Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh anh em em

Tiểu thuyết gốc · 2968 chữ

Chương 49: Anh anh em em

Cậu cười phá lên, anh Tích bên ngoài cũng bỗng cười lên ha hả rồi đập đập vào cửa ý bảo cậu cười nhỏ thôi.

“Em xem, nhìn môi em kìa. Trông giống như quả ớt.” - Cậu xé một cái đùi gà rừng.

“Lâu lắm rồi không được ăn gà rừng, chắc là em ở thành phố chưa bao giờ được ăn gà rừng nhỉ. Tranh thủ ăn đi, anh Luận nướng gà ngon số một đấy.” - Anh nói.

Tôi cứ ngỡ cậu sẽ giống như trong phim đưa cái đùi gà cho tôi nhưng không. Cậu ăn ngay vào trong miệng. Vừa ăn vừa suýt xoa.

“Ngon! Thơm! Ngon tuyệt vời.”

“Ơ kìa, sao em không ăn đi. Ăn nhanh đi cho nóng.”

Tôi nhìn cậu ăn ngon lành, trong ngực ấm ức.

“À, miệng em sưng lên chắc đau lắm, không ăn được rồi. Thôi để tôi…” - Cậu thản nhiên nói rồi kéo con gà về phía cậu.

Tôi vì tức nghẹn lại trong họng mà không nói gì cúi gằm xuống ăn cơm. Đang ăn một miếng rau nhỏ, trong lòng tôi thầm mắng cậu đúng là lưu manh. Ai nói đây là kẻ chưa hiểu sự đời, chưa được đi đâu chứ? Ở trong làng mà ăn nói như thể chu du khắp thiên hạ. Đã thế còn xưng anh gọi em còn biết trêu đùa tôi nữa. Chả thật thà tý nào cả. Lần sau châm cứu chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

Tôi vừa ăn vừa theo dòng suy nghĩ thì câu đẩy một đĩa toàn là thịt gà thơm phức được xé nhỏ sang đặt cạnh bát tôi. Nhìn đĩa thịt ắp đầy, tôi ngẩng lên nhìn cậu. Cậu nhe hàm răng đều tăm tắp cười với tôi một cách vô lại.

“Ăn đi cho lớn. Tối còn làm việc…” - Hai chữ “làm việc” cậu kéo dài ra dọa tôi đang cảm động thì ho lên sặc sụa.

Không ngờ tôi phản ứng mạnh mẽ như thế nên cậu rót một chén trà to cho tôi, vuốt vuốt lưng cho tôi để tôi uống. Tôi lườm cậu không thèm nói gì nữa. Cậu đắc ý, như đọc được suy nghĩ của tôi.

“Ăn đi tối còn đi chuyến nữa. Lần này bọn chúng đã có chuẩn bị rồi, nhưng chúng ta không thể không đi được. Qua nhà thầy Nhẫn chuẩn bị thêm một ít đồ rồi đi.”

Tự nhiên cậu ngồi xuống bên cạnh nhéo lên má tôi, nhìn tôi chăm chú khiến tôi mất tự nhiên. Thế nhưng tôi vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, hỏi.

“Sao, tôi đẹp lắm hay sao mà anh nhìn?” - Tôi trừng to mắt lên nhìn cậu.

“Đúng vậy, rất đẹp. Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh gặp.” - Tôi đang vui vẻ trong lòng bỗng nghĩ ra anh thì gặp được bao người. Nghĩ thế tôi lại xụ mặt xuống.

“Anh cũng nhìn thấy rất nhiều người rồi đó, không phải chỉ mình em đâu. Ngốc!” - Anh vuốt lưng ngón trỏ lên sống mũi tôi một cái rồi ngồi về vị trí cũ ăn cơm. Thấy anh gặm lại đám xương còn dính thịt mà tôi thấy thương thương nhưng tôi không có ý định nhường lại. Ai bảo anh cứ bắt nạt tôi.

Anh cũng chẳng ý kiến gì. Tôi hỏi:

“Tại sao anh lại xưng là anh với em? Tại sao lại biết dùng từ như thế?”

