Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng dữ

Tiểu thuyết gốc · 3250 chữ

Chương 44: Mộng dữ

Trở về phòng chăm sóc cậu Đức, một ngày cứ thế mà lẳng lặng trôi qua. Vẫn nấu cháo thảo dược, châm cứu cho cậu. Tuy ban ngày nhiều việc như thế nhưng may mắn đêm đến tôi vẫn ngủ ngon, một giấc ngủ thẳng đến sáng.

Lúc gặp ông Lý và thầy Tuyết, thầy nói sau khi tôi ngất ở linh đường thầy đã giúp tôi đóng lại cái gì thiên đình trên đỉnh đầu, ngăn không cho âm tà ma quỷ mượn xác. Lần này là đóng hẳn nên tôi sẽ không bị mộng mị nữa. Có lẽ vì thế mà giấc ngủ của tôi cũng chất lượng hơn chăng?

Buổi sớm hôm nay, tiết trời mát mẻ, không khí mùa hè đã dần dần lui đi, nhường chỗ cho thu sắp đến. Lên vấn an ông Lý, dùng bữa sáng xong, tôi lại ra sân tập với cậu cả. Bà Huế từ hôm bị nhập xong ở trong phòng cả ngày, nghe nói vẫn ốm nặng vài hôm nay mới đỡ một chút. Tôi đi ra ngoài, thấy các anh đã hỗ trợ cậu tập miệt mài, cả chủ cả tớ mồ hôi đầy đầu.

“Chị Xoan pha cho em một ca nước đường chanh, thêm chút đá cho mát nhé.” - Tôi nhìn chị Xoan đứng bên cạnh, yêu cầu.

“Vâng thưa mợ, có ngay đây.”

Tôi từ trong đình hóng gió bước về phía cậu Đức. Dưới ánh nắng, nhìn cậu ngày càng đẹp trai hơn. Không biết do tôi mê trai hay là cậu đẹp trai thật nữa. Vừa đến cạnh cậu, tôi lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu, lại tháo xuống mũ đội đầu cho cậu. Trời nóng thế này mà đội cái mũ vải dầy thế sao chịu nổi đây. Tôi vừa tháo xuống, lau mồ hôi cho cậu xong thì chị Xoan cũng mang nước đến.

“Mấy anh nghỉ ngơi uống nước chút cho đỡ khát rồi đưa cậu về.”

“Vâng, đội ơn mợ!” - Mấy anh đồng thanh nói.

Tôi lau mồ hôi cho cậu xong, cứ thế mà đứng thất thần ngắm nhìn cậu. Không biết mấy phút trôi qua, bỗng nhiên có tiếng nói quen thuộc vang lên.

“Ôi, xem ai đây. Lần này thì hết chối nhé. Cuối cùng ma quỷ thì vẫn là ma quỷ thôi. Tóc của cậu đâu?” - Con Lệ vừa đi lên vừa nói.

Nó cười nửa miệng như chắc chắn. Tôi nhìn nó, mặt hoảng hốt cả lên mà miệng thì vẫn cứng.

“Này, ai cho cô đến đây?” - Tôi chắn trước mặt cô ta, không muốn để cô ta đến gần cậu.

“Nhìn xem, nhìn xem, còn định quanh co chối tội à? Mợ đừng có tưởng làm vợ cậu được ông bênh mà thích làm gì thì làm nhé. À chắc mợ ở đây chưa biết, ngoài làng có ba người chết rồi đấy. Người ta còn bảo là do mợ đấy, do song hỉ tang của mợ. Mấy trăm năm nay đâu có chuyện lạ thế. Chó mực trong làng, gà trống cũng lăn ra chết. Tôi ra đây gọi mợ để nói chuyện… ai ngờ lại thấy cảnh này. Đúng là trời diệt đường sống của mợ.” - Một đoàn hơn chục người làm đứng sau nó nên trông nó có vẻ hống hách lắm.

Tôi tái mặt đi, lùi lại sát cậu Đức hơn.

“Giờ thì mợ hết chối nhé. Đừng kháng cự. Đi lên gặp ông chịu phạt.” - Nó mặt mày hăm hở, sung sướng vênh lên nói với tôi.

Tôi chạm lưng vào cậu Đức, quay lại nhìn cậu một cái, đặt lên má cậu một nụ hôn rồi nhìn con Lệ nói:

“Tôi tự đi, không cần các người dẫn.” - Tôi quay lại nhìn cậu một cái, sau hôm nay có thể là mãi mãi cũng không gặp được cậu nữa.

