Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Soán vị!

Phiên bản Dịch · 2285 chữ

"Mấy năm trước, Nam Hải nương tử phản Giáo rồi bị trục xuất, tự mình lập Nam Hải Môn. Khi ấy, mọi người trong Giáo đều rất phẫn nộ, thỉnh cầu Giáo chủ ra tay, trừng trị phản đồ, lấy đó làm gương để răn đe người khác. Thế nhưng vị Phạm giáo chủ này của chúng ta lại không đồng ý can thiệp, từ đầu đến cuối chưa từng ra mặt. Nam Hải nương tử đến bây giờ vẫn tiêu diêu pháp ngoại. Khiến cho danh tiếng của Giáo bị tổn thất rất lớn.”

"Bây giờ Hoa Bạch Phụng của Tứ đại công chủ cũng phản Giáo, hắn ta vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì, đủ loại dấu vết đều đã chứng minh hắn ta đã ngoài mạnh trong yếu rồi. Khó mà quản lý được Thánh giáo, đây chính là thời cơ của chúng ta."

Nhuế Ngọc nghiêm túc nói với Nghiêm Thiệp.

Người phía sau gật đầu:

"Tuổi tác của Phạm giáo chủ đúng là đã lớn lắm rồi, gần hai mươi năm nay hắn ta hầu như chưa từng xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Làm ra vẻ thần bí như thế, thực ra là đang che giấu điểm yếu của bản thân.”

Nét mặt của Nhuế Ngọc đột nhiên trở nên lạnh lùng, chứa đầy hận ý nói:

"Đó là vì hai mươi năm trước, hắn ta ham muốn đoạt được võ học Nhuế gia của tỷ. Dẫn đầu Tứ đại thiên vương khi ấy tiêu diệt cả nhà Nhuế gia của tỷ. Trong trận chiến ấy, Tứ đại thiên vương đã bị thương gần hết. Vì thế, sau này hắn ta mới không thể không kiêng nể các cao thủ giang hồ bổ trợ.

Còn bản thân hắn ta cũng bị phụ thân của tỷ trước khi chết đã làm bị thương nặng một tay. Bao năm nay khó mà hồi phục, không thể không lẩn trốn.

Hiện tại hắn ta càng già yếu, đương nhiên sẽ càng thế suy sức yếu hơn.”

"Phụ thân của tỷ tỷ khi ấy cũng tu luyện đại thành Tứ chiếu thần công sao?"

Nghiêm Thiệp hiếu kỳ hỏi, trong lòng thầm đánh giá thực lực của vị Giáo chủ Ma Giáo này.

Nhuế Ngọc nghiêm túc gật đầu:

"Phạm Mịch chính là nhân vật tuyệt đỉnh trăm năm mới xuất hiện trong Võ Lâm. Vào bốn mươi năm trước thì đã nằm trong hàng ngũ thiên hạ đệ nhất cao thủ. Hơn nữa, còn luyện thành Ma đao đao pháp. Ngày xưa, hắn chính là dựa vào khẩu Viên Nguyệt Loan Đao kia, chém phụ thân của tỷ thành hai nửa, đến bây giờ tỷ vẫn khó quên được tình cảnh đẫm máu kia.”

Nàng có chút thất lễ, qua một lúc lâu mới nói với Nghiêm Thiệp:

"Tiểu Thiệp, đệ cũng đừng lo lắng, ngày trước sở dĩ Ma đao của hắn ta có thể đánh bại Tứ chiếu thần công chính là vì có sự giúp đỡ của Tứ đại thiên vương khi ấy. Còn phụ thân của tỷ thì vẫn phải bảo vệ tỷ và mẫu thân, bị phân tâm mới để hắn ta lợi dụng được thời cơ. Nhưng bây giờ hắn ta đã là ngọn nến sắp tàn, còn đệ lại là mặt trời mới mọc rồi.”

"Hổ tuy già, nhưng uy vẫn còn."

Nghiêm Thiệp nhẹ nhàng nhả ra sáu chữ, nét mặt nghiêm nghị.

"Phạm giáo chủ chung qua vẫn là một người tài, hiện nay tuy đã gặp đại nạn, nhưng lại cũng là khi đáng sợ nhất của hắn ta. Nếu muốn đối phó hắn ta thì chúng ta còn cần trợ lực khác nữa.”

"Đệ đang ám chỉ……"

Nét mặt của Nhuế Ngọc rung động.

Nghiêm Thiệp nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu:

"Ba người còn lại trong Tứ đại thiên vương đều là nhân sĩ giang hồ, vì đủ các lý do gia nhập cho nên họ đối với Phạm Mịch vốn không có bất kì lòng trung thành nào cả. Chỉ cần chúng ta cho họ đầy đủ lợi ích, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu họ nên giúp ai.”

"Còn những giáo chúng khác, họ tự nhiên cũng sẽ hiểu khôn ngoan chọn một giáo chủ già yếu sắp chết hay là lý trí ủng hộ một công chủ trẻ tuổi, tiềm lực vô hạn."

Hắn mỉm cười nhìn Nhuế Ngọc.

