Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp nạn của Thiếu Lâm

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Thiếu lâm, cổ tự ngàn năm.

Từ khi Bồ Đề Đạt Ma truyền pháp sang phương Đông đến nay, lập đạo chính thống Thiền Tông, đỉnh Thiếu Thất trở thành tổ đình của Thiền Tông.

Còn trên giang hồ, Thiếu Lâm càng là thánh địa võ đạo thủ lĩnh chính đạo, địa vị này, trăm ngàn năm nay không người nào có thể lay động.

Thế giới của Cổ Long, giang hồ thay đổi rất nhanh, cơ hồ 10 năm 20 năm chính là một thời đại lớn, không biết có bao nhiêu thế lực, bao nhiêu môn phái giao kết lẫn nhau, ngươi vừa mới hát xong thì ta đã giành được quyền lực.

Nhưng từ xưa đến nay, bất luận là thời đại nào, giáo phái cường đại ra sao, nhân vật kinh tài tuyệt diễm thế nào, cũng chưa từng lay động được địa vị của Thiếu lâm chính đạo đứng đầu này.

Bất luận thế sự biến hóa, thời gian xoay chuyển, Thiếu lâm vẫn luôn sừng sững không lung lay, đã trở thành một thần thoại.

Nếu như một người trong giang hồ phát ngôn bừa bãi khiêu khích Thiếu Lâm, bất luận hắn ta là ai, đều sẽ bị người khác xem là ngông cuồng.

Trăm ngàn năm nay, cũng không có người nào dám nói những lời này.

Nhưng lúc này đây, Nghiêm Thiệp lại bình tĩnh và thản nhiên nói:

"Trước tru Thiếu Lâm, sau diệt Võ đang!”

Còn người nghe lại không cảm thấy buồn cười chút nào.

Lâm Tiên Nhi run rẩy nhìn thiếu niên hắc y này, ngay lúc này, cô ta mới ý thức được vị tân chủ ma giáo này lại có dã tâm như thế.

Hắn muốn lật đổ giang hồ này, lập lại trật tự.

........

Đỉnh Thiếu Thất, Tung Sơn.

Trong một rừng cây.

Bách Hiểu Sinh trầm mặc đứng bên canh Nghiêm Thiệp, nhìn cổ tự ngàn năm cách đó không xa dựng nên trong biển mây.

Một âm thanh lạnh băng không hề báo trước vang lên.

"Cổ tự này đứng sừng sững ở đây đã lâu lắm rồi, lâu đến mức ở trong lòng người trong giang hồ, nó đã trở thành một ‘đỉnh núi cao’ không thể vượt qua. Còn chuyện hôm nay chúng ta phải làm chính là phá hủy ‘ đỉnh núi cao’ này, phá hủy thần thoại hư ảo này, để Võ lâm này xảy ra thay đổi lớn thật sự!”

Lời nói của Nghiêm Thiệp khiến cho rất nhiều đệ tử Ma giáo phía sau không ngừng nhiệt huyết sôi trào.

Không có chuyện gì so với việc phá hủy một thần thoại mang tới cảm giác càng thành công hơn.

Bách Hiểu Sinh cũng vì ý nghĩ của Nghiêm Thiệp mà không ngừng rung động. Lúc trước hắn lựa chọn hợp tác với đối phương, chính là chuẩn bị mưu đồ với Thiếu lâm.

Nhưng ý nghĩ của ông ta chỉ là mưu đoạt võ công Thiếu Lâm, làm tổn hại uy danh của Thiếu lâm mà thôi.

Nhưng tân chủ ma giáo trước mặt đây lại chuẩn bị phá hủy tu viện đã trở thành thần thoại này.

Ý nghĩ như vậy, quá điên khùng rồi.

Cho dù là người có dã tâm như ông ta, cũng vì ý nghĩ này mà cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận, đối phương không chỉ là có dã tâm cùng điên khùng, càng có khả năng này hơn!\

Điểm này mới là đáng sợ nhất!

"Ông sợ ư, hóa ra sức chịu đựng của ông chỉ đến mức như thế, trước kia là bổn tọa đánh giá cao ông rồi!"