Tôi đến mọi người đã tập trung ở sân rất đông. Có người làm, người dân đều ở đây. Ông Lý và thầy Tuyết ngồi ở ghế chủ vị, nhìn xuống tôi quỳ ở giữa sân, hai hàng mày nhăn lại. Người dân xung quanh liên tục chửi rủa những lời lẽ thậm tệ.

“Quân giết người!”

“Quỷ dữ!”

“Trả vợ con lại cho tao!”

“Đền mạng đi!”

“Thả trôi sông tế thần.”

“Quân sát phu, sát trạch!” - Bà Huế cũng lên tiếng nói. Bà ngồi ở ghế phía dưới ông Lý, khuân mặt tiều tụy đi nhiều.

Tôi nhìn xung quanh, dân đông như kiến. Đúng là sức mạnh của dân chúng, đến ông Lý cũng bị ép phải ra mặt phân xử. Ở thời nào thì ở, sức dân là sức mạnh, thuận dân thì sống, chống dân sớm muộn cũng tàn. Có lẽ bọn họ biết điều đó mới ép tôi phải đến bước này. Chỉ có điều tôi vẫn chưa tìm được di thể bà Cúc nên tôi chưa cam lòng. Mà chuyện đến nước này sức một mình tôi làm sao chống nổi.

Chị Xoan, anh Tích xông ra trước người tôi quỳ xuống. Ông Lý ngồi trên cao, một bàn tay giơ lên, dân chúng lập tức im lặng.

“Tôi là lão làng ở trong làng Hòe này, được mọi người tin tưởng, thấu hiểu lòng dân, công tư phân minh, hôm nay, tôi gọi người ra đây, hỏi xem công tội. Không vì người bên dưới là con dâu mà thiên vị, cũng không vì tiếng tốt mà giá họa vu oan.” - Ông nghiêm mặt, giọng nói ôn tồn hữu lực khiến người người im lặng lắng nghe.

“Giờ, ta hỏi, con có hại những thai phụ kia không?”

“Thưa thầy, con chưa từng gặp họ làm sao có thể hại họ ạ?”

“Nói bậy, chưa từng gặp nhưng chính vì cô là quỷ nữ mới khiến cho cô Lệ chết, rồi thì thôn dân bị quỷ quấy nhiễu.” - Một người đàn ông gầy gò, mắt thâm mỏ nhọn lên tiếng.

“Xin hỏi, con mắt nào ông thấy tôi là quỷ nữ? Giờ gần mười hai giờ trưa, nếu tôi là quỷ, còn đứng dưới ánh mặt trời được không?” - Tôi lên tiếng hỏi.

“Hừ, còn chối. Nếu cô dám thề độc, tôi sẽ có cách chứng minh cô là quỷ. Cô có dám làm không?” - Người đàn ông tai chuột mỏ nhọn liên tục chỉ trích.

Tôi do dự một chút, nhìn lên ông Lý, thầy Tuyết.

“Tôi làm gì thế nào thì vẫn là con dâu họ Lý, mọi chuyện của tôi đều do thầy định đoạt.” - Tôi tỏ vẻ sợ hãi, muốn chối bỏ thế nên trong dân lại càng có tiếng xì xào.

Lúc này, bà Huế lại lên tiếng:

“Từ lúc mợ cả về nhà này xảy ra bao nhiêu chuyện thần bí, thân là mẹ chồng tôi cũng phải có trách nhiệm trong việc này…khụ khụ… Nếu đã có người có cách thử, vậy thì thử để chứng minh trong sạch của mợ. Mợ thấy thế nào?” - Bà ta nói, trong tiếng nói ẩn chứa sự vui vẻ mà có lẽ ai nghe cũng thấy.

Tôi ngã ngồi xuống đất, gương mặt tái mét sợ hãi. Tôi vẫn ngẩng lên nhìn về ông Lý như tìm cái phao cứu mạng cuối cùng. Không ngờ ông ngập ngừng mãi, dưới sự ổn ào của dân chúng, bà Huế thêm vào tôi cũng phải lĩnh nhận.

“Còn tội cắt tóc của cậu cả nhà này cũng chưa có ai dám làm. Tội chồng thêm tội, mợ cắt thế là muốn hại mạng cậu cả đúng không? Nếu mợ không chấp nhận chứng tỏ mợ có tật giật mình.” - bà Huế lại nói.

