Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh tránh con chuột ấy mà

Tiểu thuyết gốc · 2819 chữ

Giấc mơ này vừa ngọt ngào vừa kích thích. Trong mơ, tôi là tướng cướp một vùng, bị thương rồi được anh cứu. Anh không biết thân phận của tôi, thế nhưng anh vẫn một lòng cùng tôi chạy trốn kẻ thù, sau đó chúng tôi phản kích thành công. Hơn nữa, còn có một nụ hôn vô cùng ngọt ngào. Lại là tôi chủ động hôn anh, không phải bị động như những lần trước nữa. Hôn anh xong, tôi liền buông anh ra, nói một câu hùng hồn:

“Haha, đây là áp trại phu quân của ta, mau, mau vào cùng ta động phòng.”

Đấy là đám cưới của chúng tôi trong mơ, vô cùng ngọt ngào. Chỉ tiếc còn đang hôn nhau thì tôi đã tỉnh dậy mất rồi. Trời bên ngoài đã sáng bừng, tôi nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng. Nhìn sang bên cạnh thấy anh đang say ngủ, có điều mặt mũi anh cũng lại nhiều thêm mấy vết thâm. Tôi hoảng hốt vỗ vỗ lên má anh, muốn gọi anh dậy.

“Anh, anh Đức, anh dậy đi.” - Tôi lay lay thân hình to lớn của anh.

Anh tỉnh dậy, mắt ngơ ngác ngái ngủ hỏi tôi.

“Có chuyện gì vậy? Để anh ngủ thêm một chút nữa.” - Anh đưa tay che miệng ngáp nói.

“Anh, mặt anh, mặt anh bị làm sao ấy…” - Tôi phóng xuống giường lấy gương cho anh soi.

Anh xua xua tay…

“Không có gì, tối qua anh đi săn gà rừng bị ngã, qua một đêm nó mới thâm thôi mà. Anh cứ nghĩ không sao mà hôm nay mới đau.” - Anh nói xong trùm gối lên đầu ngủ tiếp.

Tôi ờ à cái hiểu cái không xong lấy trong balo cái tinh dầu gù hương ra. Tôi lôi gối ra bắt anh nằm im để thoa lên cho anh. Cái dầu gù hương này hay lắm, nếu vết thương hở thì nhỏ lên vết thương miệng vết thương sẽ nhanh khô, sát trùng tốt lại dịu nhẹ, mát mà không sót. Nếu vết bầm tím thì thoa lên hơi ấm chút nhưng sẽ nhanh tan máu bầm. Đặc biệt là ai bị đau mỏi gáy, thoa lên mát-xa thì tối ngủ ngon, giảm đau tốt.

Anh vì tìm gà cho tôi nên mới bị ngã, trong lòng tôi đau biết mấy. Nhìn mấy vết thâm này có lẽ là ngã đau lắm. Tôi còn muốn xem trong người anh có vết thương không, thế nhưng nếu nói ra thì có vẻ hơi ngài ngại. Dù sao giờ anh đã tỉnh rồi, tôi là con gái, chủ động bảo kiểm tra thân thể anh thì không tốt. Thế nên tôi chỉ làm tốt nhiệm vụ với những vết thương trên mặt của anh thôi.

Anh nhìn tôi chăm chú làm tôi ái ngại. Tự nhiên nghĩ đến giấc mơ hoang đường hôm qua, tôi lại đâm ra nghĩ liều. Đóng nắp chai dầu gù hương lại, tôi cúi xuống thơm lên môi anh một cái nhẹ rồi nhổm lên chuẩn bị cất đồ. Một bước chân tôi mới bước lên thì bị một bàn tay nào đó kéo chiếc eo của tôi lại. Trời đất quay cuồng, tôi sợ hãi chờ một cơn đau nhưng không, anh ôm gọn tôi trong vòng tay. Một tay anh giữ không để đầu tôi tiếp xúc với giường. Tôi nhìn anh, mắt chớp chớp.

Anh hôn lên trán tôi một cái rồi nhìn tôi chăm chú. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn ngọt ngào. Nhưng không, chờ mãi không thấy nên tôi mở mắt ra. Trước mắt chỉ có tên nào đó đang cười một cách lưu manh.

“Anh… anh đang làm gì thế?”

“Còn em đang chờ gì vậy?” - Anh mỉm cười mà sao cái nụ cười này lại đáng ghét như thế. Tôi thật sự hối hận vì vừa nãy đã thương xót cho anh.

“Em…em… em chóng mặt. Anh kéo em như thế em rất chóng mặt đấy.” - Tôi nhăn mặt cau có.

