Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn ước

Phiên bản Dịch · 5460 chữ

Đại Càn Vương triều, hoàn toàn khác so với quốc gia thế tục.

Nó bao trùm hàng ức vạn thương sinh, đứng trên vô số Tông môn, gia tộc, tập hợp đại khí vận của một phương thiên địa tại một thể, trở thành Thần quốc vô thượng.

Đại Càn Thánh Hoàng giận dữ, thây người ngã xuống trăm vạn, máu nhuộm trời xanh, Tông phái Nhị Tinh, Tam Tinh, đều phải run rẩy.

Pháp tắc của Vương triều chính là, trong thiên hạ đều là Vương sĩ, suất sĩ chi tân là Vương thần.

Trên danh nghĩa, địa bàn của Vạn Thánh Tông, cũng thuộc sự quản hạt của Đại Càn Vương triều.

- Nhiệm vụ này… Cũng không phải do Tông môn tuyên bố, có lẽ là đến từ Đại Càn Vương triều.

Trong lòng Triệu Phong chợt sáng tỏ.

Thiên Phong Đại Đảo Vực, cũng là do cơ cấu Vương triều thống trị, chính là Vương hầu phủ.

Vương hầu phủ có một vị Vương hầu hoàng thân quốc thích, nhận được đất phong là một mảnh Hư Không Hải Vực ở phụ cận Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Chỉ riêng một khối lãnh thổ của quốc gia này, đã có được tài nguyên nhiều hơn rất nhiều so với Quần Đảo vực Thiên Lô và Quần Đảo vực Cổ Thanh cộng lại.

- Tất cả mọi người đến đông đủ rồi, ta sẽ điểm danh.

Lão giả áo bào trắng lĩnh đội lên tiếng, trên người phát ra một luồng uy thế cường đại.

Trong quá trình điểm danh, đối với một số người không quen biết, lão giả áo trắng đều hỏi thăm một chút về năng lực của người đó.

Lúc nhắc đến hai chữ “Triệu Phong”, lão giả áo bào trắng thoáng dừng lại một chút.

- Năng lực, Tuần Thú Sư?

Triệu Phong đưa tay, vuốt bộ lông tỉ mỉ trên người Tiểu Tặc Miêu, hành động đơn giản thay cho câu trả lời.

Trên mặt lão giả áo bào trắng, thoáng lộ một tia dị sắc.

Tiểu tử Chân Huyền cấp này, không ngờ lại không hề có nửa điểm kính sợ đối với Tôn Chủ Đại Đan Nguyên cảnh.

Quảng sư huynh ở bên cạnh thì trong mắt thoáng hiện lên một tia lãnh ý âm lệ.

- Triệu Phong, nhiệm vụ Vương triều lần này, sẽ là ngày tàn của ngươi.

Quảng sư huynh thu liễm cảm xúc, vẫn giữ nguyên nụ cười, đến chỗ Triệu Phong và Vạn Dung mà trò chuyện.

Đối với vị sư muội mỹ nữ ôn nhu nhã nhặn lịch sự này, Quảng sư huynh vẫn một mực ái mộ không thôi.

Trước kia theo đuổi nàng, Quảng sư huynh cũng giành được một chút hảo cảm và sự tín nhiệm của Vạn Dung.

Thế nhưng.

Nhiệm vụ Vương triều lần này, Quảng sư huynh đột nhiên phát hiện, Vạn Dung sư muội lại đi cùng với Triệu Phong.

Trước mặt Triệu Phong, nụ cười vẫn luôn thường trực trên mặt Vạn Dung.

- Tên tiểu bạch kiểm này, cứ để ngươi đắc ý thêm vài ngày nữa…

Quảng sư huynh cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng.

Không lâu sau…

Đội hình cường đại này, đã lên một chiếc thuyền Hư Không Hải, bay ra khỏi Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Trong Hư Không Hải, Triệu Phong quan sát màng khí lam nhạt bao quanh Đại Đảo Vực, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng sông ngòi đồi núi.

Có thể gọi là “Đại Đảo Vực”, hiển nhiên quy mô của nó còn gấp năm đến mười lần Đảo Vực bình thường, mà hoàn cảnh nguyên khí và tài nguyên, lại càng chiếm ưu thế hơn.

Triệu Phong còn phát hiện.

Càng tới gần Đại Lục Vực, nguyên khí thiên địa lại càng nồng đậm, áp lực của không gian, cũng sẽ lớn hơn một chút.

Từ đó có thể thấy.

Cùng một cấp bậc lực lượng, tại Thương Hải chi địa, có thể phá hủy một tòa thành trì, nhưng tiến vào Đại Lục Vực, e rằng chỉ có thể hủy được một tòa núi nhỏ.

