Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2192 chữ

*Editor: Ruanzhu

-----------------------------------*

“Ô, nóng quá...”

Trong mơ mơ màng màng, nữ tử nỗ lực mở to mắt, hoảng hốt nhìn thấy xà nhà rách nát không chút quen thuộc, trong mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi ẩm mốc, đầu nàng choáng váng cực kỳ, nhất thời không chú ý tới có chỗ nào không đúng.

Giang Ngôn vốn định lại rót cho mình một ly nước uống, lại vào lúc ngồi dậy đồng tử co rụt lại, xúc cảm không đúng!

Giường cao su mềm mại của cô đâu? Chăn bông ấm áp thoải mái đâu?

Giang Ngôn dường như là cả người cứng đờ, từ từ cúi đầu nhìn lại.

Lọt vào trong tầm mắt là tấm chăn có chút cũ nát, xám xịt, thậm chí là lổ chỗ mảng vá to to nhỏ nhỏ.

Lại ngước nhìn một vòng trái phải, Giang Ngôn cả người choáng váng.

Cái, cái này, cô phấn đấu suốt sáu năm đổi lấy nhà to cửa rộng đâu?

Như thế nào không còn! Còn biến thành kiểu nhà gỗ rách nát thế này?

Cô muốn xuống giường nhìn kỹ xem, lại không biết vì sao toàn thân mềm nhũn không có sức lực, một chân vừa đặt xuống đất liền ngã lăn xuống, dính đầy đất đỏ, bị thương không đến xương cốt nhưng như cũ vẫn là đau đớn, thân thể cô giống như phá lệ suy yếu, đau đến nhe răng trợn mắt.

Bên tai vang lên tiếng bước chân, đi có chút hấp tấp, bước chân bước đi vừa lộn xộn vừa nhanh.

“Thê chủ, người làm sao vậy?”

Một giọng nói có chút thanh lãnh không đúng lúc chen vào, đôi mắt Giang Ngôn bỗng dưng trừng lớn, lỗ tai dựng thẳng lên nghe thấy được rõ ràng loại xưng hô này, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn.

Cái, cái gì thê chủ?

Giang Ngôn cả người đần độn, cô không khỏi nhớ tới quyển tiểu thuyết nữ tôn tối hôm qua mình mới xem xong...

Cái này chỉ có ở xã hội nữ tôn mới có thể gọi như vậy đi?

Cô đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa đập đầu xuống đất.

Mang theo hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng trước mặt là một nam tử mảnh khảnh, trên gương mặt đối phương có vài vết sưng đỏ, trong con ngươi thanh lãnh có một chút lo lắng.

“Ngươi...”

“Thê chủ, để ta đỡ người đứng lên đi.”

Vừa nói, thân mình ốm yếu mảnh khảnh của Lâm Viễn Sanh ngồi xổm xuống, đỡ lấy cánh tay Giang Ngôn, Giang Ngôn đành phải dựa vào lực đạo này đứng lên.

Sau đó được người đỡ lên trên giường.

Giang Ngôn biểu tình ngơ ngẩn, nhìn nam tử xa lạ chưa từng gặp qua đứng ở trước mặt, không biết nên nói cái gì.

Cách bài trí trong phòng cùng với cách ăn mặc của hai người, còn có xưng hô kỳ quặc của đối phương, đều làm cô nghĩ tới hai từ xuyên qua, hơn nữa còn là xuyên đến xã hội nữ tôn.

Đợi Giang Ngôn ngồi vững, nam tử xa lạ kia đứng ở trước mặt cô, rụt lại bả vai, nhẹ nhàng quỳ xuống.

Giang Ngôn sợ tới mức ngồi về hướng bên trong, nói chuyện đều có chút lắp bắp: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Lâm Viễn Sanh quỳ trên mặt đất, đầu hơi cúi xuống, lộ ra cần cổ tuyết trắng mơ hồ có thể thấy được vài vết thương đóng thành vảy.

Hắn giống cái nam tử bị bạo lực gia đình.

“Là ta không có chăm sóc tốt cho thê chủ, làm thê chủ nhiễm phong hàn.”

Hắn không có lấy một câu biện giải, trực tiếp thừa nhận sai lầm, hàng lông mi không ngừng run rẩy lại hiển lộ chủ nhân của nó đang sợ hãi.

Giang Ngôn mím môi, cô căn bản không biết người đứng trước mặt là ai, tên gọi là gì.

“Ngươi là ai?”

Cô thử dò hỏi.

Lâm Viễn Sanh sửng sốt, lại không dậy nổi lòng nghi ngờ, nữ nhân này vốn là hành sự cổ quái, tính tình hỏa bạo, nàng hỏi cái gì đều phải trả lời thành thật nhanh chóng, nếu không chờ đợi hắn nhất định lại là một trận đòn roi.

“Là Sanh Nhi, là Sanh Nhi không có chăm sóc tốt thê chủ.”