Tự nhiên tôi thấy trí thông minh của mình đã quay trở lại. Cứ đứng trước mặt anh là tôi lại bị anh dễ dàng hạ gục, không thể phảng kháng, IQ như trở về âm vô cực. Lần này đột nhiên lại thông minh ra, có lẽ là tôi đã lấy lại được sức mạnh rồi.

Anh nhìn tôi không nói gì, nhưng cái nụ cười lưu manh của anh giống như “anh biết thừa em nghĩ gì, đừng có biện minh” làm tôi nóng cả mặt. Tôi xấu hổ như tên trộm bị bắt, như crush bắt gặp mình thầm thương trộm nhớ. Trong lòng hậm hực, vừa giận vừa tức.

Hai tay tôi chuẩn bị vòng lấy cổ anh, hôn cho bõ tức thì gương mặt anh lớn dần trong mắt tôi, trên môi truyền đến cảm giác nóng bỏng. Triền miên một lúc, tim tôi đập theo nhịp điệu không kiểm soát nổi, hai tay tôi theo đà đan vào sau gáy anh. Một buổi sáng thật nóng bỏng. Anh buông tôi ra, tôi đấm mấy cái vào lồng ngực anh, ngồi dậy. Anh ôm tôi vào lồng ngực, tai tôi có thể nghe rõ ràng từng nhịp tim mạnh khỏe của anh. Cảm giác gần gũi này làm tôi thích thú. Thật lâu sau, có lẽ cả hai cũng đã bình tĩnh lại, anh hỏi tôi:

“Tối nay, em có muốn đi chơi nữa không?” - Anh hỏi.

Tôi gật gật đầu.

Một ngày trôi qua vẫn nhẹ nhàng như thế, dường như ông Hải, những chuyện sắp xảy ra trong mấy ngày nữa sẽ không đến. Tôi và anh tận hưởng những ngày yên bình ít ỏi còn sót lại. Anh Luận đã liên kết được những một ít người trong phủ để tìm cách phối hợp. Lúc đó chỉ cần bỏ thuốc mê vào cho đám người kia còn một mình ông thầy Hải kia và quân của ông ta sẽ dễ giải quyết hơn. Chỉ có điều, anh Luận không tin tưởng được người khác, chỉ liên hệ duy nhất với bà Hóa làm bếp lúc trước đã nói giúp tôi. Tôi nhớ bà còn có một cô con dâu bị bệnh, lấy con trai bà năm năm vẫn không có bầu.

Gia đình bà trong thôn lại không có nhiều tiền của, thân phận cũng không cao, cả nhà làm nông chỉ cắt thuốc trong làng. Sau lần đó tôi có nhờ được thầy Nhẫn sắc thuốc cho con dâu của bà, nghe mới vừa mang thai cách đây nửa tháng. Lúc đó tôi có nói chuyện với bà vài câu, bà vui mừng lắm.

Bà Hóa là một người phụ nữ chất phác, lương thiện, dám đứng lên bảo vệ người khác trong khi bản thân cũng không có điều kiện gì, mọi thứ chứng tỏ bà rất kiên cường. Một người như thế đáng để tin cậy. Anh Luận muốn liên hệ thêm với vài người nhưng anh Đức bảo chỉ cần vậy là đủ, chuyện còn lại để nhờ người bên ngoài tốt hơn. Ban đầu tôi chưa hiểu ý anh, mãi sau này cho đến khi chuyện xảy ra, tôi mới biết anh làm như thế là đúng.

Buổi tối, tôi và anh ăn qua vài miếng cơm, lần này đi sớm hơn, qua cánh đồng là lúc trời vừa nhá nhem tối. Trên cánh đồng hôm qua, mấy cô bác vẫn đang gặt lúa ở đám ruộng khác. Giống như đã bàn bạc trước, lần này anh lại xuống xin vài con muồm muỗm. Chú chất phác hôm qua lại mang cho cậu bó lá sen. Tôi thấy cậu cầm xâu muồm muỗm và bó lá lên, lại lấy một bó nhỏ lúa như hôm qua. Chỉ có điều hôm nay là lúa tẻ, không phải lúa nếp.

Tôi biết đây đều là thức ăn cho nên không mơ tưởng nữa. Anh để mấy xâu muồm muỗm và bó lúa vào xe, sau đó đưa cho tôi bó hoa sen có mười một bông hoa. Mùi hoa sen tỏa ra thơm ngát, tinh khiết thư xua tan những vẩn đục trong tâm hồn. Tôi đang nghĩ không biết hôm nay ăn món gì với hoa sen thì anh Đức gõ vào trán tôi nói:

“Tặng em.” - Anh gạt chân chống, quay lưng bảo tôi lên xe.

