Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bón thuốc cho cậu

Tiểu thuyết gốc · 3121 chữ

Nhưng dưới sự kiên trì của tôi anh cũng không làm gì được đành phải chuẩn bị thôi.

Nhờ có chiếc gậy thần thánh, tôi ra ngoài cùng chị Xoan, anh Thể và anh Thế đến nhà thầy Nhẫn nhưng thầy và bé Kiến đều không có nhà. Chắc là thầy lại lên núi hái thuốc rồi. Tôi nhìn đám liêu xạ xanh tốt ở một góc vườn thì vui sướng. Thằng Hiếu có lẽ đã về trên thành phố rồi, không biết bố mẹ tôi ở nhà ra sao nữa. Theo tập tục ở đây thì con dâu và chàng rể sẽ về lại mặt sau bảy này. Thế nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nữa, ra được bên ngoài mà không về nhà thì phí công. Nghĩ là làm, mấy người chúng tôi cùng đi.

Về đến nhà, mẹ tôi và thím đang ngồi nhặt đỗ, chú Tín chắc là ở bên quán tạp hóa, tôi cũng không thấy bố đâu. Thấy tôi về, mẹ tôi đơ ra mất mấy giây mới đỏ mắt chạy lại phía tôi. Bà chẳng nói gì, ôm tôi một cái thật chặt vào trong lòng, mất một lúc lâu sau mẹ mới bình tĩnh lại mà hỏi tôi:

“Sao đã về rồi. Hai ngày nữa mới được về cơ mà. Thế nào, ở trong đó đã quen chưa, có khó khăn gì không? Để mẹ xem nào.” - Mẹ xoay tôi hai vòng, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từng chân tơ kẽ tóc thấy tôi vẫn nguyên vẹn mới yên tâm trở lại.

“Con không sao ạ, đi lấy chồng chứ có phải đi đánh giặc đâu mà mẹ làm gì hốt hoảng thế. Đấy con thì an nhiên còn mẹ nhìn kìa, hai mắt thâm như con gấu trúc rồi. Đã thấy còn gầy đi nữa chứ. Để con nấu đồ bổ cho mẹ ăn nhé.” - Tôi ôm tay mẹ kéo ra chỗ thím Hoài.

“Thím Hoài dạo này có khỏe không ạ? Con là nhớ món cá rán chiên giòn của thím lắm.” - Tôi ngồi xuống cũng nhặt đỗ cùng hai người.

“Thím vẫn tốt lắm. Trộm vía thầy Nhẫn cho thuốc nên không bị nghén nhiều, còn khỏe hơn cả lúc chưa bầu đấy.” - Thím nhìn tôi cười dịu dàng.

Tôi cảm thấy ở thím có một cái gì đó rất khác, một khí chất khác lắm mà trước đây không có. Dường như đó là một sự đằm thắm hơn, lớn lao hơn. Hình như ai làm mẹ cũng có loại khí chất này, đó là lúc mà vũ trụ kích hoạt lên thiên chức làm mẹ của mỗi người phụ nữ. Thím hồng hào và như mập thêm một chút, nhìn rất có sức sống.

“Con đến tìm kiếm một ít nguyên liệu nấu ăn cho cậu Đức. Giờ ông Lý giao cho con nấu đồ ăn cho cậu. Mà cậu thì chỉ ăn được dạng chất lỏng thôi nên phải xay bột hoặc tán nhuyễn, hoặc là nấu lấy nước. Có vài loại thảo dược tốt cho bệnh của cậu nên con lấy cớ ra ngoài luôn.” - Tôi cười giải thích qua việc vì sao lần này lại ra ngoài.

“Mà bố đi đâu rồi ạ? Sao con không thấy bố đâu ạ?”

“Bố đi làng bên cùng chú Tín nhập hàng rồi. Lần này làm ăn được quá, nên hàng nhanh hết.”

