Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng

Tiểu thuyết gốc · 2589 chữ

Con Lệ mặt xám ngoét nhưng không dám nói thêm. Hai người kéo con Lệ đi. Không khí lúc này vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ve cũng ngừng bặt, tiếng dế cũng im ru.

“Cô Nguyễn…”

Ông Lý Quan muốn kêu lên thì bên ngoài có tiếng một đoàn người bước vào. Đi đầu đúng là bố tôi, sau đó là mẹ tôi, thằng Hiếu và các cô chú cũng ở đây. Tôi vẫn chưa bước ra, tiếp tục nhìn qua khe cửa xem tình hình bên ngoài. Bà Huế nhìn thấy đoàn người nhà tôi bước vào, lấy ống tay áo chấm chấm nước mắt nói:

“Nhà họ Lý tôi đúng là không có phước. Cô Nguyễn còn chưa gặp được cậu cả thì đã vào nhầm phòng người làm. Đúng là nhà tôi không có phước mà. Ôi cậu cả ơi, khổ thân cậu bệnh tật liệt giường, vợ chưa cưới lại đi vào phòng trai tơ… Mẹ đau lắm…”

Bà ta khóc lên thảm thiết như thể là con bà ta thật vậy. Tôi cười thầm trong lòng, không biết khi tôi bước ra từ bên này thì mọi người nghĩ thế nào.

“Các người không cần thì tôi đưa con gái về.”

Bố tôi bước lên một tiếng. Tôi thấy gương mặt ông như được thả lỏng ra.

“Không được! Đã bước vào đây là con dâu nhà tôi, sai xót gì thì cùng nhau dạy bảo cháu.”

Ông Lý gương mặt biến đổi mấy lần, hàng lông mày cau lại cũng giãn ra.

“Tôi được người làm nhà ông Lý chạy đến bảo con gái tôi gây ra đại họa, nói chúng tôi đến rước về, hủy hôn. Thế mà đến đây ông lại bảo thế này là ý gì?”

“Yến ra đây con. Đừng sợ, có bố mẹ ở đây.”

Bố tôi lên tiếng chất vấn rồi gọi tôi ta.

“Vâng! Con ra đây ạ.”

Mọi người đang nhìn vào phòng bên cạnh, nghe tiếng tôi từ phòng chính giữa lập tức kinh ngạc hướng mắt sang bên này. Tôi đẩy cửa bước ra, mặt vẫn chưa tháo khẩu trang.

“Bố mẹ! Chú thím! Mọi người đến đây làm gì vậy ạ?”

Mọi người nhìn tôi á khẩu, một người làm chạy vào phòng bật điện hết lên. Trong phòng kia tên người hầu kia quỳ sụp xuống, run lẩy bẩy không tin vào mắt mình.

“Chuyện này… chuyện này là thế nào?”

Ông Lý quát lên hỏi tên người làm kia.

“Con… con… con không biết. Rõ ràng là cô Nguyễn ở bên này, ở trong phòng con mà…”

“Tôi không biết anh nói gì. Ngay từ đầu tôi đã ở trong phòng cậu cả rồi. Anh là người làm mà lại vu khống tôi là có ý gì? Hay là… nửa đêm có người chạy vào phòng anh?” - Tôi đi lên hỏi.

Anh ta không nói được gì, mặt càng tái xanh nhìn bà Huế lại nhìn cậu Phú… Tôi nhìn theo ánh mắt bà ta đã đoán ra chủ mưu. Bà Huế tiến lên tát hai bạt tai cho cậu ta, mắt trừng lên, lớn tiếng mắng:

“Đúng là cái loại mắt mù. Làm gì cũng lơ là suýt thì vu oan cho mợ cả. Mày biết tội chưa?”

Người làm run rẩy gào khóc bị hai người khác lôi ra ngoài. Ông Lý ra lệnh bỏ đói ba hôm, xuống chuồng cắt cỏ cho ngựa không được chăm sóc cậu cả nữa.

Lúc này ông Lý thoải mái cười to. Miệng liên tục nói xin lỗi với gia đình tôi.

