Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phép vua thua lệ làng

Tiểu thuyết gốc · 2862 chữ

Tôi cúi gằm xuống mà ôm lầy bắp chân của ông nức nở. Tuổi mười tám đúng là lứa tuổi đẹp nhất, sự biết lỗi cũng đẹp như vậy. Vì tôi nhận lỗi và biết lỗi, tự kiểm điểm bản thân nên ông không hề phạt tôi như trong mấy bộ phim truyền hình thiếu lâm tự gì đó.

“Đứa bé này. Con đứng lên đi. Đây cũng không phải lỗi của con.”

Tôi cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công rồi nên đưa tay chấm nước mắt tỏ vẻ ngoan đạo đứng dậy. Trong lòng tôi thầm nghĩ được cứu rồi thì ông Phúc nói tiếp:

“Đấy là do cơ thể con chưa quen. Ai cũng thế, nếu luyện tập thì các cơ bắp hoạt động nhiều sẽ đau nhứ căng cứng. Ta không trách con…” - Ông dừng một lúc.

“Vậy đi, ngày mai sẽ tăng dần nước là con quen dần. Hôm nay dừng ở đây đi.”

Tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì thành công trốn được mấy phút đứng tấn nhưng mà buồn vì mai lại phải thêm nước. Tôi ngửa mặt lên trời để ngăn không cho nước mắt đau lòng chảy ra.

“Vâng, con cảm ơn ông.”

Tôi vẫn phải ngoan ngoãn cảm ơn ông cho phải đạo. Nếu không ông lại nhìn ra trò mèo của tôi thì nguy. Tôi tiễn ông ra khỏi cửa rồi đi rửa chân tay thay quần áo sắp cơm cùng mẹ và thím. Hôm nay có món cá diếc rán giòn chấm nước mắm chanh tỏi ớt rất ngon. Nhìn món ăn này mũi tôi hơi nghèn nghẹn lại. Bởi vì lần cuối cùng ăn cơm với bà chính là món ăn này. Cá diếc nhỏ chỉ bằng hai ba đầu ngón tay, rán giòn vàng ươm vừa giòn nhai được cả xương mà vẫn giữ được vị thơm đặc trưng của cá. Bà nội tôi khoái nhất là ăn món này cùng với canh cua rau đay vào mùa hè.

Thế nhưng trên thành phố tìm đâu ra mấy món thôn quê tươi ngon như thế. Đa phần toàn là chú Nghĩa nhận từ quê hay thi thoảng đi đâu mua được mang sang. Hoặc có đôi khi bố đi công tác, mẹ tôi nhờ được bạn gửi từ quê ra. Cái món cá đồng cá sông nhỏ nhot rán lên giòn rụm ăn thật đã miệng làm sao nhưng tôi lúc này lại cứ nhìn nó mà thất thần lúc nào không hay.

Bởi vì tôi còn nghĩ đến lúc bà nhai cá rồi bình phẩm khen ngon. Lại có lúc bà gắp cho tôi con cá ngon nhất dặn tôi ăn thịt cá rất tốt ăn nhiều cho lớn. Hình ảnh này như chỉ vừa mới hôm qua, thế mà giờ còn đâu.

Mẹ tôi biết tôi nhớ gì nên chạm vào khuỷu tay tôi nhắc “ăn đi con” tôi mới được kéo từ hồi ức về thực tại. Thím Hoài tưởng tôi không quen ăn thức ăn ở quê an ủi tôi nói:

“Thím không biết con thích ăn gì nên chỉ làm mấy món ăn bình thường, con thích ăn món gì nói để chiều thím nấu. Tập luyện vất vả phải bồi bổ mới được.”

Tôi còn chưa kịp nói thì mẹ tôi đỡ lời:

“Cơm thím nấu ngon toàn món nó thích đấy. Chẳng qua hôm nay thím nấu món tủ của nó với bà nội nên nó nhớ bà thôi.”

Mọi người lúc này hiểu ra mới nhìn tôi trìu mến hơn.

“Con bé này nhí nhố thế thôi mà nó sống tình cảm lắm.”

Tôi nghe bố nói thế không biết là bố đang khen hay chê tôi nữa. Tôi gắp mỗi người một con cá rồi cắt đi cảm xúc hoài niệm cũ mà trở về thực tại.

“Cá diếc thím rán ngon quá. Thím pha nước chấm này thế nào mà chua ngọt ngon thế ạ?”

“Dễ lắm, chỉ cần giã tỏi ớt, rồi thêm đường, thêm chanh và nước mắm là xong. Chiều xuống thím dạy cho.”

“Vâng! Hihi, con phải học dì học mẹ nấu ăn cho ngon ạ.”