Tôi không hé răng nửa lời về những việc mà tôi gặp phải. Vì tôi cũng còn an toàn, hơn nữa có hai anh Thể, anh Thế ở đây thì đâu có ai hại được tôi. Hai anh về đây giống như chim thoát khỏi lồng, vào ngồi uống trà ở trên phản tự nhiên như nhà mình. Thím Hoài cũng quá quen với hai anh rồi. Chỉ có chị Xoan là ngượng ngùng một chút rồi cũng nhập cuộc nhặt đỗ cùng tôi.

Chị khỏe mạnh, hay làm nên tay cứ nhanh thoăn thoắt. Một mình chị phải làm bằng mấy người chúng tôi và gấp cả chục lần sức làm của một đứa ngô nghê như tôi ấy. Xong xuôi, tôi nhờ mẹ ra vườn hái cho một ít rau cỏ toàn là loại thảo dược vườn nhà. Mẹ tôi giục tôi về bên kia cho sớm, con dâu mới vào cửa thì tránh dị nghị, có gì sau này nhỡ có muốn trốn người ta cũng không đề phòng. Tôi nghe lời mẹ quay trở về. Trước khi đi mẹ tôi chạy theo gọi với lấy tôi.

“Yến ơi, từ từ đã. Tý thì mẹ quên mất.”

Mẹ tôi hớt hải chạy từ trong nhà ra ngoài cổng. Mẹ ôm tôi một cái, ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Bà Thõa tối qua sang đưa cho mẹ cái này. Nói là con để vào trong người. Không rời một bước.” - Mẹ luồn lá bùa vào trong ruột tượng của tôi rồi mới thả ra. Bịn rịn chia tay nhau.

Tôi gật đầu, nói mẹ yên tâm, con đã có rất nhiều đồ bảo hộ rồi. Mẹ tôi cứ đứng ở đó, cho đến khi tôi khuất thật xa, quay lại vẫn thấy bóng mẹ nhỏ như một chú kiến nhưng kiên định ngóng nhìn theo con. Đôi mắt mẹ xa xăm nhìn tôi, bên trong ẩn bao nhiêu xót xa có giấu thế nào cũng không giấu được.

Tôi không quay lại nhìn nữa mà đi thẳng. Chuyện đã quyết định thì không hối hận, bà từng dạy chỉ cần đi về phía trước, không có đường thì ta tạo đường, đường cụt thì phá đường, có lòng có sức ắt có thành công.

Về đến nhà, tôi lấy bột gạo, bột hạt sen, nấu cùng với nước khổ nhật, táo đỏ… Khổ nhật là vị thuốc đắng cũng là một loại rau ăn kèm với cá, có thể dùng để nướng cá thảo mộc - món cá mà bố tôi vô cùng tự hào mỗi khi làm. Anh Tích đứng bên cạnh chịu trách nhiệm thử đồ ăn, nhấm một miếng xong mặt nhăn nhó như củ khoai lang nướng.

“Mợ ơi… mợ… hay là hay là đổi món khác đi. Đắng thế này con còn sợ huống chi cậu. Hồi nhỏ cậu hay phải uống thuốc, cậu sợ đắng lắm mợ ạ.” - Anh nhăn nhúm, khúm núm nói.

Anh quả đúng là người hầu trung thành. Dù cậu có bất tỉnh bao nhiêu năm thì anh vẫn nhớ đến từng ở thích sở ghét, niềm thương niềm nhớ của cậu chủ. Tôi cười xòa vỗ vô vai cậu.

“Anh Tích yên tâm đi, cậu bất tỉnh không cảm nhận được đâu, mà cảm nhận được khéo lại nhanh tỉnh…”

“Không không mợ…” - Anh Tích cứ xua xua hai tay nói như thể bất lực lắm.

“Anh để đó, để tôi bón cho cậu.” - Tôi cười tươi mang đồ lên nhà.

Ấy thế nhưng mà tôi lại không nghĩ đến việc cậy miệng cậu ra lại khó đến thế. Anh Tích ra hỗ trợ mà không cách nào giúp cậu mở miệng.

“Cậu lâu ngày không nhai bị cứng cơ hàm rồi. Để tôi châm cứu cho cậu.” - Tôi bất lực không cậu được miệng cậu ra, nói.