Chiếc thuyền Hư Không Hải này, có tốc độ kinh người, còn nhanh hơn gấp rưỡi so với thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi.

Hiển nhiên, vặn minh tại Đại Lục Vực, phồn thịnh hơn Thương Hải nhiều lắm.

Ba ngày sau…

Thuyền Hư Không Hải đã tiếp cận một Đảo Vực có nguyên khí mong manh, cũng không chênh lệch Thanh Hoa Vực bao nhiêu.

- Nơi này chính là “Vô Khuyết Vực”, tất cả mọi người… Chuẩn bị chiến tranh.

Lão giả áo bào trắng hết lớn.

Trong thuyền Hư Không Hải.

Triệu Phong mở to mắt, rời khỏi trạng thái tu luyện.

Mấy ngày nay tu luyện củng cố, tu vi của hắn đã đạt tới Chân Huyền cấp đỉnh phong, không lâu nữa, lập tức có thể đột phá đến Chân Chủ cấp.

Tu vi tiến triển nhanh, khiến Triệu Phong tương đối thỏa mãn.

Vụt...

Thuyền Hư Không Hải, xuyên qua màng khí của Đảo Vực, bắn ra một trận tia lửa rực rỡ.

- Đảo Vực này, có chút giống Đại lục Thanh Hoa.

Trong lòng Triệu Phong thầm thở dài.

Theo hắn được biết, Vô Khuyết Vực này, là thuộc biên giới thống trị của Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Đảo Vực này có thế cục hỗn loạn, vô cùng bài ngoại, qua một thời gian, nó đã trở thành một địa phương không có người quản lý.

Tại một phương diện khác, cũng nói lên Đại Càn Vương triều, đã không còn quyền khống chế lớn như trước kia, đối với những Hư Không Hải Vực xung quanh nữa.

Ví dụ như, Thương Hải chi địa của Triệu Phong, đối với Đại Càn Vương triều mà nói, đã là nằm ngoài tầm với.

Một lúc lâu sau…

Trong tầm mắt, xuất hiện một tòa hoàng cung thành lâu nguy nga hùng tráng.

- Giết hết toàn bộ Chân Linh cảnh từ trong hoàng cung chạy ra.

Lão giả áo bào trắng hạ lệnh.

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh rung trời.

Ầm ầm…

Một thanh cự phủ Địa cấp, từ trên trời giáng xuống, mang theo một trận tinh diễm hủy diệt che trời lấp đất, lập tức bao trùm cả tòa hoàng cung thành lâu.

Trong khoảnh khắc.

Hoàng cung thành lâu đã bị san thành bình địa.

Khu vực đô thành của hoàng cung, cũng bị ảnh hưởng, ngay lập tức đã lâm vào một trận hô chém giết thảm khốc.

Trong hoàng đô, có cường giả Chân Chủ cấp, Đan Nguyên cảnh tọa trấn, cả đám đều đỏ mắt như nhìn thấy cừu nhân, lao thẳng về phía trước.

Có thể thành lập một quốc gia Vương triều trong Vực Nội, thực lực thật sự cũng không phải chuyện đùa.

Thế nhưng.

Đoàn đội thực hiện nhiệm vụ lần này, là do Tôn Chủ Đại Đan Nguyên cảnh lĩnh đội, mấy vị Tôn Chủ, đều có Thần binh Địa cấp nguyên vẹn.

Xuất thân từ cường giả Tông phái Nhị Tinh đỉnh phong, cùng cấp bậc thực lực, hiển nhiên mạnh hơn thổ Vương triều này nhiều.

Phụ cận Đô thành, thoáng cái đã lâm vào một trận chém giét thảm khốc.

Lúc đầu, thổ Vương triều còn có sức phản kháng nhất định. Càng về sau, căn bản là một tràng giết chóc nghiêng về một phía.

- Xem ra, Đại Quảng Vương triều cường thịnh nhất Thanh Hoa Vực ngày xưa, cũng bị hủy diệt như vậy chỉ trong một đêm.

Triệu Phong thầm nghĩ.

Hắn gia nhập trận chiến, chủ yếu là phụ trách xử lý những cường giả Chân Linh cảnh bỏ chạy.

- Đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi mà cũng vọng tưởng thành lập Vương triều, tranh đoạt vận số với Đại Càn Vương triều.

Lão giả áo bào trắng chiến lực kinh thiên, liên tục chém giết hai vị Đan Nguyên cảnh.

Lúc này, mấy vị Đan Nguyên cảnh vây công một mình hắn, đều liên tục bại lui.