“Em nghĩ công sức đọc sách hơn hai mươi năm của anh là lý thuyết sao? Mới đầu anh cũng ngại nhưng dùng rồi thì phát hiện ra đúng là dễ dàng hơn tưởng tượng. Sở dĩ vì… trước nay anh cũng chưa từng nói chuyện với con gái. Em là người đầu tiên, nên rất dễ.” - Cậu nói.

Đặt bát cơm xuống, tôi cũng ăn no. Trừ chiếc còng cậu ăn ra có lẽ là thịt con gà rừng này tôi đã ăn hết mất rồi. Thịt gà rừng thơm ngon, chắc thịt, ngọt tự nhiên. Chỉ có điều con gà lại hơi nhỏ.

Buổi trưa, anh Tích ra ngoài canh người còn chị Xoan và anh Luận vào bên trong. Anh Tích nghe vậy thắc mắc hỏi anh:

“Cậu ơi, tại sao lần nào cũng là anh Luận thế? Tôi, để tôi đóng giả cậu không được sao?” - Anh Tích vò hai tà áo, mặt buồn rầu nói.

“Haha, vì dáng người tôi với anh Luận giống nhau chứ sao.” - Anh nói.

Chị Xoan thấy anh Tích buồn rầu thì đi ra ngoài cửa một lúc, không biết có chuyện gì mà anh Tích vừa đi đến cổng lại vừa huýt sáo ngân nga, má chị Xoan thì đỏ hồng lên như người say rượu.

“Hai người đổi quần áo cho cậu mợ. Ở trong phòng này bao giờ cậu mợ về mới được ra ngoài.” - anh căn dặn.

Tôi với cậu thay quần áo xong thì đi đường cửa sổ ra bên ngoài, lách vào rặng trúc, lại đi đến khu vực tường giáp với vườn trồng cần sa. Buổi trưa, không có ai trông vườn, nắng gắt trời xanh, cậu nhìn quanh không có ai nhảy vội sang nhổ một hai cây rồi trèo về lại bên tường bên này. Nhìn cậu nhanh thoăn thoắt mà tôi không phản ứng kịp, tim chỉ muốn nhảy ra khỏi ngực.

“Anh làm cái gì thế? Chẳng nói tiếng nào đã làm rồi, quá nguy hiểm có biết không?” - Tôi lo lắng trách cậu mấy câu.

“Sao, lo cho anh à?”

“Ai thèm lo cho anh. Chỉ sợ người ta phát hiện thì chết cả lũ thôi. Họ có súng đấy.”

“Chính là cái thứ hôm qua làm anh bị thương đúng không? Anh đọc sách rồi, cái thứ vũ khí ấy rất nguy hiểm. Chúng ta phải cẩn thận.” - Nói đến đây, sắc mặt anh không còn bỡn cợt như khi nãy mà chuyển sang nghiêm túc.

“Nếu trúng đạn vào chỗ hiểm, có thể chết người.” - Tôi nói.

“Làm sao để liên lạc với công an bên ngoài?” - Anh hỏi tôi.

“Phải có bằng chứng, phải có người đi được ra ngoài thì mới liên lạc được với công an. Kể mà ở đây có sóng thì tốt biết bao.” - Tôi thở dài tiếc nuối.

Tôi lấy chiếc iphone trong ruột tượng ra chụp lại vườn cần sa mới được trồng sau đó lại phóng to chụp vài cây anh vừa hái. Chuẩn bị cất điện thì anh hỏi.

“Em làm gì thế?” - Anh kéo tay tôi đi đến giữa rừng trúc, vừa đi vừa hỏi.

“Đây là điện thoại di động, em vừa chụp ảnh lại chứng cứ để sau tìm cách gửi cho công an. Biết đâu tìm được cách gửi đi. Không biết bố mẹ em và mọi người giờ này thế nào.”

“Tối nay ra ngoài một chuyến chúng ta cùng đi xác nhận một vài chuyện.”