“Ấy mợ, không không, bình thường vẫn bón nước cháo cho cậu được. Chắc hôm nay cậu không muốn ăn thôi…” - Anh Tích lắp bắp.

Tôi cũng chẳng nghe theo lý luận của anh làm gì, trong đầu nhớ lại những gì thầy Nhẫn dạy. Tôi lôi hộp gỗ anh Luận mang từ nhà thầy Nhẫn về cho tôi. Đây là cái hộp mà anh làm rơi lúc nhìn tôi cắt tóc cho cậu. Bên trong là kim châm cứu bằng bạc thầy Nhẫn chuẩn bị cho tôi.

Thấy tôi rút kim châm cứu ra, tuần tự theo các bước thăm khám cho cậu rồi mới đâm xuống. Anh Tích đứng bên cạnh, giữa trời hè nóng bỏng mà hai hàm răng va vào cành cạch tựa như đứng dưới tuyết rơi. Tôi nhìn anh trấn an:

“Tôi dù gì cũng là đệ tử duy nhất trân truyền của thầy Nhẫn, anh phải tin vào tôi không thì cũng phải tin vào thầy Nhẫn. Mắt nhìn của thầy cổ kim hiếm có, chọn là trúng nhân tài.” - Lời này nói ra vừa an ủi anh cũng là tự an ủi tôi trước khi ra tay.

Tôi thấy ánh mắt anh Tích có chút hoang mang dại ra, rồi lại có chút lo lắng, hoảng loạn. Hai hàm răng vẫn va vào lạch cạch. Tôi không chú ý đến anh nữa, châm vào hai huyệt “giữ mạng” bí truyền thầy Nhẫn bảo tôi. Sau đó theo suy luận của tôi mà cắm xuống. Thật sự có hiệu quả, tôi thấy cậu há miệng ra, không còn mím chặt nữa. Tôi reo lên:

“Anh Tích, chị Xoan, kìa, cậu há miệng rồi. Chị Xoan lấy khăn với nước ấm đến cho tôi, nước hơi nóng già nhé.” - Tôi sung sướng, rút châm ra.

Chị Xoan mang khăn và nước ấm lên, tôi chườm lên cơ hàm để chúng giãn ra, mềm ra. Anh Tích đứng đơ một chỗ không động đậy gì. Tôi và chị Xoan còn đang trong niềm sung sướng hứng khởi.

“Mợ giỏi quá!” - Chị Xoan vui vẻ nói.

Thế nhưng chưa được bao lâu miệng cậu lại cứng lại. Tôi nghĩ việc này không phải cách. Bèn nghĩ ra kế khác:

“Anh Tích ra đâu, tôi châm cứu cho cậu há miệng, anh đổ nước cháo từng chút vào cho tôi, thử một chút cậu không sặc thì làm tiếp.”

Tôi tự thấy mình thật thông minh, anh Tích ngã ngồi trên mặt đất lắc lắc đầu. Thấy anh sợ hãi, trung thành với chủ tôi cũng hiểu, có lẽ cách làm của tôi hơi bạo lực. Nhưng tôi là muốn tốt cho cậu thôi. Tôi bèn bảo chị Xoan. Chị Xoan hiểu chuyện lại khéo léo nên tôi tin tưởng vô cùng.

Tôi châm vào hai huyệt “giữ mạng” rồi tiếp tục châm như ban nãy. Cậu há miệng ra. Chị Xoan đổ vào nửa thìa nước cháo thảo dược. Nhưng cậu không nuốt. Đợi một phút cậu cũng không nuốt, tôi đành rút kim ra.

“Giờ mà rút kim ra cậu ngậm miệng lại nuốt thì tôi với chị Xoan làm thế này cho hết bát cháo nhé!”

Tôi vừa nói xong, thấy cái miệng đang khép dần của cậu đứng nguyên, mồ hôi cậu túa ra. Hình như trời hôm nay rất nóng thì phải.

“Anh Tích lấy mấy chậu đá to để vào góc giường cho cậu mát, cậu nóng toát cả mồ hôi rồi kìa.”