“Hôm nay em nghe trên phố cậu ba nhà họ Lý sắp kén dâu đấy. Chẳng biết thực hư hay đồn thổi. Đợi nhà ông Lý thông báo.”

“Ôi thời này rồi còn có kén dâu kén rể ạ chú? Mà cháu chỉ nghe có kén rể chứ có nghe thấy kén dâu bao giờ đâu nhỉ, chứ như là vua tuyển phi tần ý.”

Chú nhìn tôi cười haha giải thích:

“Trong làng mình vẫn còn nhiều hủ tục lắm, người dân ở đây cũng quen rồi. Giờ là còn hiện đại nhiều, có nhà còn có tivi đấy nhưng mà đếm trên đầu ngón tay. Mỗi tháng nhà ông Lý tổ chức mở tivi chiếu phim cho mọi người xem vài lần ở sân đình làng ý. Thường thì vào mười lăm, mùng một hoặc khi có chuyện vui. Mà cũng sắp đến mười lăm rồi, mấy hôm nữ cháu mà muốn xem thì cả nhà mình cùng đi cho vui.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên trong lòng cảm thấy hứng thú bừng bừng vui vẻ gật đầu. Bố tôi nhìn tôi cười cười rồi lắc đầu.

“Cái con bé này chỉ có ham chơi thôi.”

Mọi người nói qua nói lại vài chuyện trong làng, dặn dò tôi mấy cái lệ làng tôi càng nghe càng thấy kỳ quái. Gì mà phụ nữ đã lấy chồng thì không được xõa tóc ra ngoài, con gái chưa lấy chồng thì không được ở riêng với đàn ông. Con gái mà bị đàn ông nhìn thấy thân thể thì phải lấy người đó làm chồng. Tôi nghe xong mà bất mãn.

“Nếu anh ta có vợ rồi thì sao?”

“Dù có vợ hay chưa nhưng con gái bị hở hang thân thể trước mặt người khác thì phải về làm vợ. Dù là vợ lẽ.”

“Vậy nếu nhiều người đàn ông cùng nhìn thấy cơ thể cô ấy thì sao ạ?”

Chú tôi nhìn tôi sửng sốt. Có lẽ bởi vì tôi hỏi vào nhiều vấn đề. Mà vấn đề này lại cực kỳ… đáng sợ.

“Phụ nữ để hai người đàn ông cùng nhìn thấy thân thể thì sẽ bị cạo đầu bôi vôi rồi bỏ đi trôi sông. Nhưng đấy là chuyện xưa kia lắm rồi. Còn giờ không có chuyện đó. Nếu có thì người này sẽ bị đuổi khỏi làng. Thật ra đã rất lâu rất lâu rồi.”

“Nếu người này đã có chồng mà để người khác nhìn thấy thì sao ạ?”

“Bị xử lý âm thầm. Bên ngoài thì sẽ không ai biết nhưng nội bộ trong nhà đó sẽ xử lý.”

“Trời ơi thế này khác gì giết người ạ? Đáng sợ quá ạ.”

Nhìn chú tôi cười khổ, tôi cũng cảm thấy đắng chát trong lòng, số phận của người phụ nữ ở đây sao mà khổ thế. Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn những hủ tục lạc hậu như thế này ư?

“Vậy sao không có công an hay ai ở đây ngăn cản sao ạ? Mà người dân họ cũng không chống lại mà ai là người thi hành điều này ạ?”

Chú tôi nhìn tôi đầy khen ngợi.

“Cháu nghĩ được điều này đúng là có mắt nhìn. Thực ra từ thời ông nội con ông đã có ý như thế. Muốn trình lên trên tỉnh trên huyện để người dân ở đây được sống hiện đại. Thế nhưng ông còn chưa làm được đã mất rồi. Từ đó trong làng chỉ còn một mình nhà họ Lý là bá chủ một vùng. Ông Lý Quan không muốn quyền uy của mình mất thế nên mới nói với dân làng để cậu ba đi du học sau này về quản lý làng. Nói thế thôi chứ trước chú gặp cậu ba ở viện, e là đi khám bệnh chứ du học gì. Thân người gầy gò thế thì học hành gì. Sống còn không biết được bao lâu… Nhưng chí ít cũng tốt hơn ngày trước nhiều.”

Nghe chú nói tôi mường tượng đến người thanh niên gầy gò trắng xanh nhưng khí thế lại rất hùng hổ bá đạo, không muốn nói lý cũng chẳng phân phải trái gặp ở chợ hôm nọ. Tôi gật gật ra chiều đã hiểu. Trong đầu tôi thật ra đã mường tượng ra cách để bản thân mình “bị đuổi khỏi làng” rồi. Nếu bần cùng bất đắc dĩ thì đành hi sinh thân mình vậy.