Trong lúc chiến đấu.

Lão giả áo bào trắng còn truyền âm ra lệnh cho những người khác, đi chặn giết đám cá lọt lưới.

Những Chân Linh cảnh như Triệu Phong và Vạn Dung sư tỷ, thì phụ trách đuổi giết một vài tiểu lâu la.

Một số thành viên hoàng tộc của thổ Vương triều này, dưới sự hộ tống của cường giả, nhanh chóng chạy đến địa phương ẩn nấp.

Triệu Phong phụ trách đuổi giết những con cá lọt lưới.

Mà những thành viên hoàng tộc bị đuổi giết, hoặc là phản kháng, hoặc là quỳ xuống xin tha.

Nguyên tắc của Triệu Phong, chính là đầu hàng thì bỏ qua không giết.

Thực ra.

Trận giết chóc này, cũng không có cái gọi là đúng hay sai, chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi.

Một núi không thể chứa hai hổ.

Trong khối lãnh thổ của Đại Càn Vương triều, há có thể cho phép một Vương triều khác thành lập.

Một lúc sau…

- Cẩn thận, có mai phục.

Triệu Phong giết vào trong một tòa hạp cốc, đột nhiên nghe thấy gần đó có tiếng hét thảm của đội viên trong Tông môn.

- A a…

Một cường giả Đan Nguyên cảnh và mấy vị Chân Linh cảnh giết vào trong hạp cốc, liên tục chết thảm.

- Người nào?

Ánh mắt Triệu Phong nheo lại, đứng trên lưng Âm Minh Điểu.

- Triệu Phong, chỉ trách ngươi bộc lộ tài năng quá sớm. Hôm nay, trong đám phiến loạn này, chính là ngày ngươi vẫn lạc.

Một âm thanh khàn khàn truyền đến.

Trong hạp cốc, có một lão giả mang mặt nạ, dáng vóc thấp lùn đi ra, trên tay là một thanh trủy thủ Địa cấp, bên trên vẫn còn lưu lại vết máu.

Ngoài ra.

Phụ cận hạp cốc, lại xuất hiện sáu bảy luồng khí tức cường đại, tu vi thấp nhất cũng là Tiểu Đan Nguyên cảnh hậu kỳ.

Những người này, đều cùng một trang phục màu đen và mang mặt nạ.

- Hai Tôn Chủ, sáu Tôn Giả. Ân gia quả thật coi trọng ta.

Triệu Phong có chút cười nhạo.

Đối mặt với nhiều người trước sau chặn giết như vậy, thiếu niên trong tầm mắt, vẫn cười nhạt tự nhiên.

Một màn như vậy.

Khiến cho bọn người lão giả thấp lùn nảy sinh lòng nghi ngờ, âm thầm đề phòng.

- Tiểu bối, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.

Âm thanh nữ tử âm lãnh từ phía sau truyền đến. Đó là một nữ tử áo đen gầy gò, toàn thân bị một tầng hư diễm u ám bao trùm.

Nàng ta, không ngờ cũng thuộc hệ linh hồn Tử Vong hiếm thấy, từ khi xuất hiện, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Âm Minh Điểu.

Rất nhiển nhiên, lần này chặn giết, là một phen chủ mưu.

- Sát thủ của Ân gia, có thể chính xác chặn giết ta trong thế cục hỗn loạn như vậy. Chắc hẳn trong đoàn đội làm nhiệm vụ, có nội gian.

Trong lòng Triệu Phong sáng rõ như gương.

Nội gian kia, sắp xếp rất chu đáo.

Nếu như Triệu Phong chết trong thế cục hỗn loạn khi làm nhiệm vụ tiêu diệt Vương triều, như vậy cũng sẽ không khiến Tông môn quá nghi ngờ.

Kẻ chủ mưu, hoàn toàn có thể đem tội danh hung thủ, chuyển lên người của đám thổ Vương triều.

- Đêm dài lắm mộng, trực tiếp giết đi.

Lão giả thấp lùn Đại Đan Nguyên cảnh, tay cầm trủy thủ Địa cấp, thân hình vừa nhoáng một cái, đã dung nhập vào màn đêm đen tối, không thấy đâu nữa.

Vụt...

Khoảnh khắc tiếp theo, một trận hàn ý sắc bén, đâm thẳng vào nội tâm Triệu Phong.

Lão giả thấp lùn này, không ngờ lại là Ảnh Sát đạo hiếm thấy.

Thế nhưng.

Trủy thủ Địa cấp trong tay hắn, chỉ vừa mới tiếp cận Triệu Phong, thì thân hình đã lập tức cứng đờ.