Thân thể của người phía sau chấn động, lập tức lắc đầu nói:

"Tỷ tỷ ẩn nấp nhiều năm, chỉ vì giết Phạm Mịch để báo thù rửa hận và mượn thế lực của Ma Giáo để đối phó với tên bạc tình kia. Vị trí giáo chủ này, chỉ có Tiểu Thiệp đệ mới có thể đảm nhiệm, huống hồ tỷ chỉ là một phụ nữ......”

Nét mặt của nàng có chút cô đơn.

Nghiêm Thiệp cũng thương xót cho nàng.

Nàng ở trong hoàn cảnh bất lợi nhất, trong giang hồ lấy đàn ông làm chủ, phụ nữ rất khó leo lên vị trí cao. Bởi vì đa số đàn ông đều không muốn bị một người phụ nữ nào đè đầu mình.

Điều này hắn đã sớm tính đúng.

Thế là hắn than thở nói:

"Bây giờ không phải lúc khiêm nhường, tỷ tỷ đối với Tiểu Thiệp ân trọng như núi, lần này nếu như thất bại, Tiểu Thiệp sẽ tự lấy mạng trả mạng, cùng tỷ tỷ xuống hoàng tuyền. Còn nếu như may mắn thành công, Tiểu Thiệp sẽ dốc hết sức giúp tỷ tỷ báo thù.”

Hắn dùng ánh mắt vô cùng chân thành, khẩn thiết nhìn Nhuế Ngọc.

Trong lòng người phía sau không nén nổi hổ thẹn.

"Cũng phải thôi, tiểu Thiệp là do một tay ta nuôi lớn, mặc dù mấy năm nay đệ ấy càng ngày càng có thủ đoạn độc ác, nhưng đối với ta vẫn trước sau như một, ta không nên đề phòng đệ ấy. Hừ, đều tại tên bạc tình kia, khiến cho ta không dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa......"

Trong lòng nàng thật ra cũng có đề phòng đối với Nghiêm Thiệp, dẫu sao thì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà.

Huống hồ biểu hiện của Nghiêm Thiệp mấy năm nay cũng không giống một đứa trẻ ngoan.

Nhưng bây giờ cảm thấy Nghiêm Thiệp đối với bản thân cũng ‘không giống nhau’, lòng của Nhuế Ngọc bỗng chốc ấm áp.

Nàng là một người thiếu tình yêu thương, nàng khao khát có người quan tâm, yêu thương và bảo vệ.

Đặc biệt là người này lạnh lùng vô cảm đối với người khác, nhưng đối với bản thân lại ôn nhu quan tâm. Điều này càng làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp.

Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối mà thôi.

Nàng từng chỉ đơn thuần muốn lợi dụng đứa bé trai thiên tư hơn người kia, để hắn trở thành vũ khí sắc bén trả thù vì mình.

Nhưng thời gian trôi qua, nàng đã phát hiện trái tim của nàng đã sớm sinh ra một loại thay đổi mà nàng không thể kiểm soát được. Mặc dù vẫn lợi dụng là chủ yếu, nhưng lại dần phát hiện đã khó mà nghĩ như trước khi nữa. Sau khi lợi dụng xong sẽ vứt bỏ không hề thương tiếc.

Có lẽ là nàng đã sống quá cô đơn rồi.

Sau khi ngẩn ngơ, nàng cười ngọt ngào nói:

"Chúng ta nên nghĩ xem làm thế nào để ba lão hồ ly kia đứng về phía của chúng ta thôi.”

Nghiêm Thiệp khẽ cười:

"Tỷ tỷ yên tâm, đệ tự có cách. Ba ngày sau, chính là ngày chết của Phạm Mịch.”

"Vậy thì làm phiền Tiểu Thiệp đệ nhé, đệ thật sự trưởng thành rồi."

Nhuế Ngọc nhìn thiếu niên tuấn tú đã gần cao xấp xỉ nàng đang ở trước mặt. Trong lòng xúc động, liền tiến đến gần, đôi môi đỏ nhẹ nhàng hôn lên trán của Nghiêm Thiệp.

Nghiêm Thiệp ngơ ngác, nét mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử, tim đập nhanh hơn bình thường, vội bước rời khỏi chỗ này.

Nhìn bóng người như đang hốt hoảng bỏ chạy kia, Nhuế Ngọc không kìm nổi cười thành tiếng.

"Chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đệ cứ yên tâm, chỉ cần đệ mãi mãi trung thành như vậy với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với đệ. Cơ nghiệp Ma giáo, thậm chí cả giang hồ, ta đều không màng, mãi mãi chỉ có một mình đệ!”

Nhìn xung quanh mênh mông, trong lòng Nhuế Ngọc sinh ra lý tưởng hào hùng.

Nàng tin có Nghiêm Thiệp võ công cao cường, hết mực trung thành giúp đỡ, bản thân nhất định có thể trở thành vương giả thật sự của chốn giang hồ tăm tối.

Nàng phải chứng minh cho người đó thấy, lựa chọn lúc trước của hắn ta sai làm bao nhiêu!

"Không có ngươi, ta vẫn sống rất tốt!”

......