“Không phải đâu ông ơi, mợ rất tốt với cậu, mợ không làm thế đâu.” - Chị Xoan liên tục dập đầu nói.

“Đúng vậy, mong ông xem xét, mợ không hề làm như vậy. Mợ chăm sóc cậu kỹ càng, nấu thuốc, xoa bóp, châm cứu cho cậu, làm sao có thể hại cậu được. Ông bà xem xét, mợ chưa từng hại cậu.” - Anh Tích cũng quỳ dập đầu mà phân bua.

Nhìn hai người này gương mặt hoảng loạn, tôi cũng không biết nói gì, nước mắt bắt đầu tuôn ra, cảm giác oan khuất vô cùng. Tên mặt chuột kia không tha cho tôi.

“Nếu đã không làm thì sao không dám thử? Mợ nói có phải không?”

Tôi ngăn không để anh Tích với chị Xoan dập đầu nữa.

“Chị Xoan, anh Tích, chuyện đã đến nước này, thôi thì cứ để em làm, chứng minh trong sạch.”

“Ai biết họ có giở trò gì, còn chưa biết là phương pháp gì, mợ đừng nhận lời, ông ơi mong ông làm chủ cho mợ, mợ là người thế nào ông đều hiểu mà ông.” - chị Xoan nói.

Ông Lý nhìn tôi bất đắc dĩ, người dân xung quanh lại ào ào nhốn nháo, trải qua mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng ông cũng nói:

“Được!”

Tôi ngẩng lên, lúc này thầy Tuyết đã đi đâu rồi. Trên vị trí chính chỉ còn ông Lý và bà Huế trên đó.

“Giờ ngươi có cách nào thử? Nói ta nghe.” - Ông Lý hướng về phía tên mặt chuột kia hỏi.

“Thưa ông, thưa dân làng, trước nay trong làng ta, đã có lệ, nếu quỷ nhập thân, lúc mười hai giờ, thiêu lửa gỗ thuần hương không cháy. Giờ chỉ cần thử thiêu lửa, là biết ngay.” - Tên kia chắp tay cúi người nói với ông Lý.

“Gỗ thuần hương giờ không còn nhiều, đi đâu mà kiếm, loại gỗ này bắt lửa mạnh không khác thiêu dầu. Nếu không phải quỷ, chẳng phải cháy chết người hay sao? Làm thế ác đức quá hay không?”

“Thưa ông và dân làng, vừa hay nhà con còn gỗ thuần hương từ đời trước để lại, dùng để làm giường nhưng vẫn chưa dùng. Nay nguyện vì mợ vì ông mà bỏ ra. Còn về chuyện nếu mợ không phải quỷ nữ, thì mọi người để sẵn nước ở đây, dập cho mợ là được.” - Hắn nói.

“Không được ông ơi, khói gỗ thuần hương, ai ngửi cũng trúng độc, kể cả mợ không chết thì cũng trúng độc mà yểu mệnh. Cách này ác độc quá.” - Chị Xoan lên tiếng.

“Chị Xoan, chị đứng lên đi.” - Tôi nhìn chị dập đầu bầm cả trán, lo lắng mà chảy cả nước mắt.

Chị Xoan, sao chị lại tốt với tôi thế. Tôi ôm lấy chị, không để chị tự hành hạ mình nữa. Chị đẩy tôi ra, tiếp tục dập đầu.

“Xin ông suy xét, mợ không thể là người như thế. Ông đừng nghe tiểu nhân vu oan cho mợ. Xin ông suy xét…”

“Không làm thế thì định để vợ con tôi chết oan à. Ngoài kia còn bao nhiêu thai phụ mất con, ai chịu trách nhiệm?” - Vài người đàn ông mỗi người một câu lên tiếng.

Chị Xoan mặc kệ bên ngoài, cuối cùng ông Lý phải bảo người kéo chị đứng lên chị mới không tiếp tục làm đều dại dột tự hành hạ bản thân. Tôi thấy vậy nhìn chị gật đầu, muốn chị an tâm.

Dân tình kích động, ông Lý tay chống lấy trán, cuối cùng cũng phất tay, để đám người kia đi lấy gỗ thuần hương. Hơn ba mươi phút trôi qua, trời nổi mây đen như thể sắp mưa. Thời tiết bỗng chốc từ nắng gắt không một gợn mây chuyển sang sầm sì như sắp bão càng khiến người dân nghị luận những lời lẽ không hay. Ông Lý bấm ngón tay, nhìn tôi gật đầu một cái kín kẽ chỉ tôi và ông mới hiểu.