Phốc phốc…

Một thanh trủy thủ u ám thần bí, đâm xuyên đầu của lão giả thấp lùn.

- Làm sao có thể…

Lão giả thấp lùn đứng nguyên tại chỗ, máu tươi nhỏ giọt tí tách xuống đất.

Kẻ giết chết hắn, không ngờ cũng là Ảnh Sát đạo, hơn nữa tạo nghệ còn cao hơn hắn rất nhiều.

Meo meo…

Một con tặc miêu lông xám bạc, xuất hiện sau lưng lão giả thấp lùn, sau đó hóa thành một đạo hư tuyến ám ngân.

Phốc phốc phốc…

Đám cường giả Đan Nguyên cảnh ở gần đó, trước ngực đều bị xuyên thủng một lỗ máu.

Cuối cùng, chỉ còn lại nữ tử gầy gò, toàn thân được bao trùm trong hư diễm u ám.

Hai tròng mắt của nàng như muốn lồi ra, tràn ngập sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm lưng, hiển nhiên đã bị tạo nghệ Ảnh Sát đạo của Tiểu Tặc Miêu dọa cho giật mình.

Triệu Phong vừa định ra tay, từ trên bầu trời phía xa, đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió.

- Triệu Phong thiếu gia, cố lên, chúng ta đến cứu ngươi…

Vài luồng khí tức Đan Nguyên cảnh, nhanh chóng tiếp cận.

Người cầm đầu là một lão giả áo vải, tu vi cao tới Đại Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, trong tay cầm một thanh lợi kiếm Địa cấp, hóa thành một đạo hàn cầu vồng màu tím, đâm về phía nữ tử gầy gò.

Nữ tử gầy gò vừa chuẩn bị trốn, đã thấy Triệu Phong đánh tới một chưởng.

Một chưởng này, giống như có một loại ma lực, xuất hiện một cái Mê Cung Huyễn Thành như sương mờ mông lung.

Phốc phốc phốc…

Nữ tử gầy gò ngây người tại chỗ, bị công kích của lão giả áo vải và Triệu Phong liên thủ đánh tới, thoáng cái đã bị trảm sát.

Vụt vụt vụt...

Lão giả áo vải kia, dẫn theo mấy tên trưởng bối Đan Nguyên cảnh, đã đuổi tới hiện trường.

- Triệu Phong, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Lão giả áo vải dẫn đầu, thở phào một hơi, chùi đi mồ hôi trên trán.

Thì ra.

Đám người này, chính là trưởng bối trong gia tộc của “Triệu Phong”, sau khi nhận được tin tình báo, liền nghĩ cách đến cứu viện Triệu Phong.

- Trưởng lão, các vị thúc bá, các ngươi tới rất đúng lúc.

Triệu Phong chậm rãi nói.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu ngồi trên bả vai hắn, vẻ mặt có chút khinh thường.

Đám người lão giả áo vải, đều không khỏi cảm thấy xấu hổ, sắc mặt cũng có vài phần khó coi.

Nếu như không có Tiểu Tặc Miêu, e rằng lúc bọn hắn chạy tới, có lẽ đã nhìn thấy một cái thi thể của Triệu Phong rồi.

- Đây là Tặc Miêu tiền bối, mấy tháng trước, trong một lần đại kỳ ngộ, ta đã đạt được.

Triệu Phong giới thiệu.

- Bái kiến Tặc Miêu tiền bối.

Vẻ mặt của đám người lão giả áo vải, lập tức trở nên nghiêm túc.

Con mèo này, không ngờ lại dễ dàng xử lý đám cường giả Đan Nguyên cảnh của Ân gia, còn miễu sát cả một vị Tôn Chủ Đan Nguyên cảnh.

Meo ồ…

Tiểu Tặc Miêu mặt đầy đắc ý, dáng vẻ như một lão tiền bối.

Đám trưởng bối của Triệu gia, lại càng thêm thụ sủng nhược kinh.

- Triệu Phong, không ngờ ngươi lại thu được đại kỳ ngộ bực này. Có Tặc Miêu tiền bối ở đây, an nguy của ngươi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.

Lão giả áo vải cảm khái nói.

Trò chuyện trong chốc lát, lão giả áo vải đột nhiên chuyển đề tài:

- Triệu Phong, lần này tới đây, còn có chuyện muốn thông báo với ngươi, để ngươi chuẩn bị tâm lý một chút.

- Ồ? Chuyện gì?

- Khục khục, là về hôn ước giữa ngươi và Thủy Nhi cô nương…

Hôn ước?

Triệu Phong nhướng mày, sau khi hắn đoạt xá thân thể này, vẫn luôn tận lực thỏa mãn những tâm nguyện lúc còn sống.