“Ông bà cho nhà chúng tôi thứ lỗi. Đã làm xấu mặt gia đình lại làm liên lụy đến Kim Yến. Tôi sẽ cho người điều tra chuyện này.”

Bố tôi nghiêm mặt không hề khoan nhượng: “Con gái tôi chưa bước vào cửa mà đã xảy ra chuyện vu oan giá họa thế này thì làm sao chúng tôi tin tưởng để con gái ở đây được. Để tôi đón con về.”

“Ông Nhân, ông đừng nóng, hay là thế này,... sáng mai tôi sẽ cho ông bà nhà bên ấy kết quả như ý. Không để cho con dâu tôi chưa vào cửa đã bị người ta ám hại.”

Bố tôi định lên tiếng thì tôi bước lên giật ống tay áo bố nói:

“Vâng, con cũng chỉ mới gặp cậu cả, cứ để con ở lại đây, ngày mai bố mẹ đến đón con.”

Không riêng gì bố tôi mà ngay cả ông Lý và người nhà ông cũng bất ngờ. Ông Lý lặng đi mấy giây rồi quay ra tôi nhìn, mắt ông sáng bừng lên có vài phần vui mừng. Ông hướng ra tôi gật gật đầu, khóe miệng hơi kéo lên.

“Ông xem, đôi uyên ương còn chưa gặp mặt được bao lâu. Tôi lấy tính mạng ra đảm bảo không để cho con bé gặp chuyện tương tự nữa. Chuyện này là trong nhà tôi không đúng, tôi nhất định sẽ trả ông bà một kết quả thỏa đáng.”

Tôi nhìn bố gật gật đầu rồi ghé vào tai ông nói nhỏ mai về sẽ giải thích với ông sau. Bố nhìn tôi khó hiểu nhưng cũng tin tưởng tôi, ông vỗ vỗ lên bàn tay tôi.

“Tôi giao con gái cho ông, mong ông bà nhà bên ấy bảo vệ yêu thương như con gái mình. Ngày mai chúng tôi lại qua.”

Mẹ nhìn tôi muốn nói nhưng lại thôi. Tôi ra hiệu cho bà cứ yên tâm, nhìn mọi người ra về, ông Lý Quan lúc này mới nói người bên cạnh:

“Ông Dần cho người điều tra xem chuyện hôm nay là ai làm. Người chưa vào cửa đã giở trò mèo, cái nhà này không còn coi ai ra gì nữa rồi. Trước sáng mai không có kết quả thì ông cũng đi đây đi.”

“Con vào phòng với cậu cả đi. Con Xoan từ nay theo mợ cả hầu hạ mợ.”

Chị Xoan “Dạ!” một tiếng rồi nhìn tôi cười cười cúi đầu xuống gọi một tiếng “mợ cả”. Tôi cũng chào ông Lý rồi bước vào trong phòng cậu cả. Tôi tin ông ấy sẽ không cho qua chuyện này. Chỉ là tôi cũng không tin tìm được ra người chủ mưu đứng sau, cùng lắm thì lôi ra vài đứa chết thay là đủ. Tôi cũng chẳng mong gì việc này nên đi vào trong phòng, thắp đèn lên. Nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, tinh thần tôi cũng mệt mỏi muốn đi ngủ lắm rồi.

Tôi rót một cốc nước, uống xong cả người tỉnh táo hơn. Chị Xoan ngồi bên ngoài nói vọng vào:

“Mợ cả cần gì cứ gọi em giúp mợ.”

Tính ra thì chị Xoan còn hơn tuổi tôi nhưng lại xưng em nghe nó cứ ngài ngại làm sao ý. Nhưng tôi cảm thấy mùa hè nóng nực lại cả ngày phải mặc quần áo mấy lớp mồ hôi ra bã rồi. Tôi đi ra cửa hỏi:

“Tôi muốn đi tắm quá, chị Xoan dẫn tôi ra nhà tắm được không?”

Chị Xoan lắc đầu liên tục nói: “Không được đâu mợ ơi, giờ hơn mười hai giờ mà đi tắm thì cảm chết. Để em lấy mợ ít nước ấm rửa chân tay lau người, mai tắm sau.”