Tôi vẫn còn ngơ ngác, ngỡ ngàng. Anh quay lại đằng sau nhìn tôi.

“Nhanh, lên xe còn đi tiếp.”

Tôi ngồi lên xe, mặt còn đỏ hơn cả những cánh sen, cảm giác bất ngờ, hạnh phúc và sung sướng này tôi không biết dùng từ ngữ nào để tả hết. Chỉ biết sau này, mỗi lần giận anh tôi lại nhớ về lúc này mà nguôi giận. Người đàn ông này lúc thì chân thành, lúc lại giống như lưu manh rất gợi đòn, lúc thì tinh tế không sao đoán biết được. Tôi thật sự rung động rồi ư. Trong lòng tôi lúc này bỗng nhiên vang lên mấy câu thơ ít ỏi mà tôi thuộc được.

“Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau.” (trích Sóng - Xuân Quỳnh)

Em cũng không biết nữa

Sóng gió có ở đâu

Chỉ cần ta cạnh nhau

Hạnh phúc đến bạc đầu. (trích “lòng em” - Dạ Nguyệt Thanh Khâu hahaha)

Chưa bao giờ tôi lại có suy nghĩ gắn kết với một người đàn ông nào đó, đến đầu bạc răng long. Trên đường đi, gió mát trăng thanh, hôm nay trăng lại tròn hơn một chút, sau này mỗi năm chúng tôi sẽ được ngắm trăng cùng nhau, cùng nhau sinh những đứa con xinh xắn và nuôi dạy chúng, cùng nhau nấu ăn cùng nhau đi làm. Nghĩ đến mỗi sáng tôi tỉnh dậy, chúng tôi cùng đi làm, tối về quây quần, cuối tuần thăm ông bà nội ngoại. Cảm giác ấy hạnh phúc biết bao.

Hương sen ngọt ngào như thể tương lai xinh đẹp của chúng tôi vậy. Tôi nắm lấy áo bên eo anh, thú thực lúc này tôi thật sự rất muốn vòng tay ôm lấy bờ eo sáu múi này. Thế nhưng mà lý trí của tôi vẫn còn, liêm sỉ vẫn còn nên tôi không dám. Suy cho cùng vẫn là mặt tôi còn mỏng. Đang đi băng băng trên đường bỗng nhiên anh phanh kít một cái. Tôi bị bất ngờ, theo quán tính ập cả người vào anh, cái tay tóm lấy người anh cũng ôm lấy bụng anh theo phản xạ tự nhiên.

“Có chuyện gì vậy? Tôi hỏi.”

“Có con chuột chạy qua ấy mà.” - Anh Đức thản nhiên nói. Chất giọng ấm áp giữa đêm thu man mát làm tôi cũng xiêu lòng.

“Em bám chặt vào nhé, anh đi đây, không bám chắc tý lại có con chuột con rắn nào chạy qua anh không biết đâu đấy.” - Anh nói nhưng giọng điệu lại cứ là lạ thế nào ấy.

Xe nhanh chóng đến đường rừng, thật may không có bất kỳ một sự cố hay con chuột nào nữa. Mà cảm giác ôm lấy eo anh cũng thật là an tâm. Anh đưa tay ra, tôi tự động nắm lấy tay anh. Đom đóm bay lên sáng bạt ngàn, lấp lánh như những vì sao rơi rụng, lơ lửng trong không trung. Một con đom đóm đậu lấy phần lá sen bao lấy hoa sen, sáng nhấp nháy như thể đèn trang trí cây cảnh trên thành phố. Tôi bật cười vui vẻ. Chú đom đóm không hề bay đi, cứ bò qua bò lại một lúc lâu tỏa sáng trên đó. Hôm nay đã quen đường, tôi và anh nhanh chóng lên đến nơi. Bếp than hôm qua hôm nay vẫn còn, trong sân còn có sẵn một chú gà rừng, vài quả trứng.

Tôi vào trong nhà, tìm một chiếc chum nhỏ rỗng, đổ đầy nước rồi cắm bông sen vào. Vừa cắm sen vào trong, anh gọi:

“Yến ơi!”

Tôi bê bình sen ra ngoài. Cái chum to đùng này có vẻ hơi to so với đám sen của tôi. Thế nhưng vẻ đẹp của sen rất lạ, ở bất lỳ cái bình nào, cắm ở đâu, tỷ lệ thiếu cân đối thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến khí chất của nó. Anh nhìn tôi tròn mắt.

“Em cắm nó vào làm gì thế?”

“Hoa sen rất ưa nước, thiếu nước lâu nó sẽ héo. Đẹp thế này mà héo thì tiếc lắm.” - Tôi chỉnh lại vị trí mấy bông sen rồi đặt cách bếp lửa một khoảng.