Nhưng ngoại trừ duy nhất, chính là loại hôn ước này.

Trong trí nhớ của hắn, vị hôn thê “Lạc Thủy Nhi” của Triệu Phong kia, chính là một mỹ nhân có tiếng của Vân Lĩnh.

Lạc Thủy Nhi mới mười bốn, mười lăm tuổi, đã có khí chất hơn người, bế nguyệt tu hoa, điềm tĩnh như nước.

Không những thế, tư chất thiên phú của nàng cũng thuộc loại tuyệt hảo. Một năm trước, Lạc Thủy Nhi còn bái làm môn hạ của một Vương Giả đỉnh phong.

Đương nhiên.

Bất kể Lạc Thủy Nhi này thiên sinh lệ chất thế nào. Triệu Phong vẫn cảm thấy, đây là vị hôn thê của Triệu Phong trước kia mà thôi.

Tư duy ý chí, mới là trung tâm của con người.

Mặc dù đoạt xá trọng sinh, nhưng Triệu Phong vẫn như cũ là Triệu Phong.

Về chuyện “vị hôn thê” kia, Triệu Phong đã có quyết định – Hối hôn.

Hắn cũng không muốn bị phiền toái quấn thân, kiếp này lại xuất hiện thêm một vị hôn thê nữa.

Đúng lúc này, lão giả áo vải lại lên tiếng.

- Phong nhi, ta biết ngươi đối với Lạc Thủy Nhi đã có lòng từ lâu. Nhưng có một tin này, ta không thể không nói được.

Nghe đến đây, Triệu Phong không khỏi sửng sốt.

Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có biến cố gì?

- Nghe nói vị tiểu thư Lạc gia, có ý muốn từ hôn. Nguyên nhân chủ yếu chính là, trong lúc vô tình, Lạc Thủy Nhi đã bị Bát hoàng tử của Đại Càn Vương triều nhìn trúng.

Lão giả áo vải nói với vẻ không đành lòng.

Một năm trước, Triệu Phong và Lạc Thủy Nhi, đã từng gặp nhau một lần.

Lúc đó, Triệu Phong chết lặng như nhìn thấy người trời, đã bị khí chất tuyệt lệ thoát trần của Lạc Thủy Nhi hấp dẫn.

Mà Lạc Thủy Nhi lúc đó, cũng không hề chán ghét Triệu Phong, thậm chí còn có ấn tượng không tệ.

Dù sao đi nữa, Triệu Phong cũng là thiên tài của Triệu tộc, hơn nữa còn là thiếu niên tuấn mỹ có tiếng.

- Ý tứ của Trưởng lão là, Lạc gia muốn hối hôn?

Triệu Phong nghe vậy, trong mắt mơ hồ có chút hưng phấn, mừng thầm, nhưng vẫn cố gắng hết sức che giấu.

Hối hôn? Đây là chuyện tốt nha.

Trong lòng Triệu Phong đại sướng, hắn chỉ ước gì, không được sớm rũ bỏ quan hệ với vị hôn thê kia.

Lão giả áo vải không khỏi ngẩn ra, cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Triệu Phong.

Thiếu niên trước mắt, không ngờ lại không lo âu hay phẫn nộ như trong tưởng tượng, ngược lại dáng vẻ dường như còn có chút vui mừng.

- Lạc gia, quả thật có ý tứ từ hôn. Tuy nhiên việc này cũng không phải ý tứ của Lạc Thủy Nhi. Nhưng có thể đoán được, với thân phận cao quý của Bát hoàng tử kia, quá nửa là có tư chất “huyết mạch Hoàng Đạo”, Lạc gia không thể cự tuyệt được.

Lão giả áo vải trịnh trọng nói.

- Bát hoàng tử… Huyết mạch Hoàng Đạo…

Trong lòng Triệu Phong có chút quái dị, Bát hoàng tử ở Hoàng Đô của Đại Lục Vực xa xôi, làm sao có thể gặp được Lạc Thủy Nhi chứ?

Hoàng tử của Đại Càn Vương triều, thân phận cao quý bực nào chứ?

Cho dù là đệ tử chân truyền của Tông phái Tam Tinh, so với hoàng tử, e rằng thân phận cũng kém rất xa.

Lão giả áo vải giải thích:

- Điều này phải kể đến ca ca của Lạc Thủy Nhi. Tên Lạc Tôn này rất tài giỏi, là thanh niên thiên tài đệ nhất Thiên Phong Đại Đảo Vực, bây giờ đã là Vương Giả Hư Thần cảnh rồi.

Lạc Tôn?