Tôi bảo anh Tích đi, anh chần chờ một chút rồi lao đi. Tôi thấy cậu mãi không nuốt thì lật nghiêng người cậu cho nước cháo chảy sang khăn lót bên cạnh. Lúc này miệng cậu mới từ từ khép lại.

Nhìn đồng hồ sắp đến giờ ăn cơm trưa, não tôi nhảy số như Edison phát minh ra bóng đèn. Chẳng phải trong phim có mấy cảnh người ta bón thuốc bằng miệng hay sao. Tôi cũng nên thử cho cậu chứ. Nghĩ là làm, tôi ngụm một miếng nước cháo thảo mộc rồi ướm lên môi cậu. Lúc này tôi mới biết phim đúng là lừa người. Nhìn tưởng dễ thế thôi, bón cho cậu một miếng thì rơi mất tám phần. Nhưng tôi cũng không bỏ cuộc, dù sao cậu cũng nuốt được một ít. Đắng thế này thì cũng hơi quá nhưng vì tôi thích ăn đắng nên món cháo này cũng ngon đó chứ.

Cuối cùng cũng hết bát cháo, ừ, cảm giác này đúng là lạ. Tôi cười thầm trong lòng, tự nhiên lại thấy cậu đẹp trai thêm một ít. Tôi sung sướng vì hoàn thành xong nhiệm vụ, lau dọn nước thuốc xung quanh trào ra rồi chuẩn bị ra ngoài. Bước ra cửa tôi thấy anh Tích đang bưng một chậu đá đứng như tượng đóng băng.

“Ơ anh Tích sao không vào. Cậu đang nóng lắm đó.”

“Vâng…vâng, nóng lắm ạ.” - Anh lắp ba lắp bắp nửa tiếng mới được một câu.

Nhìn chậu đá đã tan chảy một nửa không biết đã đứng đây từ bao giờ. Tôi cũng không chú ý đến anh nhiều, chỉ dặn anh bố trí thêm vài chậu đá cho cậu mát rồi lên nhà trên ăn cơm.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi, sau này chỉ cần phát huy thì chắc chắn là ông Lý sẽ để tôi ra ngoài tìm kiếm thảo dược. Tôi tha hồ mà về nhà với mẹ. Nghĩ đến tương lai tươi sáng, không bị gò bó, thích sang thầy Nhẫn thì đi, về nhà với mẹ thì về là tôi vui lắm. Thế nhưng tâm trạng này chẳng duy trì được bao lâu. Tôi đến cửa nhà ăn hơi sớm nên nghe được bên trong truyền đến tiếng nói.

“Còn có hai ngày mà mợ ta cứ đi nhong nhong. Nhìn như cái xác di động.”

“Thì còn gì nữa, đến ngày chết mà vẫn tươi cười như thế.”

“Số cậu cả đúng là đen đủi, bé thì thiếu mẹ, lớn tý thì mất đi bảo mẫu, lại còn sống thực vật. Đến lúc này còn cưới về một bà vợ cả sắp chết.”

“Suỵt, nói bé thôi.”

“Mấy người nói thế không sợ ông phạt à. Mợ là do ông cưới về cho cậu, có thế nào cũng không đến mấy kẻ ở như chúng ta bàn tán. Làm đi.” - Giọng một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi vang lên.

“Ối dồi ôi bà Hóa ơi bà Hóa, bà lo cái thân bà trước đi. Tôi bàn tán thì làm sao? Ở đây có ai biết? Trong này cũng chỉ có mỗi bà là thế. Mà lo cho thằng con bà đi, cũng cưới về một đứa bệnh tật…”

“Bà bà…” - Giọng người phụ nữ kia vang lên bất lực.

“Bà có giỏi thì lên ông mà mách… xem ai làm gì được chúng tôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn, quyền uy phía sau tôi vang lên.

“Ai làm gì được?” - Ông Lý lên tiếng.

“Cái nhà này sắp loạn hết rồi. Không phạt nặng thì lại tưởng mình là chủ thích trèo lên đầu ai thì trèo. Những người nói xấu mợ cả phạt ba mươi roi, bỏ đói ba ngày, nhốt vào nhà kho chứa củi.” - Ông phất tay, lên tiếng.