Nhìn ra sự do dự trong lòng Bách Hiểu Sinh, Nghiêm Thiệp dùng giọng điệu mỉa mai, châm biếm, "Trong giang hồ này, nếu không có tham vọng và dã tâm lớn nhất, mãi mãi cũng không đạt được thành tựu lớn.”

Lâm Tiên Nhi đi ra nói:

"Giáo chủ nói rất đúng, cũng chỉ có nhân vật anh hùng như ngài đây mới có thể làm người đứng đầu hùng bá giang hồ, còn mấy người như bọn ta đây, mãi mãi chỉ có thể là binh sĩ dưới tọa của ngài, vì ngài xông phong vào trận địa.”

Nghiêm Thiệp lạnh lùng nhìn cô ta, hờ hững nói:

"Một khi đã như vậy, đợi một lát sẽ do ngươi đánh trận đầu, bổn tọa mong đợi tư thế chiến đấu oai hùng của ngươi cùng đám hòa thượng kia.”

Gương mặt của Lâm Tiên Nhi bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.

Nghiêm Thiệp cũng không để ý với cô ta nữa, trực tiếp hỏi:

"Chuẩn bị thế nào rồi?”

Bách Hiểu Sinh đáp:

"Hiện tại trên dưới Thiếu Lâm đều vì Lý Tầm Hoan mà loạn thành một đống, phòng thủ vô cùng lỏng lẽo. Còn nội bộ Thiếu Lâm cũng đã bị chúng ta đặt vào không ít người. Chỉ là Thiếu Lâm chung quy cũng đã lâu đời, cao thủ trong đó nhiều vô số, chỉ dựa vào mấy người chúng ta e rằng không đủ…….”

Trên mặt ông ta tràn đầy lo lắng.

Hành động lần này, Nghiêm Thiệp vì nghiêm ngặt bảo mật, chỉ mang theo mấy trăm binh tinh nhuệ đến, còn Thiếu Lâm cổ tự ngàn năm, tăng nhân trong chùa vốn có hơn tám trăm, mỗi người đều là tinh anh tu luyện võ học.

Đám Tâm Hồ, Tâm Mi, Tâm Chúc toàn là cao thủ đệ nhất trên giang hồ, có thêm 108 La Hán Đại Trận bảo vệ tự, thiên thời địa lợi nhân hòa. Bất kể kẻ địch mạnh thế nào, kết cục đều là có đến mà không có về.

Bách Hiểu Sinh không cảm thấy mấy trăm người này đủ hạ được cổ tự ngàn năm này, làm không tốt sẽ phải thất bại mà quay về, thậm chí vùi thây trong đó.

"Bổn tọa xưa nay không làm chuyện bản thân không chắc chắn, mấy người này đã đủ rồi."

Nghiêm Thiệp bình tĩnh nói:

"Đầu tiên ông mang mấy người này tiến vào, đợi đến khi chúng ta hành động, tiện ở bên trong phối hợp.”

Bách Hiểu Sinh chỉ có thể đồng ý.

Từ sau khi Nghiêm Thiệp ngồi lên chức giáo chủ, ông ta mới phát hiện thiếu niên này đáng sợ thế nào, tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn cao siêu, cùng với một thân võ học thâm hậu không thể lường, khiến cho ông ta tự xưng trí quan đương thời cũng không thể phản bác, dần dần mất đi quyền thế trong tay.

Ma giáo như hiện nay, đã hoàn toàn độc đoán, nếu như muốn loại trừ thiên vương như ông ta đây, vốn không phải là chuyện khó khứn gì.

Ông ta cũng chỉ có bổn phận nghe theo mệnh lệnh thôi.

Buồn cười lúc trước ông ta còn cho rằng có thể cùng hắn địa vị ngang nhau, chia đều giang sơn Ma giáo.

"Nhuế Ngọc, trước kia lão phu nên giúp ngươi.”

Bách Hiểu Sinh đau khổ tiến vào đỉnh Thiếu Thất.