Anh cầm hai cây để ở ngã ba rẽ vào đường tắt đi ra ngoài rồi chúng tôi trở về. Anh mượn chiếc điện thoại của tôi mày mò khám phá. Không ngờ chỉ mấy chốc anh đã biết chụp ảnh, dùng bản ghi chú…

Tôi để đó cho anh xong cũng không để ý nữa, muốn mang ít đồ trang điểm ít ỏi của tôi ra ngoài để hóa trang tối tiện bề ra ngoài. Nhìn tôi loay hoay, anh hỏi:

“Em làm gì thế?”

“Em dịch dung để tối ra ngoài.” - Tôi nhìn mình trong gương nói.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.

“Em có chắc đây là dịch dung mà không phải bị chồng đánh chứ?”

“Thế cũng là dịch dung.” - Tôi cãi lại.

“Thế anh còn có cách nào khác à?” - Tôi hỏi.

Không thấy anh trả lời, hơn một phút sau, anh lấy ra một chiếc hộp, bên trong có mảnh giống da người giống như ở nhà thầy Nhẫn nhưng màu sắc tươi sáng hơn.

“Đây là cái gì?”

“Đây mới là bí thuật dịch dung của thầy Nhẫn truyền cho anh đấy. Em đừng nhìn màu sắc xấu xí đen thô, chỉ cần đeo nó vào thì không ai nhận ra. Đặc biệt xấu.” - Anh cười cười rồi thực hiện vài thao tác đeo cái mặt xấu xí đó lên.

Tôi nhìn anh, buồn cười nhưng không dám cười lên tiếng. Đúng là rất xấu. Mặt mày xấu xí, đám mụn xù xì to như ngón tay, đêm mà gặp cảnh này chắc chắn chỉ có ngất thôi chứ không thể sống được.

“Trông anh thế nào?” - Anh lên tiếng hỏi tôi, giọng điệu đắc ý.

“Không thể nhận ra.” - Tôi thành thật trả lời, tay xoa xoa cằm.

“Em có muốn anh giúp không?” - Anh cầm một mảnh nhỏ tiến ra chỗ tôi.

Tôi nhìn anh rùng mình một cái lắc đầu như cuội. Tay tôi vớ lấy cái mảnh da giả từ nhựa cây nhét vào ruột tượng.

“Không, không cần, anh cứ để em tự làm là được rồi.” - Tôi bỏ ít da giả bằng lòng bàn tay và một thỏi son với lọ kem nền vào trong ruột tượng. May là chiếc ruột tượng của tôi được thiết kế bằng da, rộng bản hơn so với các loại ruột tượng khác mới chứa đủ.

Buổi tối, vừa ăn xong bữa tối thì tôi và cậu đã nhân lúc trời nhá nhem mà đi ra ngoài. Tôi theo cậu đi một đường tắt lắt léo theo đường mòn nhỏ, qua bụi rậm rạp đến bên nhà ông Nhẫn. Đi đường này tiết kiệm thời gian hơn hai phần ba so với đi đường chính, rất nhanh.

Còn một đoạn cuối, anh Đức bế thốc tôi lên. Tôi giật mình tim đập thình thịch. Cái anh này lúc nào cũng khiến tim tôi chẳng yên. Có khi sau vụ này về tôi bệnh tim mất thôi. Tôi nhìn lên gương mặt góc cạnh của anh, dưới ánh trời nhá nhem mờ mờ, trái tim gia tốc đập một điệu nhạc diệu kỳ, cảm giác cả người có điều gì đó vui thích.

Một lúc sau tôi mới nhìn xuống, thì ra là đoạn đường này toàn là cỏ tranh sắc bén. Đám cỏ này vừa là thuốc vừa sắc bén dễ cứa vào da thịt. Tự nhiên tôi lo lắng, anh bế tôi qua không để tôi chạm chân vào đám cỏ đó, còn anh thì sao?

