tôi cũng không biết đó là đại cát, là điềm lành gì mà lại thông qua một con ngựa như thế.

Bé Linh thấy chú ngựa xinh xắn kéo tay tôi chạy ra. Ông Lý nhìn thấy tôi thì hơi chựng lại một chút nhưng rồi lại nở nụ cười gật đầu với tôi.

“Con mới đến nhà ta có nhiều thứ mới lạ, cái gì chưa biết cứ sai bảo người hầu. Con giờ đã là dâu trong nhà, là vợ cậu cả rồi, làm quen dần là vừa.”

Tôi cười chào lại ông giải thích:

“Con ở trong phòng chờ buồn quá nên…”

“Không sao, con đi ra ngoài đi dạo cho thoải mái. Ta ở trong phòng cũng chẳng thể chịu nổi huống hồ tuổi trẻ như con.”

“Linh chăm sóc chị cho tốt nhé. Sau này chị Yến sẽ ở đây với gia đình mình, là người một nhà mình đấy.”

“Vâng ạ!”

Ông Lý nói người làm chú ý chăm sóc chú ngựa này, sau đó dặn dò chúng tôi ân cần rồi rời đi để lại không gian riêng cho tôi và bé Linh. Chúng tôi vào ngắm nhìn con ngựa nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Tôi sờ bộ lông mềm mại của nó, nhìn nó tập đi, chập chững đến bú tí mẹ, một cảm giác thích thú kỳ lạ dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngựa ở ngoài thật. Đã thế lại là nhìn thấy một trong những cảnh tình cảm động vật thiêng liêng nữa chứ. Ngựa mẹ lấy mũi ủi ủi vào mông giúp ngựa con đứng dậy, đi vào bụng nó để bú sữa.

Tạo hóa diệu kỳ vô cùng. Thiên nhiên luôn sắp đặt những thứ mà người ta không ngờ được. Trong thế giới thiên nhiên, trâu, bò, ngựa voi, con vừa mới đẻ chỉ trong vài giờ đã có thể đứng dậy đi. Đây chẳng phải là một trong những đặc điểm để chúng thích nghi chạy trốn kẻ thù hay sao. Đúng thế, mỗi loài đều có ưu điểm nhược điểm riêng. Ông trời sẽ không lấy hết của ai cái gì, ông sẽ để cho họ những phương tiện những con đường sống để mỗi người tự nỗ lực. Chú ngựa kia nỗ lực đứng lên, bú sữa ừng ực. Rồi nó sẽ lớn lên, chạy nhanh chạy khỏe, uy dũng giúp đời. Dù nó có phải rời xa mẹ cũng sẽ là một con ngựa chạy nhanh, tự sinh tồn tốt.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.