Chẳng mấy chốc bữa cơm cũng xong. Tôi xuống dọn dẹp rửa bát cùng thím thì mẹ tôi gọi với ra:

“Yến làm nhanh tay vào mẹ bảo cái này.”

Tôi vội vàng tráng bát rồi chạy vọt vào. Vì chân căng cứng nên mỗi bước đi bắp chân tôi đều cảm thấy tưng tức.

“Vâng con đây. Mẹ bảo con gì ạ?”

“Lại đây!”

Tôi lại gần, mẹ tôi vén quần võ phục của tôi lên rồi lấy trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ xíu có ống bóp. Mẹ mở nắp hút lấy một ít rồi nhỏ ra hai tay, xoa ấm rồi áp lên bắp chân phải tôi. Tôi cảm thấy mùi thơm này vô cùng quen thuộc, rất dễ chịu rồi lại cảm thấy bắp chân đang cương cứng căng tức như được thả lỏng, dễ chịu rất nhiều.

“Đây là gì vậy mẹ?”

“Đây là dầu gù hương.”

“Ở làng mình có rất nhiều cây gù hương tuy không to nhưng được người dân trồng và chăm sóc tốt lắm. Nhà nào trong vườn cũng có vài cây, trên núi thì còn nhiều hơn nữa nhưng mọi người không khai thác mà chủ yếu trồng trong vườn dùng thôi. Người ta lấy vỏ lấy lá lấy mùn gỗ của nó mà nấu thành tinh dầu này. Dầu có tác dụng an thần và làm ấm, giãn cơ rất tốt con ạ.”

“Gỗ này chỉ cần trồng cây con sau một năm là có thể đem làm tinh dầu rồi. Nhưng cây càng già thì mùi hương càng đậm. Con nhớ cây cột chính ở gian thờ trên nhà mà con khen thơm không?”

“Có ạ. Mùi gỗ rất thơm.”

“Đấy là cây gỗ hàng trăm năm mà nhà cụ Nguyễn, bố của ông nội con khai thác để dựng nhà này. Hồi đó còn chiến tranh lại chưa có bảo vệ rừng, ở đây mọi người đều khai thác rừng gù hương tự nhiên này để làm nhà. Con bước vào làng sẽ thấy trong không khí thoang thoảng mùi thơm này rất khó nhận ra nhưng tinh thần sẽ tốt hơn nhiều. Mọi người sống ở đây lâu đời có lẽ cũng nhờ có mùi hương này mà ai cũng hiền lành nền tính lắm. Chẳng thấy mấy ai ghê gớm đanh đá đâu.”

Tôi gật gù gờ mới biết được hóa ra lại còn có thể lập luận như thế và gỗ còn được dùng như thế.

“Thiên nhiên thật sự đặc biệt mẹ nhỉ. Thơm ngát. Nhưng mà không thơm bằng mùi mẹ. hihi.”

Tôi hít hà không quên khen mẹ, yêu mẹ. Mẹ tôi nhéo hai cái má tôi đỏ hồng rồi mắng yêu tôi mấy câu.

“Cha bố nhà chị! Chả được cái gì được mỗi cái dẻo mồm hay nịnh thôi. Chả biết giống ai không biết.”

Tôi hít hít hương thơm an tĩnh như trầm hương lại có một vị the thông mũi mát mát họng giống như bạc hà lại trầm trầm vô cùng đặc biệt. Một sự kết hợp kỳ diệu trong một hương thơm mà tôi nghĩ chẳng thể nào có. Lúc này tôi mới bỗng nhớ ra.

“Đêm qua mẹ xoa chân cho con ạ?”

Mẹ tôi kí đầu tôi cười.

“Chứ còn ai nữa, gì mà ngủ say như chết con ạ. Thế này mà ở trên núi có tục lệ bắt người khéo nó vào nó khiêng đi cũng chẳng ai biết con ạ.”

Tôi cười xấu hổ hihi hai tiếng rồi cầm chai thủy tinh lên mân mê. Mẹ tôi xoa chân cho tôi, nước da trắng bóc của tôi dưới sự mát xa của mẹ cũng trở lên hồng hồng. Thế mà tôi còn muốn mẹ mạnh tay hơn chút. Bởi vì mẹ mạnh tay hơn tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Xong xuôi tôi ôm lấy cánh tay mẹ dụi dụi nũng nịu.

“Cha bố cô, từng này tuổi rồi vẫn còn dúi vào mẹ.”

“Con lúc nào cũng yêu mẹ, sau này già con vẫn dúi vào mẹ.”