“Mà anh gọi em gì vậy?”

“Anh đi hái ít quả rừng.”

“Em đi cùng được không?”

Anh nhìn tôi tỏ vẻ lo ngại, tôi chạy lại tóm lấy tay áo anh cố mở to đôi mắt nhất có thể, miệng mím lại nũng nịu như trẻ con đòi quà. Tất nhiên, tôi thắng rồi. Anh cầm lấy cái giỏ tre nhỏ rồi chúng tôi đi vòng qua sau căn nhà tranh này. Đi một đoạn tương đối xa, anh nhìn dưới đất rồi soi lên trên chỉ cho tôi.

“Em xem, có một con gà rừng trên cây kìa.” - Anh soi đèn pin lên chú gà đang ngủ, chúng tôi nhẹ nhàng đi qua, không bắt nó nữa.

“Hôm nay có gà rồi, hái một ít quả rừng rồi về. Để chúng nó đẻ sau này còn có gà để bắt.” - Anh nói.

“Tại sao anh lại biết ở đó có gà?” - Tôi tò mò hỏi.

Anh gõ lên đầu tôi cốc một cái.

“Vì có phân gà ở dưới. Phân gà mới là gà đang ở trên đó. Hơn nữa gà rừng cũng có thói quen ngủ một chỗ nếu nó không bị ai làm phiền.” - Anh kiên nhẫn giải thích.

Tôi như bừng tỉnh đại ngộ. Bảo sao hôm qua anh chỉ xách cung đi một lúc đã bắt được gà về rồi. Hóa ra toàn là người trong nghề. Tôi ngửi thấy mùi ổi chín thơm ngát. Ở ngay trước tôi có một cây ổi rừng, là giống ổi mở, quả chín vỏ mỏng mỡ màng, thơm phức, quả nhỏ bằng hai đến ba ngón tay. Loại ổi này khác hẳn so với thứ ổi được lai tạo trên thành phố. Lúc chín thì rất xanh và chát, vỏ xanh đậm, nhiều hạt, khi chín thì ngọt, thơm, ăn vào tựa như cắn một miếng thịt mỡ kho tàu. Thế nhưng lại có vị ngọt mát, thanh thanh không hề ngấy.

Ở quê, những lá ổi non, quả ổi non còn được dùng để trị tiêu chảy, một số bệnh đường ruột ở trẻ con. Tôi đã thấy cây ổi này trong sách thầy Nhân đưa cho thế nhưng ở bên ngoài giờ tôi mới thấy lần đầu. Anh bảo tôi đứng yên, ra hái ổi chín. Tôi muốn theo, anh lại dọa:

“Cây ổi có rất nhiều sâu róm và bọ nẹt, em mà ra, lông sâu bay phù người.” - Anh nói xong nhìn mặt tôi tái xanh mới yên chí hái ổi.

Chẳng mấy chốc đã hái được một giỏ ổi chín. Tôi cùng anh quay về, đằng sau nhà tranh còn có mấy bụi chuối, một cây mận rừng. Anh hái vài quả chuối chín trong buồng chuối và ít quả mận rồi đem vào nhà. Vậy là coi như xong phần hoa quả.

Lần này tôi có nhiệm vụ rửa sạch hoa quả, nhìn anh thoăn thoắt mổ gà tôi tò mò hỏi.

“Sao quanh đây lại nhiều cây ăn quả vậy anh?” - Tôi vừa rửa quả, ôm vào cái đĩa bằng lá chuối sạch nhìn sang anh tìm kiếm câu trả lời.

“Đây toàn là anh Luận và anh trồng đó. Nhưng cái cây này dễ có đến hơn chục năm, có cây cũng gần hai mươi năm. Sâu bên trong anh còn trồng vài loại cây nữa nhưng mùa này chưa có quả. Mỗi ngày anh xách nước từ bờ suối dưới kia, lên đây. Đêm nào cũng luyện như thế, cây mới xanh tốt.” - Anh vừa nói, chất giọng như hoài niệm.

Tôi vừa nghe vừa tưởng tượng chuỗi ngày gian khổ của anh. Đột nhiên tôi cảm giác có gì đó sai sai, nhìn vào nụ cười lưu manh quen thuộc kia.

“Nếu không làm vậy giờ anh đâu có cơ thể cường tráng khỏe mạnh lại đẹp trai thế này cho em sờ mó.” - Anh nhe hàng răng trắng xóa lên cười một cái tự mãn, lại nháy mắt với tôi một cái.

Chú thích:

1, Đom đóm phát sáng là đom đóm đực.

2, Xin phép trích bốn câu thơ bài “Sóng” của Xuân Quỳnh ạ.

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.