Thế là chị Xoan dẫn tôi đến nhà tắm lại lấy nước ấm và quần áo mới cho tôi. Thay đồ xong tôi cảm thấy cả người sảng khoái như thể được sống lại một lần nữa. Chỉ là bộ đồ này hơi rộng một chút so với thân hình tôi. Sau khi về phòng, tôi bảo chị Xoan đi ngủ ở phòng bên cạnh, không phải canh đâu. Chính là phòng mà khi nãy tôi bị người ta muốn bày trò hãm hại.

Tôi chốt then lại nhìn trong phòng không thấy có chỗ nào ngủ được trừ một cái giường rộng lớn kia thì đã có người nằm rồi. Tôi nhìn anh ta, ánh đèn ngủ đủ sáng để tôi thấy rõ mọi vật xung quanh. Tôi mạnh dạn bước đến phía giường, ghé mắt nhìn gương mặt góc cạnh, nam tính lại có sức hút kỳ lạ.

Tôi nhéo nhéo má, chọc chọc tay lên cằm anh ta, sau đó lại gõ gõ lên chân, cù vào nách, cù vào chân cũng không thấy anh ta có phản ứng gì cả. Thử xong tôi mới thấy an tâm… trải một cái chăn xuống đất rồi lôi anh ta xuống nằm đó. Đương nhiên tôi cũng không quên phủ tấm chăn lên người anh ta cho muỗi khỏi đốt. Mà kể cũng lạ, từ khi vào đây tôi không hề thấy có nhiều muỗi ở làng Hòe này. Số lượng muỗi ở đây ít đến đáng thương. Không biết do được phun thuốc muỗi hay là do gì nữa.

Tôi đặt lưng xuống giường, mắt vừa nhắm lại thiu thiu đi vào giấc ngủ còn chưa sâu thì cả người tôi đã nặng nề khó tả. Cánh cửa kia bật tung mở ra, gió thốc mạnh vào người tôi. Rõ ràng tôi đã cài then chắc chắn rồi không thể nào có gió đẩy vào được. Cơn gió lạnh giữa đêm khuya làm cả người tôi nổi da gà. Bởi vì tôi còn thấy một bóng hình đứng ở giữa cửa, tóc dài qua lưng, mặc quần áo trắng đứng ở cửa.

Tôi nhìn vậy vô cùng sợ hãi, tôi muốn hô lên gọi chị Xoan nhưng họng tôi như thể có ai bóp nghẹt lại, đến thở còn không thông, cả người như bị giam cầm không động đậy nổi dù chỉ một ngón tay. Thứ duy nhất tôi có thể điều khiển là mí mắt và suy nghĩ của mình. Bóng người trắng toát kia dần dần lướt vào phòng. Đúng vậy, chính là lướt mà không phải bước đi, bởi vì tôi nhìn thấy người đó không có chân.

Người đó quay mặt lại, đi dần đến bên giường của tôi, khoảng cách càng ngày càng gần, tuy rằng tóc dài che kín mặt nhưng theo dấu vết người đó đến gần tôi thấy từng giọt máu chảy dài xuống. Lúc này tôi bỗng nhiên nhớ ra, tôi đã quên cái ruột tượng ở nhà tắm rồi. Trong ruột tượng có lá bùa mà bà Thõa chuẩn bị cho tôi. Lúc này hối hận vì đầu óc bã đậu của mình thì đã quá muộn.

Bởi vì…

Hai bàn tay với móng vuốt dài đen như mực, sắc bén như dao đang giơ về phía tôi. Tôi trừng mắt lên nhìn, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, trái tim tôi đập gia tốc còn ngực thì như muốn ngưng thở đến nơi rồi. Gương mặt của người này không rõ là nam hay nữ mà chỉ là một đống bầy nhầy thịt nát. Gương mặt của người này ghé lên phía giường, khoảng cách với tôi chỉ còn hơn một mét. Tôi khinh hoảng, cảm giác đau nhói trên đầu bỗng nhiên truyền tới, mắt tối sầm lại ngất đi.