Trong ký ức của Triệu Phong, dường như đã nghe qua thông tin về kẻ này.

Thì ra “Lạc Tôn” chính là đối tượng mà Triệu Phong trước kia sùng bái.

Lạc Tôn này, ba mươi hai tuổi đã tấn chức Vương Giả Hư Thần cảnh, trở thành thiên tài lừng lẫy nổi danh của Đại Càn Vương triều.

- Sau khi Lạc Tôn tiến vào Đại Lục Vực, được Vương triều phân phong tước vị, thậm chí còn kết làm hảo hữu với Bát hoàng tử. Gần đây, Lạc Tôn đi theo Bát hoàng tử đến Thiên Phong Đại Đảo Vực, vốn là muốn đến Vương hầu phủ bái phỏng, nào ngờ lại vô tình bắt gặp Lạc Thủy Nhi.

Lão giả áo vải đem tiền căn hậu quả giải thích một lwotj.

Triệu Phong thoáng lâm vào suy tư.

Chuyện này, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.

Hơn nữa, Vân Lĩnh Triệu tộc, cũng không đắc tội nổi với “Bát hoàng tử” kia.

- Một khi đã như vậy, không bằng từ hôn đi.

Triệu Phong quả quyết nói.

Từ hôn?

Đám người lão giả áo vải, đều có chút kinh ngạc. Triệu Phong chẳng những không có dáng vẻ phẫn hận không cam lòng, mà còn quyết đoán đưa ra đề nghị từ hôn như vậy.

- Triệu Phong, ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Chúng ta vẫn còn lo lắng, ca ca của Lạc Thủy là Lạc Tôn sẽ đến Vạn Thánh Tông, tạo áp lực cho ngươi.

- Đúng vậy, tên Lạc Tôn kia, không những là thiên tài trong đám cùng thế hệ, mà còn là một kẻ rất ngoan độc thủ đoạn.

Vài trưởng bối trong gia tộc, lúc đề cập đến cái tên “Lạc Tôn”, rõ ràng có vài phần kiêng kỵ và kính sợ.

- Yên tâm đi, chuyện hôn ước, cứ như vậy mà quyết định.

Triệu Phong khoát tay áo, ngược lại có chút không kiên nhẫn.

Ánh mắt lão giả áo vải lóe lên, muốn nói lại thôi. Hắn nhìn chằm chằm Triệu Phong vài cái, cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Vụt... Vụt...

Đúng lúc này, thành viên chấp hành nhiệm vụ của Vạn Thánh Tông cũng đã đuổi tới.

Trong đó, bao gồm cả Quảng sư huynh.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Quảng sư huynh rõ ràng có chút giật mình.

- Vận khí của Triệu Phong, không ngờ lại tốt như vậy, trưởng bối trong gia tộc vừa vặn tới đúng lúc cứu viện.

Trong mắt Quảng sư huynh lộ ra một tia khó chịu.

Từ lúc ở trong Vô U Lâm cho đến nay, Triệu Phong tổng cộng đã vượt qua bao nhiêu nguy cơ? Mỗi lần đều hóa nguy thành an.

Triệu Phong và nhóm trưởng bối gia tộc cáo từ, ánh mắt sắc bén lướt qua trên người Quảng sư huynh.

Quảng sư huynh trong lòng phát lạnh, ánh mắt của Triệu Phong, khiến hắn cảm thấy chột dạ, còn có một loại bất an khó hiểu.

- Quảng sư huynh này, cấu kết với Ân gia, nhiều lần mưu hại ta. Thế nhưng, kẻ này là môn đồ của Vương Giả, đợi đến thời cơ thích hợp, phải giải quyết hắn.

Triệu Phong đã có quyết định của mình.

Vô Khuyết Vực.

Thổ Vương triều vừa mới thành lập, chỉ trong một đêm đã bị hủy diệt.

Bên phía Vạn Thánh Tông, tổn thương rất ít. Toàn bộ quá trình, đều là giết chóc nghiêng về một phía.

Ngay trong ngày hôm đó…

Đoàn đội chấp hành nhiệm vụ của Vạn Thánh Tông, lên thuyền Hư Không Hải, rời khỏi Vô Khuyết Vực, lúc rời khỏi nơi này, chỉ còn để lại một truyền thuyết.

Thành lập Vương triều, chính là cấm kỵ.

Kể từ nay, trên Vô Khuyết Vực, truyền thuyết này sẽ kéo dài đời đời, cũng giống như Thanh Hoa Vực năm xưa.

Trong thuyền Hư Không Hải.