Hỏa đàn đã dựng lên, tôi đi vào đứng giữa vòng tròn, chờ đợi đến mười hai giờ. Trời càng về chính ngọ (12h) gió lớn càng nổi. Tên mặt chuột cầm cây đuốc, chỉ chờ đến giờ thì ném vào đây. Tôi đứng ở giữa đám cháy, trong lòng lo lắng xen lẫn cảm giác sợ hãi.

Bỗng chốc, những đám mây tự như quái vật muốn xà xuống bắt người, mọi thứ tưởng chừng như chỉ có trong phim viễn tưởng lại đang xảy ra trước mắt tôi. Chỉ còn năm phút nữa thôi là đến giờ. Tên mặt chuột cười nham hiểm, ánh mắt hung ác nhìn tôi chằm chằm như cá nằm trên thớt. Tôi đứng vào vị trí, đợi chờ bó đuốc kia rơi xuống.

Thế nhưng lúc này, sự việc bỗng nhiên có biến. Bà Huế đột ngột rú lên một tiếng man dợ. Chỉ trong nháy mắt, tóc tai rũ rượi bù xù, miệng nói những câu không ai có thể hiểu.

“Trả mạng cho tao. Trả mạng cho hai mẹ con tao.” - Giọng bà ta khàn khàn như vọng về từ địa ngục.

“Nhanh, nhanh đốt nó…” - Bà Huế hét lên nhìn về phía tôi.

Trong cơ thể bà ta dường như có hai người ngự trị. Mọi người đều chú ý đến bà ta mà không một ai nhìn ông Lý. Trông ông có vẻ kinh hãi nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Ông ra dấu cho tôi chuẩn bị. Tôi gật đầu sẵn sàng. Thế nhưng tên mặt chuột kia nghe bà Huế thét lên không muốn đợi đến mười hai giờ mà muốn ném đuốc vào luôn. Đúng khi này, chị Xoan là giữ bó đuốc lại.

“Mày định làm gì, đến giờ rồi.” - Tên mặt chuột gằn giọng.

“Chưa đến giờ, vẫn còn hai phút nữa.” - Chị Xoan lạnh giọng không chịu thua.

“Hai phút cũng phải tính, giờ với hai phút nữa khác gì nhau.” - Hắn vừa nói, tay trái nhanh chóng chuyển bó đuốc ra, ném bó đuốc về phía tôi.

Tôi đang chuẩn bị đợi lửa cháy đủ to thì hành động. Khẩu trang đưa lên mũi sẵn sàng. Nhưng khi bó đuốc còn cách đám gỗ thuần hương chỉ hơn hai chục centimet thì một bóng người cao lớn, nhảy từ đâu ra. Đôi chân thần kỳ của anh ta đá lấy thân đuốc vừa trúng tên mặt chuột, đạp một đám củi kéo tôi ra ngoài. Tôi còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì chị Xoan hét lên một tiếng.

“Cậu….”

Tôi đang nằm trong lồng ngực của một người nào đó, cảm giác này, mùi vị này vô cùng quen thuộc, tôi ngước mắt lên, đúng là cậu Đức. Gương mặt cương nghị của cậu không ngờ khi mở mắt ra lại đẹp đến thế. Tôi dường như bị lạc vào trong cảnh chỉ có tôi với cậu, mọi thứ tiếng động bên ngoài đều không ảnh hưởng đến tôi. Bởi vì… cậu đẹp trai quá.

“Tỉnh, tỉnh,...” - Cậu vỗ vỗ lên má tôi gọi nhỏ.

Lúc này, tất cả mọi người mới ồ lên kinh ngạc. Đây chính là cậu Đức bệnh tật liệt giường nhà ông Lý ư? Nhìn cậu thế này làm sao mà giống bệnh, rõ ràng là một người khỏe mạnh. Tôi thấy cậu gọi mới tỉnh hồn lại, lúc này trời đã không còn tối đen nữa, mà le lói ánh sáng. Bà Huế vẫn gào rú ở giữa sân nhưng lại không thể động đậy nữa mà chỉ quỳ phục trước mặt ông Lý. Bên ngoài cửa, thầy Tuyết dẫn theo một tên thầy pháp. Đúng là ông thầy tôi và Hiếu thấy ở miếu hoang trong rừng.