Thực ra dù tôi có đi bộ qua đây cũng không hề hấn gì, vì tôi có bộ quần áo kim ti của bà Nga nên tôi không sợ. Nhưng anh lại không biết điều đó. Đi qua đám cỏ, anh thả tôi xuống:

“Sau anh phải cắt khẩu phần ăn của em thôi, nặng quá, anh mỏi rồi em tự đi đi.” - Mặt anh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng chẳng muốn vạch trần ý đồ của anh làm gì. Có những thứ chỉ nên giữ trong lòng, nói ra sẽ mất đi ý vị của nó. Tôi bĩu môi đáp lại.

“Lần sau em sẽ ăn nhiều hơn cho anh mệt chết.”

“Em có chắc muốn anh mệt chết không?” - Anh cười tà mị ghé vào tai tôi nói. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay tôi, cứ thế mà kéo đi trên con đường nhiều bụi cỏ và lau sậy này.

Thầy Nhẫn thấy hai người chúng tôi vào, không hề ngạc nhiên.

“Ngồi đi.”

“Dạ thầy/Vâng!” - Tôi và cậu cùng lên tiếng đáp.

Tôi quen thói cũ, rót trà ra cho mọi người.

“Sư phụ, con có cái này. Thầy xem xem.” - Anh Đức lấy cây cần sa đặt lên trên bàn. (Mình chuyển gọi anh em cho hiện đại theo xưng hô của hai người nhé!)

Thầy Nhẫn cầm lấy một cây cần sa, sắc mặt kinh hoàng, tái sám rồi đỏ bừng tức giận đập lên bàn “rầm” một cái.

“Cái lũ khốn khiếp hại dân bán nước.” - Thầy Nhẫn tức giận chòm râu rung lên bần bật.

“Bọn chúng trồng rất nhiều cây này trong vườn nhà con…” - Anh lên tiếng.

“Hừm, muốn trồng cây cũng phải hỏi ý ta đây có đồng ý không.” - Thầy bình tĩnh lại, vuốt lên chòm râu bạc như cước, sau đó mặt có vẻ nghiêm trọng.

“Thế nhưng cần phải có người đi làm. Đám ma thảo này rất sợ một loại sâu. Thế nhưng muốn tìm loại sâu này cũng không dễ dàng gì. Giờ chỉ có cách dụ chúng đến thôi. Loại sâu này ngoại trừ thích ăn cây ma thảo thì chúng còn thích ở nơi miếu mạo rừng thiêng. Nói xong, thầy lấy cho chúng tôi xem ảnh vẽ con sâu đó. Nhìn chú sâu vô cùng đáng yêu này không ngờ lại là cứu tinh của con người.

Con sâu này màu nâu, có chiếc đầu màu đỏ, hai mắt giả to trừng lớn trông rất ngây thơ. Thân hóa bướm của nó thì màu sắc sặc sỡ, to chừng hai ngón tay, màu xanh lam chấm trắng. Tôi nhìn con bướm này khá quen mắt nhưng không biết gặp hay thấy qua ở đâu, dường như trước đây đã từng thấy qua tranh ảnh nó. Ngày nhỏ học môn sinh học, tôi thường hay sưu tầm tranh ảnh bướm,côn trùng nên có thể đã gặp loài bướm này rồi. Tôi chụp lại ảnh, ghi nhớ kỹ càng.

“Chuyện này để ta với Kiến tìm cách, nếu không thì chỉ có thể dùng loại cỏ độc để rắc lên đám ma thảo thì chúng cũng chết. Chỉ có điều làm vậy không biết kiếm đâu ra nhiều cỏ độc như thế bào chế thuốc. Hơn nữa nếu dùng nhiều còn ảnh hưởng đến con người. Tốt nhất là tìm được loài sâu đó.” - Thầy Nhẫn nói.

Tôi ngồi lắng nghe hai người trao đổi, thầy Nhẫn đưa cho chúng tôi vài lọ thuốc, dặn dò chúng tôi cẩn thận rồi đuổi người đi.

“Hết trà! Đi mau đi ta còn có việc!” - Tôi biết thầy đuổi đi như thế nhưng trong lòng thì đang lo lắng cho chúng tôi lắm.