Sau khi biết được chuyện Triệu Phong bị ám sát, Vạn Dung sư tỷ vẻ mặt thân thiết hỏi thăm, đồng thời chủ động yêu cầu kiểm tra thân thế, tiến hành trị thương.

Vạn Dung sư tỷ hảo cảm tiếp cận Triệu Phong, chỉ cần là người có lòng, đều không khó để nhìn ra.

Nhìn sư muội ôn nhu điềm tĩnh trong lòng mình, thân cận với Triệu Phong như vậy, ngọn lửa đố kỵ của Quảng sư huynh thiêu đốt hừng hực.

Lần này, đội ngũ ám sát của Ân gia, toàn quân bị diệt.

Vạn Dung sư tỷ ôn nhu hỏi han ân cần, khiến Triệu Phong cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Mới đầu.

Vì hóa giải lòng nghi ngờ của Vạn Dung sư tỷ, hắn đã âm thầm phát động “Khống Tâm Đồng Thuật”, ảnh hưởng đến tâm lý cảm xúc, khiến đối phương có hảo cảm.

Nhưng nào ngờ, hảo cảm của Vạn Dung sư tỷ đối với hắn, lại dần dần sinh ra một tia tình cảm.

Loại Khống Tâm Đồng Thuật này, Triệu Phong không dám dùng nhiều. Ngay cả Quảng sư huynh cũng không sử dụng, tránh để cho vị sư tôn Vương Giả của hắn phát hiện.

Chẳng qua.

Trên đường đi, lòng đố kỵ và sự phẫn hận của Quảng sư huynh, lại khiến Triệu Phong cảm thấy rất hưởng thụ.

- Triệu sư đệ, còn năm tháng nữa là Không Gian Thần Huyễn sẽ mở ra. Nếu ngươi cố gắng thêm một chút nữa, có lẽ sẽ có một tia cơ hội.

Vạn Dung sư tỷ nghĩ đến chuyện này, đột nhiên lên tiếng.

Đề cập tới “Không Gian Thần Huyễn”, những đệ tử trẻ tuổi ở đây, đều không khỏi hưng phấn.

- Nghe nói “Không Gian Thần Huyễn” này, chính là Không Gian Dị Độ” mà Cổ Thần của Thần Vực trước khi ngã xuống lưu lại. Cứ một trăm năm, sẽ kết nối với Đại Lục Vực một lần.

- Trong Không Gian Thần Huyễn, có cả tài nguyên Thượng Cổ, Thái Cổ, lưu lại.

- Rất nhiều loại tài liệu đã tuyệt tích tại Đại Lục Vực, lại có thể tìm thấy trong Không Gian Thần Huyễn…

Vài tên đệ tử thảo luận.

Ngay cả Quảng sư huynh cũng hai mắt tỏa sáng.

Từ chỗ Vạn Dung sư tỷ, Triệu Phong cũng hiểu thêm tình huống về “Không Gian Thần Huyễn”.

Đầu tiên.

Không Gian Thần Huyễn, không phải là tồn tại mà một thế lực Tông phái có thể chiếm giữ được.

Đây là Không Gian Dị Độ mà Cổ Thần trong truyền thuyết lưu lại, kết nối với toàn bộ Đại Lục Vực và những hải vực phụ cận.

Nói cách khác.

Bên Đại Lục Vực, những cường Tông, cường Tộc, chỉ cần có năng lực, đều có thể kết nối.

Nhưng bởi vì.

Không gian thông đạo kết nối, tương đối yếu ớt, cho nên nếu cường giả Hư Thần cảnh tiến vào, sẽ không ổn định.

Ngoài ra, các thế lực Tông phái lớn, đều sẽ phái Nửa bước Vương Giả, và những cường giả cấp thấp tiến vào. Thậm chí còn có một số ngoại lệ, có thể bình yên đưa Vương Giả Hư Thần cảnh vào trong.

Không Gian Thần Huyễn, không phải là truyền thừa, mà là một Không Gian Dị Độ hoang phế của Cổ Thần.

Cứ cách một trăm năm, nó sẽ lại mở ra, kết nối với Đại Lục Vực một lần.

Hơn nữa, nó không hạn chế số tuổi, chỉ hạn chế tu vi, cường giả thế hệ trước, cũng có thể tiến vào.

Có thể nói.

Đây chính là một đại thịnh hội, đại vũ đài trên khắp toàn bộ Đại Lục Vực.

Trong Không Gian Thần Huyễn, có thể gặp phải đệ tử hoàng tộc, thiên tài đại thế gia, cường giả dị tộc.

Thậm chí ngay cả thành viên của “Tông phái Tứ Tinh”, cũng có thể xuất hiện trong Không Gian Thần Huyễn, hơn nữa, lại không thể phân biệt tuổi tác già trẻ.