Tôi hihi haha cười. Mẹ tôi nhét lọ dầu gù hương này vào tay tôi để sau tôi tự làm rồi dặn dò:

“Mai mẹ về trên thành phố lấy chút đồ rồi sắp xếp công việc ở cửa hàng nữa. Con ở đây với mọi người mấy hôm rồi mẹ xuống. Dầu này bôi trước khi ngủ, con nhớ mát xa cho nó thấm và giúp giãn cơ nhé.”

Tôi gật gật đầu vâng dạ rồi hai mẹ con nằm xuống giường nghỉ trưa. Tôi miên man suy nghĩ, rúc vào nách mẹ chẳng biết lại thiếp đi ngủ từ bao giờ.

Gần hai giờ chiều tôi tỉnh dậy, đi rửa mặt rồi vào nhà. Bố không biết đã dậy từ bao giờ, quyển sách đánh dấu một số mục. Bố uống một chén chè xanh tươi chỉ tôi xuống chỗ ngồi.

“Tuần đầu tiên học về các cây thuốc, cách nhận biết, dược lý, nguyên lý sử dụng trước. Bố con mình không có thời gian nhiều nên bố chỉ chọn những cây thân thuộc dễ tìm trong làng mình thôi. Con nắm được hết là tốt rồi. Phải tập trung không được coi thường.”

“Vâng! Con nhớ rồi ạ.”

Bố thấy tôi nghiêm túc, thái độ tốt nên gương mặt cũng giãn ra một chút.

“Con đọc quyển sách này, chú ý mục ngũ hành, lục phủ ngũ tạng, bốn giờ chiều bố kiểm tra. Một tiếng thì nghỉ một chút.”

Tôi tiếp lấy quyển sách mỏng, bên trên bìa ghi “Đồ giải kinh lạc huyệt vị cơ thể người toàn tập”

Nhìn chữ viết tay tôi còn giật mình. Bởi vì đây không phải một cuốn sách in mà là do một người tự tay viết và vẽ ra. Nhìn hình ảnh sống động, chất giấy tuy cũ bởi năm tháng nhưng chữ viết và ký tự vẫn còn rõ ràng. Trên bìa còn ghi người viết Đỗ Nhẫn.

Tôi mở từng trang, bắt đầu học theo đầu mục mà bố ghi chú ra giấy lúc này, trong lòng vừa học vừa so sánh với cơ thể của mình rồi lại vẽ lại ra giấy một lần theo trí nhớ, lúc này mới ghi chú tác dụng và chức năng của từng phần. Vẽ vài lượt, chi chú vài lượt tôi đã nhớ cơ bản khá tốt rồi.

Tuy rằng trời không cho tôi một thân hình tuyệt mỹ nhưng may mắn tôi lại được trời phú cho một trí nhớ cũng bình thường. Haha, tôi chăm chỉ vẽ viết rồi so đến hai giờ cũng nhớ được hết. Mẹ tôi lúc này bưng bát chè thập cẩm từ ngoài cửa đi vào:

“Hai bố con học có mệt không? Ăn bát chè thập cẩm rồi lát nữa đi chợ với mẹ với thím.”

Tôi sung sướng đỡ lấy bát chè. Buổi chiều mùa hè nóng nực lại có bát chè đá mát lịm như thế này khiến tôi như đất cằn gặp mưa rơi, cây khô héo được gặp nước suối. Vị ngọt vừa phải thêm dừa khô và ô liu ngọt ngon vô cùng. Quả nhiên là chè mẹ nấu lúc nào cũng khác biệt và đặc biệt, ăn mãi không chán. Tôi ăn vèo cái hết lại chạy xuống bếp lấy thêm một bát nữa. Bố tôi lắc lắc đầu nói:

“Cái con bé này!”

Ăn xong là đến giờ kiểm tra, vì não được tiếp tế năng lượng tuyệt vời nên đầu óc tôi bỗng thanh minh rõ ràng hơn rất nhiều. Bố tôi cầm cây chỉ rồi nhờ mẹ tôi làm mẫu.

“Bố chỉ ở đâu con nói tên, chức năng, đặc điểm.”

Bố tôi chỉ lên từng chỗ từng chỗ, tôi mường tượng lại bức hình vẽ rồi đối sánh lên người nữ giới mà phân ra giảng giải từng chi tiết. Quả nhiên khi áp vào thực tế vẫn còn có chỗ nhầm lẫn, bố tôi cũng chỉ luôn chỗ sai cho tôi sau mỗi vị trí. Xong xuôi tôi được thả sổng rồi chạy đi chơi. Tôi thay quần áo tứ thân rồi đeo ruột tượng vào trên người hào hứng chuẩn bị ra chợ cùng mẹ với thím.

Lời tác giả: FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất vui được mọi người đọc và yêu thích truyện của mình. Link fb: https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.