Giang Ngôn đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, tâm đều phải lạnh, cô nhớ rõ mình tối hôm qua mê mẩn xem tiểu thuyết《Phu lang ngạo kiều của ta》, có một nam phụ ác độc tên là Lâm Viễn Sanh, vì thân thế của hắn thê thảm, lại là nhân vật chủ yếu thúc đẩy cốt truyện nên làm cô có ấn tượng khắc sâu đối với hắn.

Trong đó liền có một lần, Lâm Viễn Sanh ở ngoài phòng ngẫu nhiên gặp được nữ chủ Ngô Tích Ngọc, tự xưng Sanh Nhi, lấy tư thái nhu nhược làm cho đối phương thương tiếc.

Lấy cái này tự xưng có phần làm cho Giang Ngôn có chút nổi da gà, cho nên cô liền nhớ kỹ.

Nam tử gầy yếu tuấn tiếu quỳ trước mặt, thân thể mơ hồ mang theo run rẩy, Giang Ngôn vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đi thăm dò: “Lâm Viễn Sanh.”

Cô cố ý dùng thanh âm thật bình thường nói ra ba chữ này, tựa như chỉ là gọi một tiếng.

Mà Lâm Viễn Sanh, nghe thấy đối phương ngữ khí bình thường gọi hắn, nhấp nhấp môi mỏng, vẻ mặt bỗng nhiên nhiều thêm một chút sợ hãi.

“Dạ, thê chủ, ta ở đây.”

Hắn nhu thuận đáp lại.

Giang Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cô, thế nhưng không đơn giản chỉ là xuyên qua, mà còn là xuyên thư?

Xuyên vào quyển tiểu thuyết nữ tôn kia?

Quyển sách kia đối với thê chủ của Lâm Viễn Sanh miêu tả cũng không nhiều, chỉ viết thê chủ Giang Thanh Tuyết của Lâm Viễn Sanh, lúc còn chưa chết, đối với Lâm Viễn Sanh luôn là không phải đánh thì là mắng, người trong thôn đều cảm thấy thương tiếc Lâm Viễn Sanh.

Lâm Viễn Sanh cũng bởi vì thời gian dài bị đánh chửi, cùng với sau khi thê chủ chết, bị người trong thôn xa lánh khinh nhục gần ba năm, vặn vẹo hắc hóa.

Mà hiện tại, Giang Ngôn xuyên thành thê chủ của hắn, cái người đánh chửi hắn, tổn thương hắn, ngòi nổ thúc đẩy hắn hắc hóa kia...

Cô cảm thấy có chút sợ hãi, biểu hiện cụ thể ở tứ chi cứng đờ ánh mắt dao động.

“Ngươi, ngươi đừng quỳ, ta khát nước, rót cho ta cốc nước.”

Cô không dám nhìn Lâm Viễn Sanh, cũng liền không phát hiện đối phương kinh ngạc ngẩng đầu, bộ dạng kinh ngạc nhìn cô.

Lâm Viễn Sanh không làm Giang Ngôn chờ lâu lắm, nhanh chóng cúi đầu, đứng dậy, đi đến cái bàn cách đó không xa, cầm lấy ấm trà rót nước.

Giang Ngôn nhìn cốc trà trước mặt, tâm tình có chút phức tạp, miệng cốc bị mẻ vài đường rất nhỏ, có thể thấy được niên đại xa xăm.

Thì ra hắn so với trong sách kể còn nghèo khó hơn a.

Giang Ngôn giải khát xong được Lâm Viễn Sanh đỡ nằm trở về trên giường, nhắm mắt hồi ức lại tình tiết trong sách.

Ví dụ như, hiện tại Lâm Viễn Sanh trải qua bao lâu trắc trở rồi?

Hắn hắc hóa hay chưa? Tâm lý vặn vẹo hay chưa?

Tốt xấu là chướng ngại vật lóe sáng nhất trong quá trình yêu đương của nam nữ chủ, trong sách dùng qua bốn chữ ‘tâm cơ sâu nặng’ này để miêu tả hắn.

Giang Ngôn tự nhận tương đối thành thật, đấu không lại người tâm cơ sâu nặng.

Vậy phải làm sao bây giờ? Lỡ như Lâm Viễn Sanh đã hắc hóa, vậy cô không phải là chết chắc rồi?

Ai biết được khi nào Lâm Viễn Sanh liền trèo được lên cái tên tri huyện kia đâu?

Từ xưa dân không đấu lại quan.

Giang Ngôn cũng không biết bản thân mình còn có thể trở về hay không, nếu như không thể quay về, vậy sống chung với Lâm Viễn Sanh chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm hay sao?

Trong phòng thực an tĩnh, Lâm Viễn Sanh bình thường sẽ không tiến vào, chỉ có khi làm xong tốt đồ ăn, mới có thể tới gọi Giang Ngôn.

Giang Ngôn, cũng chính là Giang Thanh Tuyết bây giờ, đầy mặt phức tạp nhìn Lâm Viễn Sanh bận trước bận sau, lau bàn bày đồ ăn.

Qua một lát, đối phương tới đỡ nàng xuống giường.