Nơi cao nhất của Thánh sơn Ma giáo có tên "Thiên Thánh Điện"chính là nơi ở của Giáo chủ, thuộc về cấm địa trong toàn Ma giáo.

Nhưng hôm nay, bên ngoài Thiên Thánh Điện, có rất nhiều bóng người tụ tập qua lại.

"Các ngươi là ai?"

Giáo binh trong coi cổng vào nghi ngờ quát hỏi.

"Lẽ nào ngay cả bọn ta cũng không biết sao?"

Nghiêm Thiệp thờ ơ nói, trên người tỏa ra tà khí kinh người.

"Thì ra là......"

Mấy tên giáo chúng kia đã nhận ra Nghiêm Thiệp và những người khác, hơi nghi hoặc cung kính cúi đầu, đang muốn tiếp tục dò hỏi thì một luồng chưởng lực tấn công từ trên không ập tới.

"Phốc!”

Mấy tên giáo chúng phụ trách bảo vệ Giáo chủ liền thổ huyết, ngã đùng xuống đất, chết ngay lập tức.

Cho đến chết, bọn chúng cũng chưa kịp phản ứng lại, đây rốt cuộc là vì cái gì chứ.

"Cô phong thiên vương ra tay nặng thật, nên biết bọn họ cũng là một phần tử trong Giáo ta."

Một người toàn thân che phủ bởi áo choàng đen đứng bên cạnh Nghiêm Thiệp, dùng giọng nói già nua mỉa mai nói.

Nghiêm Thiệp lạnh lùng lườm ông ta:

"Trí tuệ thiên vương, ông lấy tên trí tuệ mà cứ không hiểu cái gì là diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc hay sao? Mấy tên này có thể được Phạm Mịch chọn làm thủ vệ canh giữ Thiên Thánh Điện, đương nhiên là tâm phúc của hắn ta rồi. Còn thời kỳ chúng ta sắp kiến tạo, người như thế này, tuyệt đối không nên tồn tại.”

Lạnh lùng đá mấy thi thể ra, Nghiêm Thiệp bước lớn tiến vào trong Thiên Thánh điện.

Trong lòng hắn lại lặng lẽ nhắc nhở bản thân, nhất định phải lấy đó làm gương. Nếu như trước sau không thể đứng trên đỉnh cao, có lẽ cũng sẽ có một ngày bản thân bị người ta giết cũng không biết nguyên do. Sau đó, giống như một con có hoang ở bên đường, bị người khác tùy ý đá.

Sống trong thế giới này, hoặc là làm người, hoặc là ngay cả làm chó cũng không làm được!

"Các ngươi muốn làm gì?"

Trong Thiên Thánh điện, truyền đến tiếng quát phẫn nộ.

"Ta đến cầu kiến giáo chủ. Bao năm nay, lão nhân gia ông không quan tâm giáo vụ, dẫn đến thế lực của Giáo ta suy giảm, rất nhiều phản đồ tiêu diêu tự tại ở bên ngoài. Đến hôm nay, bọn ta cảm thấy bổn giáo nên đổi một giáo chủ mới trẻ tuổi đủ tư cách, có thể dẫn dắt mọi người thống trị thiên hạ."

Nói chuyện cũng là một người đang mặc hắc bào, nhưng giọng nói của cô ta lại vô cùng có sức quyến rũ, khiến người khác suy tư không dứt.

Người này tên "Tiên Cô”, chính là một trong Tứ đại công chủ của Ma giáo, cũng trong số những người thần bí nhất kia.

Lần này, cô ta lại phối hợp vô cùng chủ động với Nghiêm Thiệp, nói ra có chút kỳ lạ.

"Láo xược!"

Một âm thanh đầy uy nghiêm từ sâu trong điện truyền ra.

"Phạm giáo chủ, ông đây chỉ là phô trương thanh thế thôi."

Nhuế Ngọc cười lạnh một tiếng, vung kiếm đâm sâu vào điện.

Hận thù bao năm, hôm nay sẽ tính hết, nàng đã không kiềm chế được nữa rồi.

"Cẩn thận."

Nghiêm Thiệp ở sau gọi, bộ dạng cũng giống như thế xông lên.

"Cô phong thiên vương và Nhuế công chủ quả nhiên tỷ đệ tình thâm."

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Trí tuệ thiên vương, cười lạnh nói. Ông ta là Sắc dục thiên vương một trong Tứ đại thiên vương của Ma Giáo.

Vị Quyền pháp thiên vương còn lại kia thì lần này không đến. Rõ ràng là đang khoanh tay đứng nhìn.

"Họ đã vào rồi, ba người chúng ta có phải cũng nên vào giúp họ một tay không?"

Tiên cô phát ra tiếng cười đầy mê hoặc, nhìn chăm chú hai đại thiên vương.

Trí tuệ thiên vương cười haha, là người đầu tiên trong số họ tiến vào điện.

"Quyết đoán như vậy, ông quả nhiên là người thâm sâu khó lường."

Sắc dục thiên vương lẩm bẩm nói.

Liền sau đó, hắn và Tiên cô cũng cùng tiến vào nội điện.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.