Trước đây chưa bao giờ thầy ra tiễn ai, hôm nay thầy ra tận cổng nhìn theo hai đứa tôi. Đến khi chúng tôi khuất sau đám lau sậy tôi vẫn thấy bóng đèn lồng thầy cầm trên tay sáng lên ở cửa. Chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt, tôi tự hứa trong lòng như vậy. Bàn tay ấm áp của cậu áp lên tay tôi kéo tôi tỉnh táo trở lại.

Chúng tôi lại nhanh chóng đi vào khu rừng, lần này là một đường khác không qua suối nữa. Con đường này nhiều sỏi đá lộc cộc, đi lại khó khăn. Cũng may dạo này tôi hay lên núi hái thuốc nên cũng quen đường rừng. Có điều cứ đoạn nào khó, anh lại cõng tôi.

“Em tự đi được.” - Tôi nói.

“Lên nhanh, chân em ngắn như thế, đi chậm. Đường này xa hơn đường qua suối một đoạn, em không nhanh là muộn đấy. Hôm nay đi đường này địa hình nguy hiểm nhưng bọn chúng sẽ không biết.” - Anh cầm hai tay tôi kéo qua vai rồi xốc tôi lên lưng.

Ở đây có một đoạn khe sâu, anh cõng tôi nhảy qua khe hở chừng nửa mét mà tựa như đi trên đất bằng, vô cùng thuần thục và nhuẫn nhuyễn.

“Tại sao đường nào anh cũng biết thế nhỉ?”- Tôi hỏi.

Tự nhiên hỏi xong tôi lại hối hận rồi. Bởi vì cái tên lưu manh này nhất định sẽ tự sướng mà khoe khoang một phen. Đúng như tôi nghĩ, anh bắt đầu nói.

“Địa bàn của anh, tấc đất tấc rừng chỗ nào anh chả biết. Mỗi đêm không người anh và anh Luận đều đi khắp nơi, rèn luyện leo núi, ngày thì ngủ đêm thì luyện. Hơn hai mươi năm, em nghĩ tự nhiên chân anh lại dài như thế ư?” - Anh tự hào nói.

Chân tôi cũng chẳng ngắn, con gái cao mét 63 nhiều người mơ ước thế mà trong mắt anh lại bảo tôi chân ngắn. Nếu không phải còn nằm trên lưng anh chắc tôi phải đá cho anh vài cái bằng đôi chân ngắn này.

Đến đường mòn ra miếu, anh thả tôi xuống, hai đứa tôi đi chầm chậm, giờ đã hơn mười một giờ đêm, lần này chúng tôi đổi vòng ra phía sau của miếu, không ngồi chỗ cũ nữa. Tôi và anh leo lên một cây cổ thụ to, ngồi trên trạc ba của cây, nhìn xuống miếu đang sáng đèn. Ở vị trí này, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng thầy Tuyết và ông Lý.

“Hahaha, đêm nào cũng hỏng đêm nay cũng thế thôi. Trời không dung kẻ ác.” - Ông Lý nói.

“Dung hay không dung đâu đến một tên tù binh như ngươi phán. Ta không tin.” - Tên thầy tà nói.

“Cho người kiểm tra xung quanh trong vòng trăm mét, từ nay đến lúc xong việc.” - Tên Hải ra lệnh cho hơn chục người cầm đèn pin, đèn lồng đi khắp nơi.

Rất may, tôi và anh đang ngồi trên ngọn cây, nếu không thì chắc không xong rồi. Thấy một tên cầm đèn pin đi qua dưới gốc cây, tôi hồi hộp tim muốn nhảy khỏi người. Giờ sắp mười hai giờ, hắn ta cười ha hả sung sướng chuẩn bị khai đàn.

ps: Cây cỏ tranh giống như hình bên dưới đây.

Cỏ tranh là một loại thuốc giúp trị bí tiểu, giúp lợi tiểu, trị sỏi thận…v.v

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.