Những người trong nhà bếp sợ xanh mặt. Thực ra nếu ông Lý không đến thì chị Xoan cũng chẳng để yên. Còn tôi thì tôi chẳng muốn để tâm làm gì. Người ta nói chỉ đâu mà buộc ngang trời, tay đâu mà bịt miệng người thế gian. Ai nói gì cũng đâu ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi chỉ cần làm tốt việc của mình, đi đúng mục tiêu của mình là đủ.

Ông Lý lần này làm căng, trừ bà Hóa ra, ông cho lên làm bếp chính, còn lại mấy người kia đều bị ông cho người tóm ra sau nhà kho chứa củi. Tôi cũng không cảm thấy vui sướng gì khi người bị vạ. Chỉ nhìn bà Hóa nhiều thêm một chút. Ở sau lưng người nói xấu thì dễ nhưng nói tốt lại chẳng có mấy ai. Những người tốt ở sau lưng bạn chính là những người xứng để bạn quan tâm. Tôi âm thầm ghi ơn bà Hóa.

Bữa trưa xong xuôi, ông Lý đưa cho tôi một lá bùa màu vàng. Ông bảo tôi dán vào góc phải cao ngang trán ở trong phòng. Bao giờ tháo ra ông sẽ nói sau. Nhìn ông hôm nay càng nhợt nhạt hơn, tôi hỏi thăm ông mấy câu, ông bảo không sao không sao rồi đi thẳng.

Tôi cầm lá bùa mang về dán lên trên tường đúng vị trí mà ông dặn. Sau khi nghỉ trưa một lúc, tôi và chị Xoan đến nhà thầy Nhẫn. Giờ tôi đã có gậy rồi nên không sợ nữa. Chỉ cần về trước năm giờ chiều là được thôi. Đi theo tôi còn có hai anh nữa nên tôi tự tin lắm.

Buổi chiều đúng là thầy có ở nhà, tôi hỏi thầy một số kiến thức về những người bị bệnh như cậu Đức. Quả nhiên là thần y, thầy giải đáp, khai sáng cho tôi. Tôi như một mạch nước bị tắc được thông. Những lý thuyết còn mù mờ cũng đã hiểu rõ ràng.

Suốt một buổi chiều, tôi học châm cứu trên người da - mô hình người thầy Nhẫn làm từ nhựa cây mà thành. Mô hình giống như thật, chỉ có màu sắc hổ phách không giống, còn từng chi tiết đều rất giống người. Thầy vừa uống trà khổ qua vừa nhìn tôi châm cứu. Tôi cũng hỏi thầy về bệnh thiếu khuyết dương khí. Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ rồi cũng nói phương thuốc, một số loại thảo mộc.

“Cây chương dương phối hợp với các vị thuốc có tính hàn khử một chút đêm thêm vài loại thảo mộc bổ máu, thông kinh lạc sẽ giúp tăng dương khí cho người bệnh. Lưu ý tuyệt nhiên khi dùng nếu không khử bằng thảo mộc có tính hàn thì sẽ khiến cho kích thích trong người không khác gì xuân dược. Chỉ có điều là không làm ảnh hưởng đến thần trí người dùng. Con mang quyển sách này về, liều lượng, đong đếm thế nào trong quyển sách này có hết. Nhớ chép lại một quyền giữ lại, quyển này phải trả lại cho ta.” - Ông vừa nói vừa chỉ từng huyệt trên cơ thể cho tôi.

Tôi cảm ơn ông, nhận lấy sách, lấy một ít thảo dược ở chỗ thầy về. Lại hỏi xem thầy có cần cây gì để tìm kiếm lần sau mang đến. Thầy cũng không khách sáo, biết “nhà tôi” giàu có. Nên ông kê ra một danh sách thuốc quý mà trong vùng không có đưa cho tôi. Lúc này là bốn rưỡi chiều, tôi xách đám thuốc đi về, định bụng sẽ sắc cho ông Lý một thang.

=====

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đừng ngại ủng hộ mình nha, đẩy kim phiếu, đề cử chia sẻ giúp mình nhé.

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.