Tay ông thầy bị anh Thể và anh Thế bẻ lại phía sau. Trên gương mặt gian ác của ông ta vẫn còn mấy vết thương tóe máu. Lúc ông ta đến gần bà Huế. Bà Huế như lên cơn điên cuồng quay lại cào xé ông ta, vang lên những thứ tiếng âm trầm. Sau một hồi, thầy Tuyết đọc tụng kinh chú, bà Huế cũng dừng lại, bình tĩnh hơn. Nhưng lúc này, giọng của bà lại không còn là của bà Huế nữa, mà là một chất giọng nhẹ nhàng, dịu dàng như nước.

Bà nhìn sang tôi, mà chính xác là nhìn lên chiếc vòng của tôi, sau đó lại nhìn cậu Đức.

“Cậu Đức đã lớn thế này rồi. Thời gian trải qua cũng nhanh quá.” - Bà tiến lại phía tôi, sờ lên chiếc vòng, chiếc vòng bốc chốc biến về màu sắc như ban đầu. Màu sắc rực rỡ xinh xắn này vừa hiện, “bà Huế” rơi nước mắt.

“Chị, rất nhanh, một chút nữa thôi em sẽ tới tìm chị.” - “Bà Huế” nói xong sờ lên vai tôi, sờ lên đầu cậu Đức rồi quay sang ông Lý.

“Thưa ông, chính hắn ta và bà Huế đã hại chết tôi. Năm đó ông đi lấy thuốc, là do bà ta dụ ông đi. Sau đó lại cho chó dữ muốn cắn chết cậu để độc chiếm quyền kiểm soát căn nhà. Năm đó tôi và cậu may mắn thoát chết, nhưng bà ta biết biết tôi có thai đã mang tôi đi trấn yểm, giết hại tôi và đứa bé trong bụng. Bọn chúng dùng tà thuật muốn đem vận mệnh của tôi để thay đổi mệnh khí của bà ta, khiến gia tộc bà ta mãi mãi hưng thịnh. Cho đến những năm gia đình bà ta gặp khó khăn, ông dành lại quyền thì bà ta đã hại không biết bao nhiêu phụ nữ nữa. Tất cả đều âm thầm mà mất tích. Tất cả đều ở trong miếu. Đến tận hôm nay mới may mắn được siêu độ.

Lần này cũng phải nhờ cháu gái tôi vào phủ, mệnh cách của nó tốt át đi khí thế của bà ta nên tôi mới có dịp mà trở mình về báo mộng. Cũng may, cũng may…”

Ông Lý nghe xong, nhìn xuống “Bà Huế” sắc mặt lúc xanh, khi trắng khi thì đỏ. Ông rơi nước mắt ngửa cổ lên trời, tự đấm tay vào ngực mình mà than.

“Không ngờ tôi cả đời muốn sống tốt lại không đủ bản lĩnh bảo vệ vợ mình, bảo vệ tri kỉ, sống với cái ác mà không biết việc ác. Cả đời này có mắt có tai như câm như điếc.” - Mắt ông Lý chảy ra hai hàng lệ đỏ, khóc ra máu đỏ cả mặt.

Tôi hoảng hốt muốn chạy lên thì ông ho ra một búng máu. Tôi lên dìu ông, ông đi từng bước về phía “Bà Huế”. Ông nắm lấy tay bà, quỳ xuống.

“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi!” - Ông ôm lấy bà một cái rồi buông tay.

“Bà còn tâm nguyện gì, hãy nói cho tôi biết.” - Ông Lý hỏi.

“Trong làng này, có quá nhiều hủ tục, cũng đến lúc cần phải thay đổi, cần phải khác rồi. Năm xưa may mà chị tôi đến với nhà ông Hiển. Nếu không số mệnh của chị có lẽ cũng như tôi. Tôi chỉ xin ông, hãy nghĩ lại mà thay đổi những hủ tục trong làng… và… trả tự do cho con bé. Hôn nhân ép buộc không có hạnh phúc. Nếu ngày xưa ông không bị cha mẹ ép cưới bà Huế làm lẽ, không có tình yêu với bà ấy thì có lẽ bà ấy cũng không sinh oán hận, dần dần đi vào đường ác, bất chấp mọi thứ.” - “Bà Huế” nhìn thẳng vào mắt ông Lý, hai tay lau đi lệ máu của ông, nói.

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.