Không biết trải qua bao lâu sau, mặt tôi có chút lành lạnh tựa như nước chảy xuống, cảm giác đau nhói trên đỉnh đầu cũng hết rồi, cổ họng đau đớn phun ra một búng máu màu đen. Tôi ngồi dậy, thấy trời đã sáng, người thực vật kia vẫn nằm yên như tư thế hôm qua.

Tôi không hề thấy khó chịu mà cảm giác rất thoải mái, sau khi súc miệng, cảm giác tanh tanh trong miệng cũng hết. Tôi lôi anh ta nằm lại trên giường sau đó lau sạch vết máu đen trên giường vào khăn. May mà hôm qua trải chăn xuống đất chỉ có chiếu trúc nên mới dễ dàng lau đi như thế. Theo nghiên cứu tiểu thuyết nhiều năm của tôi thì chắc chắn là tôi đã bị trúng độc rồi. Nhưng tại sao lại nôn được ra, tại sao lại tỉnh lại thì tôi cũng không lý giải được. Tôi mở cửa, chị Xoan dậy từ bao giờ hỏi tôi:

“Để em mang khăn mặt lên cho mợ.”

Chị Xoan vừa đi thì một người làm cũng bưng chậu bưng khăn và quần áo sạch đến.

“Thưa mợ, con chuyên chăm sóc cho cậu cả, mợ có thể tránh đi một lát không?”

Tôi gật gật đầu bước ra ngoài, người làm kia bưng chậu nước vào trong thì đóng cửa lại. Một lúc sau đi ra, cậu ta cúi mặt chào tôi rồi lại đi mất. Chị Xoan cũng vừa đến, mang theo vài thứ đồ và cả bao ruột tượng tôi để quên hôm qua, tôi vào phòng rửa mặt đánh răng.

“Mợ cả, ông bà đã đến từ sớm đang ở trong phòng khách đợi đón mợ về.”

Tôi nghe vậy gật gật đầu, nhờ chị Xoan trải tóc xong xuôi thì đi về phía nhà khách. Tôi nhìn người trên giường, quần áo sạch sẽ tinh tươm, gương mặt vẫn không có sự thay đổi nào, vẫn điềm nhiên mà nằm đó, chẳng màng thế sự.

Lúc tôi đến cửa phòng khách, trong phòng đã có rất nhiều người. Ở vị trí chủ vị hai bên là ông Lý Quan bà Huế, bên còn lại là bố mẹ tôi. Ở giữa nhà có người làm hôm qua đang quỳ, cả người bị đánh tả tơi. Ngoài ra còn có một người nữa. Người này là ai tôi cũng không biết nữa. Lúc tôi đến, mọi chuyện đã xong, hai người này bị đánh mấy chục roi rồi đuổi xuống làm người chuyên gánh phân lợn.

Tôi liếc nhìn họ cũng không hỏi thêm gì, chào người lớn hai bên rồi đi về phía bố mẹ tôi.

“Chuyện này cũng coi như có một kết quả. Tôi cũng không truy cứu nữa, nhưng sau này phải để hai người theo bảo vệ con gái tôi.”

Ông Lý Quan cũng không làm khó mà rất dễ nói chuyện, ông cười khách sáo:

“Là do tôi không biết dạy người nên mới để ra cơ sự này. Có người theo bảo vệ con dâu tôi cũng an tâm. Sẽ không có chuyện này nữa.”

Hai bên nói chuyện qua lại một hồi, không khí cũng hòa hoãn khách sáo bố mẹ cùng cô chú tôi mới đưa tôi về. Chị Xoan chạy theo mang một chiếc túi đưa cho tôi.

“Mợ cả, quần áo mợ thay ra em để hết trong này.”

Tôi gật đầu, bé Linh vẫy vẫy tay với tôi, mọi người cùng bước ra khỏi cổng.

Tôi sờ tay vào trong ruột tượng vẫn còn chiếc khăn thấm máu độc và mảnh vỡ mặt nạ hôm qua. Tôi nghĩ về đến nhà sẽ nhờ bố xem xem đó là những thứ gì.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đây là stk của mình. Đừng ngại ủng hộ mình nha, bao nhiêu cũng nhận ạ hihi.

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc truyện của Dạ Nguyệt Thanh Khâu, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!)

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.