Cũng khó trách.

Việc Không Gian Thần Huyễn kết nối, lại khiến cho đám đệ tử trung tâm, cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng như vậy.

- Nếu như có thể thu hoạch được một lượng lớn tài nguyên trong Không Gian Dị Độ này, có lẽ cũng không tệ.

Triệu Phong bất giác tự nhủ.

Hắn bây giờ cũng giống như Bán Thần ấu đồng, lúc nghe thấy có tài nguyên trân quý, thì hai mắt liền sáng lên.

Lời vừa nói ra, liền khiến cho mọi người trong thuyền Hư Không Hải đều cười phá lên.

- Tiểu tử ngươi ngay cả tu vi Chân Chủ cấp còn chưa đạt tới, cũng vọng tưởng đi Không Gian Thần Huyễn, tranh đoạt tài nguyên kỳ ngộ.

Một lão giả Đan Nguyên cảnh, vẻ mặt châm chọc trào phúng nói.

Đối với Không Gian Thần Huyễn, ngay cả cường giả thế hệ trước, cũng lộ ra hứng thú rất lớn.

Nhưng cường giả lão bối, lại có rất ít danh ngạch.

Một vài Tông môn, thế lực lớn, vẫn muốn đem những kỳ ngộ này, để dành cho những người trẻ tuổi có tiềm lực.

Hơn nữa, trong Không Gian Thần Huyễn, mỗi một kỳ ngộ, đều có sự hạn chế nhất định đối với tuổi tác và tư chất.

- Ha ha, Triệu sư đệ, ta thấy ngươi vẫn nên đợi một trăm năm nữa đi. Tại Vạn Thánh Tông, người tiến vào Không Gian Thần Huyễn khóa trước, tu vi thấp nhất cũng là Chân Chủ cấp đỉnh phong, Nửa bước Đan Nguyên cảnh.

Quảng sư huynh cười lớn một tiếng, cuối cùng đã tìm được một cơ hội đả kích Triệu Phong.

Đương nhiên.

Hắn khinh thường Triệu Phong rồi, Triệu Phong còn có Linh sủng. Mặc dù dựa vào Linh sủng thì không thể tham gia cạnh tranh danh ngạch. Nhưng đối với Linh sủng đã thuần phục, ký kết khế ước với bản thân thì lại không hạn chế.

Hơn nữa, trên nguyên tắc, Vạn Thánh Tông cũng không hạn chế tu vi đối với người tham dự tranh đoạt danh ngạch.

Ba ngày sau…

Mọi người theo thuyền Hư Không Hải, trở lại Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Tại đại điện nhiệm vụ của Vạn Thánh Tông.

Đoàn chấp hành nhiệm vụ, nhận được ban thưởng rất phong phú.

Mà lão giả áo bào trắng dẫn đầu, lại nhận được phần thưởng phong phú nhất.

Triệu Phong cũng nhận được ban thưởng phong phú, đủ khiến Chân Linh cảnh bình thường đều phải động tâm.

Giao trả nhiệm vụ.

Triệu Phong quay lại Giao Dịch thành lúc trước, lấy nguyên tinh thạch sau khi bán đấu giá hai đầu “Nê Độc Tích Dịch Vương”.

Trong vô hình, tài nguyên tư bản của Triệu Phong, đã tăng thêm một phần.

Hắn lấy ban thưởng và tinh thạch này, mua một lượng lớn dược vật trân tài luyện thể.

Mấu chốt chính là tu luyện “Kim Khôn Thánh Lôi Thể”, cần bỏ nhiều tinh lực và nhu cầu đối với tài nguyên rất lớn.

- Các ngươi biết không, Lạc Tôn – đệ nhất thanh niên thiên tài của Thiên Phong Đại Đảo Vực, lần này đến bản Tông bái phỏng đấy.

- Lạc Tôn đó, chính là một trong năm Vương Giả mạnh nhất của Đại Càn Vương triều.

- Nghe nói, lần này còn có một vị nhân vật thần bí đến cùng, thậm chí khiến cho vài vị Trưởng lão có thực quyền của bản Tông, phải tự mình tiếp đãi…

Trên đường trở về, Triệu Phong cũng nghe được một số lời nói thảo luận các đệ tử Tông môn.

Triệu Phong nhíu mày: ca ca của Lạc Thủy Nhi kia, không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi.

Sau khi trở lại nơi ở, Triệu Phong mở ra trận pháp, dựng lên tấm biển bế quan.

Hắn cũng không muốn kế hoạch trùng tu của mình lại bị quấy rầy.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 946

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.