Giang Thanh Tuyết (về sau đều gọi là Giang Thanh Tuyết) làm bộ trong lúc lơ đãng mở miệng hỏi hắn: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi.”

Lâm Viễn Sanh động tác chợt dừng lại, tiện đà thuận theo hồi đáp: “Thê chủ, ta năm nay mười chín.”

Mười chín, đổi đến thời hiện đại vừa mới thành niên thôi.

Mà nàng, đã hai mươi bảy, Giang Thanh Tuyết tự dưng có cảm giác mình khi dễ tiểu hài nhi, mà tiểu hài nhi kia đang bận trước bận sau chăm sóc nàng.

Giang Thanh Tuyết không nói gì, lại như cũ tự hỏi cái gì đó đến mức được người đỡ ngồi lên ghế đều không có phản ứng.

Nàng nghĩ chính là, nếu đối phương mới mười chín, đó có phải là có thể cùng hắn hòa li hay không?

Hai người cũng không có cơ sở tình cảm gì, lại thêm... trong sách Lâm Viễn Sanh lợi dụng nữ chủ, đội nón xanh cho nguyên chủ chuyện này, tóm lại là cái vướng mắc.

Ai nguyện ý làm con rùa đen vương bát đản đâu, cùng lắm thì tiền bạc đều cho hắn, đảm bảo hắn sinh hoạt vô lo là được.

Giang Thanh Tuyết vốn đang nghĩ ngợi, một bàn tay thon gầy tinh tế xuất hiện ở trong tầm mắt, hắn xới cơm cho nàng, đặt trước mặt nàng.

“Ngươi...”

Nàng vốn định nói cái gì đó, vừa chuyển đầu đã thấy Lâm Viễn Sanh đứng dậy, rũ mi rũ mắt, vẻ mặt vừa lạnh băng lại vừa thuận theo.

Nàng ngẩn người, mở miệng nói: “Ngươi đứng làm cái gì?”

“Hầu hạ thê chủ dùng cơm.”

Giọng nói Lâm Viễn Sanh thanh lãnh dễ nghe, lời nói ra lại làm người khác kinh ngạc.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt đen sì, trong lòng cảm thấy cạn lời, nguyên chủ này tiền thì không có bao nhiêu mà quy tắc thì lại nhiều.

Trong sách không có nhắc tới nam chủ đứng hầu hạ nữ chủ ăn cơm, chỉ có nàng là đặc thù, đã đánh người lại còn sai sử hắn như nô lệ, làm như vậy đối với Lâm Viễn Sanh, cũng khó trách người ta sẽ hắc hóa.

Lúc này Lâm Viễn Sanh, hẳn là còn chưa gặp được nữ chủ Ngô Tích Ngọc, nàng cũng còn chưa chết, người trong thôn mấy năm khinh nhục xa lánh không có, chỉ cần nàng đối xử với hắn tốt một chút, kiếm thêm chút tiền, sau khi hòa li cho hắn, làm hắn áo cơm không lo, có lẽ có thể thay đổi kết cục của hai người.

Trong sách viết nguyên chủ là bị phong hàn, lại không có tiền bốc thuốc mà chết, nghĩ tới mình mới vừa rồi cả người nhũn ra, bộ dáng bị chăn bao lấy cả người, nàng ước chừng biết biết được nguyên chủ đã chết.

Giang Thanh Tuyết rũ con ngươi, nhẹ giọng phân phó: “Lại lấy thêm một cái chén tới.”

Lâm Viễn Sanh không có suy nghĩ đã làm theo lời nàng nói.

Khi đối phương đưa tới một cái chén như cũ sứt mẻ, Giang Thanh Tuyết tiếp nhận, xoay người lại nồi múc một chén cháo.

Giang gia kham khổ, hiện tại đã không còn tiền, gạo còn lại cũng không nhiều lắm, chỉ có thể nấu thành cháo đặc, miễn cưỡng sống qua ngày.

Rau cải cũng là trước đó Lâm Viễn Sanh lên núi hái rau dại ướp muối mà thành.

Giang Thanh Tuyết nhìn thoáng qua, trầm mặc xuống dưới.

“Ngươi ngồi xuống ăn đi.”

Nàng đem chén cháo bày trước mặt Lâm Viễn Sanh, cũng không màng hắn có phản ứng gì, bưng lên chén của mình, thêm một chút vị mặn của rau cải, mấy ngụm liền ăn sạch sẽ.

Lâm Viễn Sanh nhìn chén cháo trước mặt, môi mỏng mím chặt.

Nàng lại muốn làm cái gì? Vì sao lại đột nhiên cho ta ăn nhiều như vậy, có phải hay không, có phải hay không lại muốn...

Nghĩ đến trường hợp ghê tởm gì đó, Lâm Viễn Sanh nghẹn đỏ đôi mắt.

Bạn đang đọc Chữa Khỏi Tên Nam Phụ Ác Độc Kia của Tối Hậu Đích Đại Ma Vương

Truyện Chữa Khỏi Tên Nam Phụ Ác Độc Kia tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.