Trong tay Nghiêm Thiệp đã xuất hiện thanh Viên nguyệt loan đao kia, dưới ánh mặt trời, thanh ma đao có một không hai này lấp lánh ánh sáng rực rỡ, giống như đang báo trước một trận tàn sát sắp đến.

Bỗng nhiên!

Cuồng phong nổi dậy, bóng cây đong đưa.

Hoành đao của Nghiêm Thiệp chém xuống, sức đao mãnh liệt xông thẳng chân trời, rơi lên biển hiệu của cổ tự.

Chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, biển hiệu viết Thiếu lâm ngàn năm huy hoàng bị bổ thành hai khúc, rơi xuống đất.

"Kẻ nào lại dám xâm phạm Thiếu lâm ta!"

Rất nhiều tăng nhân nổi giận đùng đùng từ trong tự chạy ra, nhìn thấy biển hiệu bị bổ thành hai khúc, rơi xuống mặt đất, sắc mặt từng người đều tái mét.

"Giết, một người cũng không chừa!"

Nghiêm Thiệp lãnh khốc hạ lệnh, phía sau rất nhiều cao thủ ma giáo cùng xuất hiện, không để cho tăng nhân thiếu lâm cơ hội thở, trực tiếp xung phong liều chết tiến lên.

"Là yêu nhân của ma giáo, cấp tốc về bẩm báo với phương trượng!"

Sắc mặt của đại hòa thượng hoàn toàn thay đổi, gầm nhẹ với tăng nhân bên cạnh.

Phốc!

Nghiêm Thiệp đao quang chém xuống, cong như trăng lưỡi liềm, máu tươi đỏ thẩm bắn tung tóe, đầu của đại hòa thượng kia rơi xuống đất.

"Sư huynh!"

Những tăng nhân khác bi thương không ngớt.

"Đừng đau lòng, các ngươi rất nhanh sẽ đi theo hắn thôi."

Nghiêm Thiệp lạnh lùng nói, loan đao nhanh chóng khua tay, cướp đi tính mạng của các tăng nhân, giống như một thần chết.

Phía sau hắn, rất nhiều đệ tử Ma giáo cũng điên cuồng khai sát, mấy năm nay, bởi vì nguyên nhân của Phạm Mịch, Ma giáo ở ẩn quá lâu, bị quá nhiều nhân sĩ chính đạo chèn ép, trong lòng đều nén uất ức, lúc này tất cả đều phát tiết trên người những hòa thượng này.

Rất nhanh, cửa vào của Thiếu lâm tự đã bị đánh phá.

Nghiêm Thiệp tiên phong đi trước, giết đến nội tự.

Còn đến đối mặt với hắn là 108 võ tăng cường tráng, trong tay mỗi người đều cầm gậy gỗ, trận hình thống nhất, ngay ngắn chỉnh tề.

"Người của Thiếu lâm la hán đường.”

La hán đường chính là nơi ở của đội quân tinh nhuệ của Thiếu Lâm, tăng nhân bên trong đều chỉ tu võ học, không phải hộ pháp La hán trong kinh Phật, là bảo đảm Thiếu lâm làm thủ lĩnh chính đạo.

108 tăng nhân này từng người đặt trên giang hồ đều chỉ là nhân vật hạng 2 hạng 3, nhưng bọn họ ngầm phối hợp lẫn nhau có thể hợp thành đại trận, phát ra sức mạnh đáng sợ nhất.

La hán đại trận chia làm 3 cấp độ, yếu nhất là 18 La hán trận, cũng có thể bao vây cao thủ đứng đầu hiện nay.

Còn 36 La hán đại trận, cho dù là cao thủ tuyệt thế đứng top 10 trong binh khí phổ, chỉ hơi sơ suất, cũng có thể ôm hận trong đó.

Còn về 108 La hán đại trận, chính là con át chủ bài cuối cùng của Thiếu Lâm, được mệnh danh là thiên hạ vô song. Từ xưa đến nay không người nào có thể phá.

Nghiêm Thiệp vì diệt tự mà đến, chào hỏi hắn tất nhiên là 108 La hán đại trận trong truyền thuyết này.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.